Ed: dangngocchau Beta: La Pluie "Không cần không cần, ta chỉ là tiện tay mà thôi." Từ lão phu nhân liền vội vàng nói. Trong lòng Hàn Thất Lục nhớ tới An Sơ Hạ, cũng không nói thêm nữa, sau khi nói lời từ biệt liền cùng Hàn quản gia lên xe rời đi. Mắt thấy hai chiếc xe sang trọng màu trắng rời đi, Từ lão phu nhân thở dài, nói rằng: "May là người thấu tình đạt lý, bằng không..." "Chuyện bán vợ này, có thể tên Nhị Lại Tử này... Vậy làm sao cũng không thể biện minh, lão phu nhân, bà nói, muốn xử trí hắn như thế nào?" Thiên thúc phía sau hỏi. Những người dân trong thôn khác cũng nhao nhao phụ họa: "Phải giáo huấn để hắn nhớ kỹ lần này, xem về sau còn dám nói dối không!" Những người dân này đều nghe tin mà đến, chứng kiến ba chiếc xe không tầm thường tới thôn, cộng thêm lão phu nhân bên này, liền vội hỏi chuyện gì xảy ra, rồi cùng nhau tới. "Các người mau thả ta đi, ta về sau cũng không nói láo, ta về sau cải tà quy chính, một lần nữa đối nhân xử thế! Các ngươi mau thả ta đi!" Tên Nhị Lại Tử vừa nói, vừa nỗ lực tháo sợi dây trói trên người mình, nhưng sợi dây thật chặt, dựa vào chính hắn căn bản là không có cách thoát ra được. Tất cả mọi người chờ Từ lão phu nhân lên tiếng, Từ lão phu nhân hừ một tiếng, liếc nhìn tên Nhị Lại Tử, rất uy nghiêm nói: "Trói hắn một ngày một đêm, cho hắn đói rồi hãy nói!" Lão phu nhân nói như vậy, những người khác chắc sẽ không dị nghị gì, nhao nhao đồng ý. "Đừng mà! Lão phu nhân! Nể mặt cha ta, thả ta đi!" tên Nhị Lại Tử vẫn còn vùng vẫy giãy chết, nhưng lão phu nhân tâm ý đã quyết, tỏ vẻ "quyết không thu hồi lời nói". Mọi người nhao nhao tản đi, chỉ còn Từ Duyệt, Từ Hân cùng Từ lão phu nhân. Đương nhiên, còn có tên Nhị Lại Tử đang kêu la. Từ Hân tò mò đẩy cánh tay Từ Duyệt, nói rằng: "Vừa rồi vị thiếu gia kia có phải đưa lại cho em cái gì không?" "À!" Từ Duyệt vỗ đầu một cái, như người trong mộng mới tỉnh nói: "Chị không nói em đã quên chuyện này!" Cô nói xong lập tức móc điện thoại di động cùng tờ giấy kia ra, điện thoại di động lại không có gì đặc biệt, quan trọng là... Tờ giấy kia. "Chi phiếu chuyển khoản?" Từ Duyệt nghi ngờ gãi đầu một cái, hỏi Từ Hân: "Chị biết đây là vật gì không?" "Cái này..." Từ Hân xem vài lần, mặt lộ vẻ nghi hoặc, cô chưa từng thấy qua vật này, còn thật sự không biết đây là cái gì, cô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tư lão phu nhân gọi: " Bà! Bà tới nhìn một chút xem đây là vật gì?" Từ lão phu nhân đang quở trách tên Nhị Lại Tử, nghe Từ Hân gọi, bà liền đi tới: "Chuyện gì?" Từ Duyệt vội vã đưa tờ giấy kia qua, nói rằng: "Đây là vị thiếu gia kia cho con, tiện tay đưa cho con. Tuy nhiên, con không biết đây là vật gì, bà đã thấy qua chưa?" Từ lão phu nhân lắc đầu: "Các con là người đọc sách cũng không biết, ta là một bà già, làm sao biết đây là cái gì?" "Các ngươi đem tới để ta xem một chút!" Tên Nhị Lại Tử nói, bị Từ lão phu nhân mắng một trận sau đó hắn mới an phận một chút. Từ Duyệt đang muốn cười nhạo tên Nhị Lại Tử, Từ lão phu nhân lại mở miệng nói: "Con đưa cho hắn xem." Từ Duyệt sửng sốt, đi tới trước mặt tên Nhị Lại Tử, đưa tới trước mắt hắn. Tên Nhị Lại Tử này, không tính là kiến thức rộng rãi, nhưng dù sao hắn nhìn, nghe được nhiều thứ hơn so với các cô. Từ Duyệt đưa tờ giấy kia tới trước mặt hắn, hắn lập tức mở to con mắt nhìn, có chút không dám tin rồi dùng sức nháy mắt một cái. "Ngươi mau nói, đến cùng đây là cái gì?" Từ Duyệt không nhịn được thúc giục. Tên Nhị Lại Tử vừa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lần thứ hai xác nhận tờ giấy kia, hắn khoa trương nhả ra vài chữ. Chi phiếu trắng! Biểu tình trên mặt Từ Duyệt trong nháy mắt ngưng trệ. Cô chưa thấy qua chi phiếu trắng cái gì đó, nhưng cái này không có nghĩa là cô chưa từng nghe nói qua! Chi phiếu trắng, là có thể tự mình điền số tiền vào. Nói cách khác, cô hoàn toàn có thể viết con số mười triệu vào sau đó đi đến ngân hàng lĩnh tiền. Mười triệu, đối với vị thiếu gia kia mà nói, tuyệt đối không phải là không trả nổi! Cô cảm thấy trước mắt mình tất cả đều là tiền, tiền xài không hết... "Cái này thật đáng sợ!" Tên Nhị Lại Tử trên mặt của viết đầy khiếp sợ, tiện đà quay đầu hướng về phía Từ lão phu nhân nói: "Các người phát tài rồi! Nếu như vậy, các ngươi liền tha cho ta một mạng đi! Một ngày không ăn không uống, ta sẽ chết!" "Yên tâm! Một ngày mà thôi, không chết được! Cái này chỉ dạy dỗ nho nhỏ, ta tin tưởng bà chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút." Từ Duyệt nói, nở nụ cười, chạy về phía bên kia, mở miệng: "Bà, đây là..." "Bà nghe rồi." Từ lão phu nhân dáng vẻ điềm đạm: "Chúng ta chỉ là tiện tay cứu người, quyết không phải vì...chuyện này, liền ham muốn tiền bạc của người khác. Đem xé chi phiếu trắng đi!" Khiếp sợ! Biểu hiện trên mặt Từ Duyệt lần thứ hai ngưng trệ, cô ngơ ngác nhìn bà, thật lâu không nói chuyện. "Mau, đem xé đi." Từ lão phu nhân nhìn về phía Từ Hân, nhấn mạnh. "Là..." Từ Hân không do dự, đi tới trước mặt Từ Duyệt, lấy chi phiếu trắng nằm trong tay cô, gần như không do dự liền xé chi phiếu trắng thành từng mảnh nhỏ. Gió thu thổi qua, kèm theo mùi hoa quế, mảnh giấy cuốn lên không trung xoay một vòng, rồi theo gió bay đi. "Điên rồi! Các ngươi chính là điên rồi!" Mắt thấy hết thảy việc này, tên Nhị Lại Tử cuối cùng không thể hiểu được, hắn cho tới bây giờ chưa thấy những người điên như vậy! Người khác tặng một chi phiếu trắng, các cô cự nhiên không chút lưu tình xé nát! Đây quả thực là phát điên! Nhưng hắn cũng đã hiểu rõ, Từ lão phu nhân tuổi đã cao, nhưng tại sao lại được mọi người tôn kính. Hắn cuối cùng đã hiểu! Cửa lớn nhà họ Hàn nhanh chóng mở ra, chiếc xe màu trắng nhanh chóng lái vào biệt thự, xe cũng không hướng tới gara, mà trực tiếp lái về phía phòng khách, tới cửa đại sảnh thì dừng lại. Một đám người cùng Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đã sớm đứng nơi đó chờ từ khi nhận được điện thoại của Hàn quản gia. "Tới rồi!" Người giúp việc hô một tiếng, trong nháy mắt đôi mắt Khương Viên Viên sáng lên. Xe màu trắng theo lệnh ngừng lại trên đường đá cuội trước cửa đại sảnh. Manh Tiểu Nam từ vị trí cạnh ghế lái nhảy xuống, hướng về phía Hàn Lục Hải cùng Khương Viên Viên nói rằng: "Bác Hàn, người vẫn khỏe chứ ạ?" "Bé ngoan còn khách khí như vậy làm cái gì?" Khương Viên Viên ba chân bốn cẳng đi tới, vội vàng hỏi: "Tiểu Sơ Hạ của ta đâu?" "A, ở phía sau ạ." Manh Tiểu Nam vội vã đi tới phía sau, người giúp việc đi trước cô một bước mở cửa, nhìn về phía cô khẽ gật đầu. "Cậu ấy quá mệt mỏi nên đang ngủ, còn bị sốt cao, ngay lập tức phải gọi bác sĩ. Vì cậu ấy không muốn đi bệnh viện." Manh Tiểu Nam cau mày nhìn An Sơ Hạ đang ngủ bên trong xe. "Ta biết, Hàn quản gia đã nói với ta." Khương Viên Viên nói, giao phó người giúp việc bế An Sơ Hạ lên lầu. An Sơ Hạ ngủ rất sâu, nên bị người khác bế từ trong xe ra cũng không tỉnh, chỉ là mày nhíu lại. Cảnh tượng này rơi vào mắt Khương Viên Viên, khiến trái tim bà rất đau đớn, ngay cả Hàn Lục Hải cũng nhịn không được thở dài một hơi. An Sơ Hạ rất nhanh được vệ sĩ bế vào, đám người giúp việc sớm đã gọi bác sĩ gia đình liền vội vàng đi theo. Sau khi tiễn Manh Tiểu Nam về, lúc này Khương Viên Viên mới cuống quít chạy lên lầu. Hàn Lục Hải nhìn bóng lưng hoảng hốt của Khương Viên Viên, đôi mắt sắc sảo dần trở nên thâm trầm. Thật sự... muốn từ bỏ kế hoạch kia sao? Thật sự muốn buông tay sao? Hàn Lục Hải chậm rãi nhíu chặt hàng lông mày, trầm giọng nói: "Gọi người chuẩn bị xe, chuẩn bị trở về công ty." Sắc trời dần tối, gió mát lướt qua, mặt đất đầy lá khô xào xạc. "Đài truyền hình đưa tin, vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hàn thị An Sơ Hạ hôm nay an toàn về nhà họ Hàn. Theo tin tức đáng tin, An tiểu thư rơi xuống nước sau đó bị cuốn đến hạ lưu, được một hộ dân cứu, hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm..." Đỗ Giản Nhiên đang chuẩn bị dẫn chú chó trắng khổng lồ ra ngoài tản bộ, nghe thấy ti vi trong phòng khách truyền ra âm thanh như vậy, xích chó trong tay cô ta rơi xuống đất. Lập tức, cô ta xoay người chạy vào bên trong phòng khách. "Tiểu thư, cô..." Người giúp việc kinh ngạc nhặt xích chó lên, bước nhanh theo. Đỗ Giản Nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm cánh cổng nhà họ Hàn đóng chặt trên màn hình ti vi, trước cửa lớn là rất đông phóng viên chặn lại. Rất nhanh, tin tức này đã bị tin kế tiếp thay thế. "Tiểu thư, cô không đi tản bộ sao?" Người giúp việc nghi ngờ đi lên trước hỏi. Đỗ Giản Nhiên hồn bay phách lạc lắc đầu, đôi mắt vô thần không có ánh sáng nói: "Ngươi dẫn nó đi ra ngoài tản bộ đi!" Không đợi người giúp việc nói thêm gì nữa, Đỗ Giản Nhiên đã nhanh chân lên lầu, bóng dáng của cô ta rất nhanh biến mất khỏi góc cầu thang. Người giúp việc kia mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng không tiện hỏi, phải dắt chó của Đỗ Giản Nhiên ra ngoài tản bộ. Đỗ Giản Nhiên chạy thật nhanh trở về phòng nặng nề đóng cửa lại, vừa vào phòng, việc đầu tiên cô ta làm chính là cầm điện thoại di động lên gọi điện. Ngay cả tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy. Đầu kia điện thoại di động chỉ vang lên một tiếng đã bị cắt đứt, Đỗ Giản Nhiên lo lắng ngẩn người, tiện đà gọi lại một lần, song lần này vẫn là vừa mới vang lên một tiếng chuông đã bị ngắt. "Mã Cách sao không nghe điện thoại?" Đỗ Giản Nhiên để điện thoại di động xuống, tin chắc chắn là điện thoại bị người khác ngắt, cô ta gãi đầu một cái, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ... Là Nam Cung Tử Phi xảy ra chuyện gì?" "Chết tiệt! Cậu cự nhiên gạt tôi lâu như vậy!" Nam Cung Tử Phi một tay lấy điều khiển từ xa, nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Đại Hổ. Đại Hổ chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, Nam Cung Tử Phi cũng không biết từ lúc nào đã ghìm chặt cổ anh ta. "Tử Phi không phải..." Lúc Mã Cách thấy Đỗ Giản Nhiên gọi điện thoại tới, do dự vài giây liền đi lên trước muốn khuyên bảo. Cô mới vừa nói, Nam Cung Tử Phi liền nghiêm khắc trừng mắt, trầm giọng quát: "Cút!" Nam Cung Tử Phi thời khắc này biểu hiện thật là đáng sợ, đôi mắt trợn trừng, ánh mắt sắc bén như muốn cắt tim của đối phương. Đại Hổ không sợ chút nào, nhưng gương mặt anh bởi vì thiếu oxi mà đỏ lên. Mã Cách sững sờ một chút, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm thật, ngây ngốc lui về sau hai bước, xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.