Ed: HuongMjuMju + Gấu Beta: Thanh Tuệ An + Gấu Bởi vì dòng nước lớn, dẫn đến nước sông cực kỳ đục ngầu, nhưng lúc này căn bản không có khả năng tìm đến nước sạch để xử lý miệng vết thương. Cô đành phải chấp nhận dùng khăn tay thấm nước sông lau sạch sẽ miệng vết thương, sau đó lấy tất cả khăn tay làm đệm lót ở tại đáy giày, một lần nữa mang giày vào. "Đầu năm nay vậy mà đã có người muốn nhảy sông, thật sự là coi thường mạng sống mà, đúng không?" "Đúng vậy, nếu không phải mẹ tôi bắt tôi trước mười một giờ phải về nhà, tôi còn thật muốn ở nơi đó nhìn xem, nhìn xem người kia có phải hay không thật sự muốn nhảy xuống." "Hôm nay xem không được cũng không sao, dù sao ngày mai khẳng định sẽ nghe được tin tức. Bất quá... Cô có thấy rõ mặt của người kia không? Tôi cảm thấy được bộ dáng rất xinh đẹp, quần áo mặc trên người hình như là đồ đắt tiền, thật sự là không nghĩ ra loại người dáng vẻ xinh đẹp lại có tiền vì cái gì vẫn còn muốn nhảy sông." Tay​ An Sơ Hạ cứng đờ, tất cả động tác đều đã ngừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, là hai người dáng vẻ học sinh đang nói chuyện. Nội dung bọn họ nói chuyện An Sơ Hạ nghe không sót một chữ, người kia, không phải là... ​"Các người từ từ!" An Sơ Hạ thần tốc mang chiếc giày kia vào, bất chấp trên chân bị thương, thần tốc chạy lên bậc thang bến tàu, đi đến hai người trước mặt hỏi: "Các người là nói có người nhảy sông sao?" ​"Đúng vậy." Hai người liếc nhau một cái, kỳ quái nhìn cô nói: " Là ở phía trước trên cầu, rất nhiều người đang xem đó." ​An Sơ Hạ nắm chặt quả đấm, thấp thỏm không yên hỏi han: "Người kia là nam hay là nữ, trông thế nào? Có nhiều tuổi không?" ​Trong đó một người đáp: "Là một cô gái, bộ dáng rất xinh đẹp, tuổi tác thì... Với cô không cách biệt lắm. Nhưng mà, cô là An Sơ Hạ sao? Là tập đoàn Hàn thị..." ​"Cảm ơn các người!" An Sơ Hạ nói thẳng câu cám ơn, khom lưng cởi giầy, xoay người thần tốc chạy về phía trước. ​Hai người đưa mắt nhìn nhau: "Cái người nhảy sông kia chắc không phải là bạn của cô ấy đi? Nhưng mà, cô ấy thật sự rất giống vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hàn thị An cái gì đó?" ​"Ai nha! Chúng ta cũng đừng quản nhiều như thế, chỉ có mấy phút nữa là tới mười một giờ, nếu không trở về nhà là muốn bị mắng rồi!" Một người nói, xoay người lại bước chân nhanh hơn đi tới. ​"Ai! Cậu đợi tôi với!" ​Bầu trời mười một giờ, mấy vì sao lóe sáng. Đêm gió thổi qua mặt sông, trải rộng ra từng trận sóng gợn. ​Trong trời đất này, người ta có vẻ nhỏ bé như vậy, như thể không đáng được nhắc tới. Hai bờ sông ​Lệ Giang xe đi qua không nhiều lắm nhưng cũng không ít, gần bên này không xa có cái khu cư dân, mặc dù là buổi tối mười một giờ, ở trong này người tản bộ cũng là không ít. ​Cao cao trên cầu kia, bóng một người đứng cô đơn, gió đêm xuyên qua tóc đen của cô, trên mặt của cô đầy nước mắt, cả khuôn mặt liền nhoè nhoẹt phấn trang điểm. Nhưng bởi vì nước mắt cọ rửa, đến lớp trang điểm cũng bị mất đi. ​"Tuyệt vọng", là biểu tình duy nhất trên mặt cô ta. Loại vẻ mặt này, vốn không nên có trên mặt người trẻ tuổi. Nhìn kỹ, còn có thể phát hiện phía sau tuyệt vọng, là thâm sâu oán hận, đó là một loại xâm nhập vào xương tủy, là một loại quyết tâm hoá thành quỷ báo thù kẻ thù. ​Cầu này mới được xây dựng, hai bên vòng bảo hộ còn không chưa có hoàn toàn tốt, chỉ có vòng bảo hộ hình thoi to vĩ đại đã làm tốt, cho nên còn chưa bắt đầu cho xe lưu thông, hai đầu cầu đều có bày đặt biển nhắc nhở. Hai bờ sông không biết từ khi nào thì đã đứng rất nhiều người, nhưng trên mặt những người kia không hề lo lắng, trong mắt đều là dáng vẻ xem náo nhiệt. Đương nhiên, cũng không có người nào nghĩ tới muốn đi lên khuyên nhủ, chỉ là châu đầu ghé tai thảo luận về nữ sinh trên cầu kia. ​Lại càng không thiếu có người hiểu chuyện lấy điện thoại di động bắt đầu chụp hình, có lẽ nhắn tin mỗi người đều gửi cho bạn bè đều là: "Cầu Lệ Giang có cô gái trẻ tuổi muốn tự tử " ​"Phóng viên! Phóng viên đến!" Trong đám người không biết là người nào hô một câu như vậy, đám người lập tức trở nên càng thêm xao động. ​"Người nữ sinh kia... Hình như là đại tiểu thư Hứa thị?" Phóng viên dù sao cũng là phóng viên, về phương diện nhận thức là đệ nhất, khoảng cách xa như vậy, vậy mà cũng có thể nhận ra khuôn mặt kia là ai. ​"Ôi chao, ai, ôi! Thật đúng là!" Người bên cạnh chỗ đó vẫn lộ ra vẻ mặt vui sướng: "Còn tưởng rằng chỉ là tin tự tử nhỏ, cho nên chỉ phái hai thực tập sinh chúng ta tới, nhóm người Lão Tiền Bối đều đã tại cửa bệnh viện ngồi chồm hổm chờ tin. Không nghĩ tới thực ra là một tin tức bùng nổ, mau gài máy móc, chúng ta rất có khả năng có thể mượn cơ hội này chuyển thành nhân viên chính thức!" ​Nước sông chảy xiết, cô ta có thể tưởng tượng mình nhảy xuống sẽ có kết quả như thế nào. ​Chưa bao giờ mắng cô ta, cha mẹ cảm thấy được cô là sự sỉ nhục, hận không thể không sinh ra cô ta. ​Hôn ước với Tiêu Minh Lạc trong chớp mắt đã bị hủy hôn. ​Tất cả vinh quang cô ta đã từng có được cũng lại bị ánh sáng của người khác che mất. ​Người như vậy, sống còn có ý nghĩa gì? ​"Nhảy xuống đi, nhảy xuống, toàn bộ đều được giải thoát rồi." Hứa Niệm Niệm chậm rãi nhắm mắt lại, giọt nước mắt theo khóe mắt từ từ chảy xuống dưới, trượt đến cằm, sau cùng nhỏ đến mặt cầu khô ráo rồi biến mất không thấy đâu. Chết, không đáng sợ, rất nhanh, rất nhanh liền giải thoát rồi. ​Chỉ là, những người còn sống vẫn tiếp tục vui vẻ, thật sự là không cam lòng... ​Nếu có thể, liền biến thành quỷ. Mỗi đêm quấn lấy những người đáng giận, hành hạ bọn họ, làm cho bọn họ sống mà như chết. ​Đúng! ​Cô ta bước ra một chân... ​"Không cần!" Trong đám người một người chạy đến, lung lay thoáng động, khập khiễng hướng tới trên cầu chạy tới, gian nan vượt qua chướng ngại vật che ở đầu cầu: "Đừng nhảy, Hứa Niệm Niệm! Nhảy xuống là sẽ chết!" ​Hứa Niệm Niệm ngẩn ra, quay đầu lại, một chân của cô ta cũng không có thu hồi lại, cô ta chỉ là muốn nhìn một chút, người sau cùng này xuất hiện trong sinh mệnh của cô ta là ai. ​"Là cô..." Trên mặt cô ta thay đổi, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "An! Sơ! Hạ!" ​Người này, là người cướp đi hạnh phúc của cô ta. ​"Đừng nhảy!" An Sơ Hạ đã vượt qua chướng ngại vật kia, khập khiễng đi lên phía trước: "Có uẩn khúc gì trong lòng, cô nói với tôi, ngàn vạn lần không cần làm chuyện điên rồ. Dù cô hận chúng tôi như thế nào, cô cũng cần phải sống để phụng dưỡng cha mẹ cô!" ​An Sơ Hạ từng bước một đi ra phía trước, lòng bàn chân bị thương đau nhức vô cùng, ngay cả cho dù không có bị thương, chân cũng bởi vì vừa rồi chạy đi tìm mà rách vào da. Nhưng hiện tại không quản được nhiều như vậy, Hứa Niệm Niệm hẳn không chờ cô xử lý xong vết thương trên chân sau đó mới nhảy sông. ​"Cha mẹ?" Nước mắt Hứa Niệm Niệm lại rơi xuống, trên mặt tràn ngập bi thương: "Bọn họ, đã coi tôi là nỗi hổ thẹn của gia tộc rồi! Tôi chết, vừa lúc không làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt!" Thì ra, là cảm thấy như thế... ​An Sơ Hạ ngẩn người: "Cô đừng nói bừa! Cha mẹ cô hiện tại tìm cô đều muốn điên lên rồi! Lúc đó đều là nổi nóng mà nói ra những lời như vậy, cô sao lại có thể coi là thật? Nhanh lên xuống đây đi!" ​"Cô đừng tới đây!" Hứa Niệm Niệm hung tợn nói: "Tôi hận các người! Sau khi tôi chết, sẽ hoá thành quỷ, mỗi ngày xuất hiện tại đầu giường cô, An Sơ Hạ, ở đó cô chờ tôi đi. Còn có, nói cho Giang Nam biết, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta! Cô ta đừng mơ tưởng cùng anh Minh Lạc sống hạnh phúc!" ​Khuyên bảo... Hiển nhiên là không được. Nên làm cái gì bây giờ? ​Cô dùng ánh mắt đo lường tính toán khoảng cách một chút, dù cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cần thời gian năm đến sáu giây, nhưng năm đến sáu giây, Hứa Niệm Niệm đã có đầy đủ thời gian nhảy xuống rồi. Cứng rắn ngăn lại là chuyện không có khả năng. ​Như thế, chỉ có thể nghĩ biện pháp rồi! ​Hận... ​Hứa Niệm Niệm trong lòng hiện tại tất cả đều là hận. ​An Sơ Hạ đứng thẳng người, hít sâu một hơi, vậy thì đánh cuộc một lần đi! ​"Được, tôi sẽ chuyển lời của cô, vậy cô nhảy đi." An Sơ Hạ cong lên khóe miệng, trên mặt là dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã. ​Bờ biển phóng viên đã càng ngày càng nhiều, đại đa số đều là nghe tin người nhảy sông là Hứa thị đại tiểu thư mà đến. Một đám camera nhắm ngay bên này, nhưng là không có một ai muốn đi báo cảnh sát hoặc là đi lên hỗ trợ. ​"Nhanh lên chọn vị trí thật tốt! Nhìn bộ dáng này, nhất định là muốn nhảy!" Một phóng viên khẩn trương nói, nhưng hắn khẩn trương, cũng không phải khẩn trương muốn Hứa Niệm Niệm nhảy sông, mà là khẩn trương sợ không kịp xếp được vị trí tốt chụp được một khắc nhảy sông kia. ​"Các người gọi điện thoại chưa?" Một vị lão bà trong đám người đến xem náo nhiệt đi tới: "Như thế nào lâu như vậy, mà cảnh sát còn chưa tới?" ​"Gọi điện thoại?" Phóng viên kia quay đầu hỏi người bên cạnh: "Chẳng lẽ không ai báo cảnh sát sao?" ​"Tôi không biết, tôi cho rằng sớm đã có người báo án rồi." Người bên cạnh trả lời, lúc này mới cầm ra điện thoại, bấm xuống dãy số. ​"Các người đấy! Các người thật sự là chậm trễ!" Lão bà kia lắc đầu không được lại thở dài: "Cô gái tuổi còn trẻ, thật là, có cái gì uẩn khúc lớn trong lòng chứ? Còn có thể so với chúng ta đến cơm cũng chưa được ăn sao?" ​Đêm gió trên cầu thật to, có hai người cô đơn đứng đó. ​Hứa Niệm Niệm có chút kinh ngạc An Sơ Hạ tự dưng nở nụ cười, vừa rồi vẫn còn khuyên bảo cô ta không nên nhảy, hiện tại dường như liền thay đổi ý kiến. ​Hứa Niệm Niệm khẽ cắn môi: "Tôi biết, tôi biết An Sơ Hạ cô là người như thế! Xem ra là luôn giả bộ thiện lương, kỳ thật nội tâm lại là hiểm ác như thế!" ​"Cô rốt cục nhìn thấu tôi rồi." An Sơ Hạ mím môi cười rộ lên: "Tôi quả thật là một người như thế này, cho nên cô nhanh nhảy đi. Cô nhảy xuống, sẽ không còn có người cùng Giang Nam cướp đoạt vị trí Tiêu phu nhân rồi." ​Cô vừa nói, một bên bước nhỏ đi tới phía trước: "Cô nhảy xuống, ngày mai thi thể của cô sẽ sưng lên giống như đầu heo! Mỗi trang báo lớn người của truyền thông đều đăng tin thi thể cô giống như đầu heo." ​"Cô nhảy xuống, trong một tuần còn sẽ có người chán ghét cô, thế nhưng, một tháng sau, một năm sau, ai sẽ còn nhớ rõ có Hứa Niệm Niệm cô?" ​Bất tri bất giác, cô đã đi tới cách Hứa Niệm Niệm còn nửa mét. ​Hứa Niệm Niệm chân là dẫm nát trên lan can cầu hình thoi, những lan can này là do từng cái hình thoi vĩ đại tạo thành, hình thoi lớn còn là do các hình thoi nhỏ tạo thành. Nhưng là trước mắt mới chỉ làm hình thoi lớn. Một cái hình thoi ước chừng khoảng hai người lớn như vậy. Chỉ cần đi phía trước một chút... ​Hứa Niệm Niệm nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào trong da thịt: "Cô ngậm miệng!" ​"Như thế nào? Không dám nghe tiếp rồi hả? Lời tôi muốn nói lại vẫn còn rất nhiều..." An Sơ Hạ lần thứ hai đi tiến lên một bước. ​"Cô đứng lại đó!" Hứa Niệm Niệm tay chỉ hướng cô: "Dừng lại! Không được đi lên trước nữa!"