Editor: Phương Hằng Beta: Mai Anh + Gấu Nhưng vào lúc này, có hai ông bà già lưng đã hơi còng đi tới cửa đại sảnh, nhưng hai người các cô, người nào cũng không có chú ý tới. "Đại tiểu..." "Không cần kêu nó." Nữ giúp việc vừa muốn kêu lên, đã bị Tiêu Lão Thái Gia bên cạnh ngăn lại. Nữ giúp việc nhìn Tiêu Lão Thái Gia, cô ta không rõ vì cái gì Tiêu Lão Thái Gia không cho cô ta kêu đại tiểu thư, hơn nữa... Đại tiểu thư hình như đang cãi nhau với bạn học. Nhưng không để cô suy nghĩ nhiều, Tiêu Lão Thái Thái đã nói: "Cô xuống làm chuyện của mình đi." Rõ ràng lão phu nhân nhìn hiền lành như vậy, vậy mà lời nói ra lại không để cho người ta phản bác. Nữ giúp việc vội vàng gật đầu, có chút lo lắng nhìn Hứa Niệm Niệm liếc mắt một cái, nhanh chóng đi chỗ khác. Nhà giàu có ân oán nhiều, cô chỉ là người bình thường, người hầu mệnh như rơm rác vẫn lại là không cần tham dự vào rồi. "Người này là?" Tiêu Lão Thái Thái thấp giọng hỏi ra tiếng. Nhưng Tiêu Lão Thái Gia cũng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn hai nữ sinh trong đại sảnh. Nơi này đặt một gốc cây vạn tuế, vừa lúc có thể che khuất bóng dáng hai người, để cho trong đại sảnh hai người không thể nhận ra. Gặp Tiêu Lão Thái Gia không nói lời nào, Tiêu Lão Thái Thái cũng không hỏi tiếp, theo mắt của ông nhìn về phía đại sảnh. Bà nheo lại mắt thấy rõ người nữ sinh bên trong kia, bà kinh ngạc nói câu: "Người nữ sinh kia, không phải là..." Người Minh Lạc thích sao. "Không cần nói." Tiêu Lão Thái Gia nhíu mày uy nghiêm nói, hung hăng ngắt lời Tiêu Lão Thái Thái. "Hóa ra, trong lòng cô là nghĩ như vậy?" Manh Tiểu Nam nhịn không được cười rộ lên, Hứa Niệm Niệm cư nhiên còn tưởng rằng Tiêu Minh Lạc khi đó tiến lên giúp cô ta là vì muốn bảo vệ cô ta, nhưng sự thật rõ ràng liền là Tiêu Minh Lạc sợ người của nhà họ Hứa gây sự, khiến cho Hàn Thất Lục gặp phải phiền toái. Rõ là... Hứa Niệm Niệm kia không biết là do mình tự kỷ, vẫn lại là nói cô không biết. Hứa Niệm Niệm thấy cô cười châm chọc dường như cực kì khó chịu nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cô cười cái gì? Tôi đã điều tra cô, cha mẹ cô trước kia ly hôn. Là mẹ cô một mình dẫn cô đi, nói ra, trước kia bất quá là một cái đứa nghèo hèn, hiện tại mẹ cô không biết dùng thủ đoạn gì đưa cô về ở với cha cô, cô tự nhiên trở thành con nhà giàu. Cho nên cô liền cảm thấy được chính mình khá lắm, có thể ở trước mặt đại gia đắc ý phải hay không?" "Cô..." Manh Tiểu Nam tức giận, nắm chặt quả đấm: "Cô có thể nói tôi cái gì đều được, nhưng là, Hứa Niệm Niệm, không cho cô nói cha mẹ tôi như vậy! Mẹ tôi không dùng thủ đoạn gì cả, bọn họ chỉ là hòa giải mà thôi!" "Cô ngậm miệng đi! Không cần phải nói! Tôi nghĩ anh Minh Lạc hiện tại cùng với cô, bất quá chỉ là thích mấy thứ đồ mới mẻ thôi. Có câu nói như thế nào nhỉ? Thịt cá ăn nhiều nên ngán, ngẫu nhiên húp chút cháo trắng cũng là không tệ. Cô thật sự cho rằng anh Minh Lạc vẫn thích cô sao? Tôi nhìn liền biết cô là loại người nội tâm ti tiện, trừ bỏ làn da này, toàn thân cô đều không có một chút giá trị. Tôi khuyên cô vẫn lại là nên từ bỏ, nếu về sau bị anh Minh Lạc bỏ rơi, đến lúc đó, đến lúc đó không biết cô sẽ tội nghiệp đến mức nào!" Hứa Niệm Niệm cố tình gây sự, cô ta hiện tại là đoán chắc chỉ cần kêu to, người hầu sẽ xông tới, Manh Tiểu Nam chắc chắn không thể làm hại cô ta nữa! Vậy mà... Đã vậy còn nói hươu nói vượn! Manh Tiểu Nam tức giận, nhưng trái lại không có thổ huyết, ngược lại yên tĩnh trở lại. Cô thừa nhận, chỉ bằng miệng, cô là nói không lại Hứa Niệm Niệm. Nếu cãi nhau, lão Đại của cô khẳng định nhất thắng chắc, nhưng chính cô... Nhưng là, cô cãi nhau không được nhưng lại có thể đánh nhau! Chẳng bằng đánh cho cô ta một trận! "Hứa Niệm Niệm, xem tôi hôm nay làm sao dạy dỗ cô!" Cô xông lên phía trước. "Này..." Tiêu Lão Thái Thái nóng nảy, nhấc chân muốn đi vào, nhưng trong nháy mắt đã bị Tiêu Lão Thái Gia kéo lại. "Bà đừng mù quáng, ở yên trong này!" Tiêu Lão Thái Gia ra lệnh, ngay sau đó tiếp tục quan sát bên trong đại sảnh, ở vị trí này, bên trong nhìn không thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không sót thứ gì. Tới cùng là còn cách vài mét, cô xông lên, Hứa Niệm Niệm lập tức chạy tới bên kia, hai người ngăn cách ở giữa cái bàn trà hình bầu dục, Manh Tiểu Nam nhất thời không có biện pháp tóm được cô ta. Thấy vậy, Hứa Niệm Niệm càng thêm đắc ý. "Như thế nào? Cô bắt không được!"Cô ta nói xong, lại làm một cái mặt quỷ: "Manh Tiểu Nam, nói thật, chúng ta hôm nay nói chuyện đi. Cô muốn bao nhiêu tiền, muốn thế nào, cô mới bằng lòng tránh xa anh Minh Lạc!" "Ra giá? Cô trả ư? Trừ phi đem tất cả thành phố A tặng cho tôi, đúng là cô có thể sao?" Manh Tiểu Nam lạnh lùng cười, lại là muốn xông lên, nhưng Hứa Niệm Niệm phản ứng nhanh, lập tức lại chạy tới phía đối diện cô ta, cái bàn trà này chính là tường che chắn. Hứa Niệm Niệm cắn răng, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Tôi không có nói đùa cô. Chính cô nên ngẫm lại, Tiêu gia gia cùng Tiêu thái thái bọn họ đã thừa nhận tôi là cháu dâu tương lai. Có lẽ tại trong mắt bọn họ, cô bất quá là một con chim trĩ. Nếu làm họ tức giận, có thể làm ra chuyện gì thì không biết được! Bọn họ hiện tại chỉ là giữ thể diện cho anh Minh Lạc, không nghĩ muốn cùng anh Minh Lạc từ mặt nhau. Tôi nói cho cô hay, người như cô, là vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không được bọn họ thừa nhận! Chẳng bằng sớm từ bỏ, còn có thể lấy một chút tiền bồi thường." Những lời này, như là nhát dao, một mũi tên cắm ở trên thân thể cô. Thần kinh lại trở nên đần độn, cũng cảm thấy đau đớn. Tiêu nhị lão vĩnh viễn đều khó có khả năng thừa nhận cô, đây là một tổn thương. Đối với cô mà nói, có được sống trong nhung lụa hào hoa nhà họ Tiêu hay không là không quan trọng, cô chỉ hy vọng có thể được người nhà họ Tiêu chúc phúc. Một nguyện vọng đơn giản như vậy, nhưng vĩnh viễn đều khó có khả năng thực hiện. Dường như thấy sắc mặt cô trở nên không tốt lắm, Hứa Niệm Niệm trong lòng đắc ý cực kỳ, khẩn trương nói tiếp: "Tiểu gà rừng, xuất thân của cô đơn giản làm sao có thể sánh được với tôi? Đến sau cùng, còn không phải bị người nhà họ Tiêu ghét bỏ sao? Đơn giản không phải bệnh, nhưng là ngu xuẩn lại là một bệnh! Xuất thân chính là cái để quyết định số phận, kiếp sau nhớ kĩ đi đầu thai vào nhà tốt tốt một chút! Nhanh lên về nhà đi, mẹ cô khả năng nấu xong cháo trắng chờ cô về nhà ăn đấy!" "Cô... Hứa Niệm Niệm! Cô đi chết đi!" Manh Tiểu Nam chạy đi về phía Hứa Niệm Niệm, biểu tình hung dữ dọa Hứa Niệm Niệm nhảy dựng. "A - -" Hứa Niệm Niệm bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, vội vàng chạy quanh bàn trà, hai người lại cứ liền là cách như thế một khoảng cách, Manh Tiểu Nam như thế nào cũng bắt không được Hứa Niệm Niệm. "Đi thôi." Tiêu Lão Thái Gia đột nhiên nói một câu. Trải qua như vậy vài phút, Tiêu Lão Thái Thái trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc. Bà thật không dám nghĩ tới những lời thâm độc kia lại phát ra ừ miệng cô gái luôn khéo léo thuỳ mị nết na trước mặt bà Hứa Niệm Niệm. Bà trước kia thật đúng là cảm thấy được đã nghĩ sai về tố chất của Manh Tiểu Nam, hiện tại xem ra, Manh Tiểu Nam chẳng qua là nói chuyện thẳng thắn, mà Hứa Niệm Niệm mới thật sự là không được giáo dục đàng hoàng. Bà thậm chí không dám nghĩ nếu một người như vậy gả vào Tiêu gia về sau Tiêu gia lại không biết sẽ biến thành cái bộ dạng gì nữa. "Được." Tiêu Lão Thái Thái có chút nghĩ lại mà sợ gật đầu, đi theo Tiêu Lão Thái Gia. Đi đến vườn hoa hai người vừa lúc đụng phải nữ giúp việc lúc nãy mở cửa cho Manh Tiểu Nam, vội vàng tới nghênh tiếp: "Nha..Tiêu Lão Thái Gia và Tiêu Lão Thái Thái sao lại đi rồi hả? Không ở lại ăn cơm chiều sao? Tôi đã chuẩn bị thức ăn để hai người ăn cùng phu nhân rồi." "Không ăn nữa." Tiêu Lão Thái Gia sắc mặt âm trầm, ngữ khí cũng cực kì không tốt. Nữ giúp việc kia hoảng sợ, liền vội vàng hỏi: "Là đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Lão Thái Gia không nói chuyện, liền đi ra ngoài. Trái lại Tiêu Lão Thái Thái dừng bước, nhìn người hầu nói: "Người hầu cũng nên có dáng vẻ của người hầu, việc chúng ta đã tới không cần nói ra, hiểu chưa?" "Hiểu rồi ạ." Nữ giúp việc sắc mặt càng thay đổi, gật đầu xưng vâng, nhìn theo bọn họ rời khỏi, mãi cho đến khi hai người kai đi xa mới cuống quít chạy về đại sảnh. Trong đại sảnh hai người còn đang chơi truy đuổi, hai người đều là mồ hôi đầm đìa. "Tiểu thư!" Nữ giúp việc hốt ha hốt hoảng chạy vào đi: "Người đừng nữa chơi! Chuyện lớn rồi!" "Chơi sao?" Hứa Niệm Niệm vừa chạy, một bên lớn tiếng nói: "Đan tẩu, con mắt kia của cô nhìn thấy tôi đang chơi đùa chỗ hả? Tôi rõ ràng là đang chạy trốn. Chết tiệt! Nhanh lên đi gọi người đến, đem tiểu gà rừng này đi cho tôi!" "Đừng chạy Hứa Niệm Niệm! Cô xem tôi hôm nay đánh chết cô không!" Manh Tiểu Nam thở hổn hển hô. "Đan tẩu, cô lại vẫn đứng đó làm gì? Nhanh đi gọi người! Gọi người! Thật sự là muốn chết rồi!" Hứa Niệm Niệm trên trán đã đầy mồ hôi, thể lực của cô ta đã dần dần theo không kịp, cô ta hiện tại không nghĩ muốn tiếp tục, cô ta chỉ nghĩ muốn nhanh lên nghỉ ngơi!" Hai người thật sự không có đang đùa, mà là Hứa Niệm Niệm hiện tại bị đuổi theo đánh, Đan Tẩu lúc này mới tỉnh ngộ ra, vội vàng chạy ra đi kêu người. Rất nhanh, mấy người thân thể cường tráng chạy vào, trực tiếp bắt lấy Manh Tiểu Nam. "Buông! Tôi muốn đánh chết cô ta!" Manh Tiểu Nam hai chân tuy nhiên bay trên không, nhưng là càng không ngừng vùng vẫy, hai đại nam nhân thân thể cường tráng cũng là phải hao tổn khí lực lớn mới giữ được cô. Hứa Niệm Niệm thở hổn hển, vẻ mặt nham hiểm cười đi tới: "Cô không phải muốn đánh chết tôi sao? Đánh chết tôi đi! Tới đây!" Cô ta liền là xem Manh Tiểu Nam không thể động thủ. Manh Tiểu Nam "Ha ha" cười, một cước bay qua, Hứa Niệm Niệm liên vội ngồi xổm xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm may mà tránh được cước vừa rồi. Nếu không một cước này bay qua, cái mũi này cũng là nên đi bệnh viện nằm viện rồi. "Đến đây, như thế nào không dám đến đây?" Manh Tiểu Nam đắc ý cong môi lên, vừa rồi Hứa Niệm Niệm mà nói thiếu chút nữa tức hộc máu! Hứa Niệm Niệm cắn chặt khớp hàm, hung hăng nói: "Nhanh đi! Nhamh đem cô ta ra ngoài cho tôi! Về sau thấy cô ta, không cho phép mở cửa!" "Vâng, đại tiểu thư!" Bọn người hầu tuân lệnh, trực tiếp mang theo Manh Tiểu Nam ra cửa. Manh Tiểu Nam bị đánh một cái, trái lại cũng không có vùng vẫy. Cô vẫn lại là yên lặng ra ngoài. Thứ hai đến trường, sẽ mang theo Sơ Hạ hung hăng giáo huấn Hứa Niệm Niệm. Từ từ...Sơ Hạ khẳng định sẽ ngăn cô, cho nên vẫn lại là kêu Phỉ Lệ Á. "Đi đi, về sau đừng đến đây nữa!" Hai tên người hầu coi như ôn nhu, không "Ném", chỉ là đem cô ra đường liền đi rồi.