Editor: Phương Hằng Beta: La Pluie Tiếng nói vừa dứt, dạ dày cô không nghe lời lại tiếp tục "càu nhàu" réo lên một tiếng. Hàn Thất Lục đột nhiên bật cười: "Em còn mạnh miệng... Được rồi, anh không gọi bọn họ tỉnh dậy, đi theo anh." "Đi đâu..." An Sơ Hạ mới vừa hỏi ra miệng, đã bị Hàn Thất Lục kéo đến đại sảnh. "Em còn hỏi lại, muốn tất cả mọi người bị đánh thức sao?" Hàn Thất Lục cảnh cáo cô, tiếp tục kéo cô đi ra bên ngoài. Ra khỏi đại sảnh, thông qua ánh đèn trái lại không cần sợ tối, một mạch đi thẳng tới phòng tập thể thao. "Tới nơi này làm cái gì?" Lúc này cũng không có ai bên cạnh, An Sơ Hạ mới yên tâm thoải mái hỏi ra miệng. Ai biết Hàn Thất Lục thần bí nói câu "bí mật", sau đó liền kéo cô vào phòng tập thể thao, vượt qua những máy tập thể hình, trực tiếp đi lên lầu hai. Đèn bật lên trong nháy mắt, An Sơ Hạ nhịn không được phải thốt lên: "Trời ơi..." Nơi này quả thực giống như ngôi nhà thu nhỏ lại, có giường, có rất nhiều giá sách, có bàn bi-a và máy chơi game, thậm chí còn có một phòng bếp nhỏ. Những thứ này, đều được giá sách tự động ngăn cách, thành một nơi đầy đủ tiện nghi lại còn cách biệt với thế giới bên ngoài... "Hàn Thất Lục, trước kia anh ở trong này sao?" An Sơ Hạ nhịn không được cất tiếng hỏi. "Không phải đã nói, xoá chữ "Hàn" đi sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày: "Ở nhà quá nhàm chán, cho nên thường xuyên tới nơi đây. Ông bà già ấy đôi khi thật sự quá phiền phức... A! Tại sao em đánh anh?" Hàn Thất Lục giữ cánh tay, cực kì bất mãn trừng mắt nhìn cô. Cô không sợ! An Sơ Hạ cong khóe môi, ra dáng một vị trưởng bối: "Anh nói chuyện với người khác không chú ý như vậy sao? Tuy nhiên... Nơi này cảm thấy có vẻ tốt." "Tốt?" Hàn Thất Lục vênh mặt lên: "Về sau phòng tân hôn cũng không cần chuẩn bị, ở luôn trong này đi." An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh: "Hàn Thất Lục, anh có phải có hai mặt không? Lúc thì lạnh lùng, lúc không lạnh lùng đều vô lại như vậy sao? "Chuyện này có gì vô lại sao?" Trên mặt Hàn Thất Lục hiện ra một chút hờn giận, nhưng anh cũng không tiếp tục truy cứu, mà đi thẳng tới phòng bếp nhỏ. Sau khi lục lọi một trận, Hàn Thất Lục lôi trong ngăn tủ lấy ra một gói mì ăn liền, nhìn thoáng qua trước sau, gọi cô lại: "Còn chưa quá hạn sử dụng, ăn không?" "Ăn!" Cô cúi gằm đầu xuống giống như gà con mổ thóc, lúc này có thứ đề ăn, cuộc sống quả thực hạnh phúc rồi! "Được, em tùy tiện xem xét xung quanh, anh giúp em nấu mì, dù sao cũng cám ơn em hôm nay đưa thức ăn cho anh. Từ từ..." Hàn Thất Lục kinh ngạc nhìn về phía cô: "Không phải là anh không đi ăn cùng em, nên buổi tối em cũng không đi ăn, phải không?" An Sơ Hạ kinh ngạc, đôi mắt nhấp nháy, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có. Em đương nhiên ăn, em cũng không phải đứa ngốc, anh nấu mì đi, em đứng đây xem." Cô nói xong, vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Tuy cô phủ nhận, nhưng Hàn Thất Lục sao có thể không nhìn ra ý tứ che giấu trong mắt cô? Anh thật sự là thằng ngốc! Hàn Thất Lục thở dài một tiếng sau đó đi đun nước. An Sơ Hạ vì tránh khỏi sự truy vấn của Hàn Thất Lục, liền đi đến góc trong cùng phòng bên cạnh, tất cả những thứ này ở nơi này đều được ngăn cách bằng giá sách, nhưng không có một chút không phù hợp. Về sau cô hỏi mới biết được nơi này được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng. Những cuốn sách trên giá sách...An Sơ Hạ nằm ở phòng ngủ kề bên giá sách, rút ra một quyển sách kì lạ. Thực ra là một cuốn sách giáo khoa mẫu giáo! Bên trên còn có ba chữ "Hàn Thất Lục" viết xiêu xiêu vẹo. Thào nào cô thấy giá sách này như thế nào, mỗi cuốn sách đều đã sờn gáy, vì đây đều là sách giáo khoa dành cho trẻ con. "Em đang xem gì vậy?" Hàn Thất Lục đi từ xa lại gần: "Những thứ này anh nhớ lại là đã ném đi, không nghĩ rằng vẫn ở đó. Bỏ đi." An Sơ Hạ gật đầu, nhìn những cuốn sách này, nội tâm cô xuất hiện một loại cảm giác xao động. Ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt thâm thúy của Hàn Thất Lục, trong lòng cô không yên, nhịn không được, nói: "Sách giáo khoa mẫu giáo của em, đã sớm bán cho người thu nua phế liệu, một chồng hai mươi centimet giấy, đại khái có thể đổi được hai cây kem ăn. Em một cây, mẹ em một cây... Chỉ là..." Một vòng tay giang rộng cô vào lòng, giọng nói Hàn Thất Lục vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đừng nghĩ nữa, có anh ở đây. Mẹ em biết hiện tại em đang sống tốt, bà ấy ở trên trời nhất định cũng sẽ rất vui. Cho nên, không được nghĩ ngợi lung tung, có nghe hay không?" "Vâng." An Sơ Hạ gật đầu, hít sâu một hơi, nuốt nước mắt trở lại. Mẹ... Vẫn là không thể kìm nén được mà nhớ tới. Nhớ tới những ngày cực kì nghèo khổ bần hàn, nhưng cũng là những ngày cực kì vui vẻ hạnh phúc. "Có anh ở đây, về sau không cho phép em khổ sở." Hàn Thất Lục nói xong, kéo tay cô, đi tới phòng bếp. Vừa di chuyển sang nơi khác, mùi vị "Khang sư phụ" kinh điển kết hợp với hương liệu lập tức lan tràn trong không khí. Dạ dày An Sơ Hạ lại kiềm nén không được réo lên. "Ngồi trên bàn chờ anh." Hàn Thất Lục nhịn không được bật cười, thúc giục cô ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc này mới đặt đồ ăn lên bàn. Hiện tại, An Sơ Hạ mới chú ý tới trong bát thả mộtquả trứng gà, thế nhưng vừa rồi nơi này rõ ràng chỉ có một gói mì ăn liền. Chẳnglẽ... Cô nhớ tới lúc mình trong phòng bếp, trong tủ lạnh có một quả trứng gà. Xemra... Đây chính là quả trứng gà đó. Hàn Thất Lục, anh chàng này, cư nhiên lặnglẽ chạy về đó lấy trứng. Thực sự là... An Sơ Hạ vội ho một tiếng, cầm lấy đôi đũa anh đưa, giả vờ như vô tình hỏi mộtcâu: "Trứng gà này... anh trở về lấy?" "Ừm." Hàn Thất Lục cũng không giấu diếm, nói thẳng nói: "Vốn dĩmuốn thuận tiện lấy một ít rau, nhưng tất cả đều đã ướp lạnh, phòng đông lạnhcó khóa, chỉ có thể cầm theo quả trứng gà này. Em miễn cưỡng ăn đi." Anh cho rằng cô chê ít, An Sơ Hạ cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Tất cả đồăn ở đây đều ướp lạnh thật sao?" "Ừm." Hàn Thất Lục gật đầu, đưa tay ra: "Cho anh ăn thử một miếng." Cô đầy bát qua, có vẻ đăm chiêu nói: "Khó trách em tìm mọi ngóc ngáchtrong phòng bếp đều không có đồ ăn, không ngờ đều được ướp lạnh! Ướp lạnh trongphòng đó...! Hàn Thất Lục, anh ăn quá nhiều rồi! Để lại cho em ăn nữa chứ!" Hàn Thất Lục ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý như sóng nước chẳng xao động, khóe miệngnhếch lên nghịch ngợm nói: "Muốn ăn sao? Trước tiên hôn bản thiếu gia mộtcái." "Vô lại!" An Sơ Hạ nghiêng mặt đi: "Không ăn nữa!" Tuy cô mới ăn được vài đũa, hoàn toàn còn chưa no! Nhưng trời đất bao la, mặtmũi là vĩ đại nhất! Hàn Thất Lục thở dài, đẩy bát trở lại: "Coi như anh sợ em, ăn đi, đại tiểuthư." An Sơ Hạ quay đầu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, vui mừng khôn xiết cúi đầu ăn mỳ. "Ngày xửa ngày xưa, cả ngựa và thư đều đến chậm, cả đời chỉ đủ để yêuthương một người. Ổ khoá cũ nhìn rất đẹp mắt, chìa khoá cũng tinh tế, ai khoá,mọi người đều đã hiểu..." Điện thoại di động phát ra âm thanh nhẹ nhàng, tất cả giống như một giấc mơ. Sáng sớm hôm sau. "A - -" Một tiếng thét chói tai cắt ngang phía chân trời. Hàn Thất Lục gãi đầu, mang theo chút ngái ngủ, còn hơi chút bất mãn hỏi:"Em hét như vậy để làm gì?!" An Sơ Hạ cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng các cúcáo vẫn an toàn, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn nhanh chóng nhảy xuốnggiường Dường như bị âm thanh này của cô đánh thức hoàn toàn, Hàn Thất Lục nheo đôi mắtlại liếc qua: "Mới năm giờ, dậy sớm như vậy làm gì?" Hai tay cô chống nạnh, tức giận nói: "Hàn Thất Lục, tốt xấu gì em cũng làcon gái!" Đên hôm qua thật sự quá muộn, cô ăn mì xong nghe nhạc liền ngủ thiếp đi. Ngẫm lạicũng là anh chàng này bế cô đến trên giường, thế nhưng tốt xấu gì cô cũng làcon gái, sao có thể ngủ cùng con trai? Hàn Thất Lục nhíu mày, giống như không nghe thấy lời cô, mỉm cười nói:"Anh biết, đã sờ qua." Đã sờ qua, đương nhiên biết cô là con gái. An Sơ Hạ lập tức liền đỏ mặt, vô cùng giận dữ, giơ chân đá anh một cái. Nhưngcú đá không đủ mạnh, chỉ là gãi ngứa cho Hàn Thất Lục, khóe miệng anh vẫn conglên như cũ: "Không đủ mạnh, đá lại được không?" "Khốn nạn!" An Sơ Hạ hung hăng giậm chân, không muốn ngủ tiếp cùnganh, xoay người bỏ chạy. Để cho người khác biết cô ngủ cùng anh... Tốt thôi, đây không phải lần đầu tiên,tuy không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu truyền ra ngoài, về sau cô làm sao cóthể lấy chồng? Từ từ, được rồi, cô là vị hôn thê của Hàn Thất Lục, về sau cũng phải gả choanh. Nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên! Không được, về sau phải giữ khoảng cách với anh ấy. Tuy cô và anh là quan hệhôn thê nhưng dù sao cũng chưa kết hôn! Một mạch chạy như điên về biệt thự, cô không may va vào một người giúp việc.Người giúp việc bê một rổ nấm trắng trên tay, tất cả lập tức đều rơi xuống đất.Còn cả người cô cũng mất trọng tâm, đặt mông xuống nền đá cuội. Thật là xui xẻo! Nước mắt đột nhiên dâng lên như phản xạ có điều kiện, rồi theogió bay ra ngoài. "Ôi! Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Nữ giúp việc chẳng quan tâm đếnđống nấm kia, liền bước lên phía trước đỡ cô dậy, kinh sợ nhận lỗi: "Thậtcó lỗi thưa thiếu phu nhân, tôi không phải cố ý! Cô mau nhìn xem ngã có bịthương chỗ nào không? Ôi thật sự là lỗi của tôi..." "Tôi không sao, không có việc gì. Nấm đều rơi hết ra rồi." An Sơ Hạ phủimông mình, ngồi xổm cùng người giúp việc nhặt nấm. "Rơi thì rơi, vẫn còn rất nhiều, cô không cần nhặt, để cho phu nhân nhìnthấy tôi liền gặp xui xẻo rồi!" Nữ giúp việc kéo tay cô qua, sống chếtcũng không cho cô nhặt. An Sơ Hạ bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, trong lòng ảo não trách mình chạykhông nhìn đường, làm hại tất cả nấm đều rơi xuống, e là phải vứt đi hết. Nữ giúp việc mải nhặt nấm rơi trên mặt đất vào rổ nhựa, lúc này mới chú ý tớithời gian, nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, thiếu phu nhân hiện tại mới có sáu giờ,vẫn còn sớm, tại sao cô lại dậy sớm như vậy? Đang tập thể dục buổi sángsao?"