Edit: Bống Beta: Kaly Vương Bởi vì tò mò, An Sơ Hạ lập tức trợn tròn mắt nhìn, không nghĩ tới, trong đó có đúng một người cô nhận ra! "Là Lạc thiếu!" Trong lòng cô liền kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, quả thật cũng không có gì kinh ngạc. Lần đầu tiên cô gặp Lạc thiếu, Lạc thiếu lại đi cùng Hướng Mạn Quỳ làm chuyện mất mặt. Hiện giờ gặp anh cùng người khác hôn môi nơi đông người, cô cũng không kinh ngạc gì. Hàn Thất Lục nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ra một tia ghen tuông: "Ah? Còn nhớ hắn?" "Cái gì!" An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, vô duyên vô vớ, cũng không biết ghen cái gì, cô cũng không mắc chứng dễ quên, còn nhớ rõ Lạc thiếu người này cũng cực kỳ bình thường thôi. Hàn Thất Lục trái lại không có nhìn cô, giương càng ra vẻ kinh ngạc hô: "Lạc thiếu rất trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu." Âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cũng vừa đủ để cho Lạc thiếu nghe thấy. Lập tức, Lạc thiếu liền dời ánh mắt qua, hạ cánh tay đang ôm nữ sinh kia xuống cười nói: "Oh là Thất Lục thiếu gia, thật trùng hợp." Ánh mắt anh ta nhìn Hàn Thất Lục đầy phức tạp, có kiêng kị đồng thời lại có ánh mắt nói khinh người của xã hội thượng lưu nhưng không rõ ai khinh thường ai. Hàn Thất Lục mím môi, khôi phục bộ dạng lạnh lùng, chỉ có trước mặt An Sơ Hạ, anh mới có thể để lộ ra bộ dạng không bình thường khác của mình. Vài giây sau, anh tính toán hỏi: "Lạc lão gần đây thân thể thế nào?" Thấy lời hỏi thăm khách sáo đó, Lạc thiếu lại có cảm giác trong câu nói đầy sự ngạo mạng, giống như là quân vương cổ đại hỏi một thần tử "Cha ngươi có khỏe không"? Một câu hỏi, nhưng cũng đã phân rõ cấp bậc. Lạc thiếu khẽ cắn môi, cố nặn ra nụ tươi cười: "Rất tốt, vừa bay một vòng thế giới, gần đây ghé Lệ Giang lấy cảnh, ông cũng hay nhắc chủ tịch Hàn, không biết tình hình gần đây ra sao." Anh ta nói như vậy, ánh mắt dời về phía An Sơ Hạ đang trầm mặc không nói, nghĩ thầm, An Sơ Hạ này là khối xương, thực sự rất khó gặm. Không nói đến An Sơ Hạ khó gần, đã nói này Hàn Thất Lục đứng ở một bên, anh cho dù ăn mật gấu, cũng không dám công khai làm càng. "Cha tôi cũng rất tốt, đã làm Lạc lão nhọc tâm." Hàn Thất Lục lông mày nhíu lại, chuyển đổi đề tài: "Tuy nhiên Lạc thiếu phong lưu nổi danh ai cũng biết, nhưng tại trường học công khai hôn môi cũng không tốt lắm đâu?" Người nào đó giống như quên chính mình cũng thường xuyên làm càn như vậy. Lạc thiếu vẫn không nói chuyện, nữ sinh mặc lễ phục dạ màu đen kia bước lên phía trước anh một bước nói: "Chuyện này không liên quan đến Lạc thiếu, là tôi tự nguyện!" "À?" Hàn Thất Lục nheo mắt, khóe mắt mang theo ý cười, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý cười kia, vẫn chưa chạm đáy mắt, mà đáy mắt anh, còn một mảnh hàm ý. Nữ sinh không thể khống chế sợ run cả người, nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm nữa một chữ. Dù sao đối phương là Hàn Thất Lục, cô nhất thời kích động, mà lại quên người kia là Hàn Thất Lục, Hàn đại thiếu gia! "Hàn thiếu gia tựa hồ quản cũng quá nhiều chuyện rồi." Lạc thiếu châm chước câu chữ: "Nhưng là cậu nói rất đúng, là không nên, tôi sẽ chú ý. Cô, vẫn lại là đi tìm bạn học nói chuyện đi." Nữ sinh trên mặt tuy không tình nguyện, nhưng một bên sợ đắc tội Hàn Thất Lục, một bên lại là Lạc thiếu bảo cô đi, cũng chỉ biết cắn môi, cực kì không tình nguyện bước đi. "A." Lạc thiếu đi lên phía trước vài bước, kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ dò hỏi: "Sơ Hạ, cô như thế nào không thay lễ phục? Là người Hàn gia..." "Là tôi không cho cô ấy thay." Hàn Thất Lục trực tiếp cắt ngang lời Lạc thiếu chưa nói hết, tay ôm vai An Sơ Hạ, mượn việc này biểu thị công khai quyền sở hữu: "Dáng vẻ cô ấy mặc lễ phục, không nghĩ muốn để cho quá nhiều người bụng dạ khó lường nhìn đến." Lạc thiếu thất thần, lập tức xấu hổ cười cười: "Hàn thiếu gia quả nhiên là... Có tâm rồi. Tôi đi sân khấu bên kia nhìn xem đèn sân khấu có ổn không, không tiếp tục làm phiền." Lại là khách khí một phen, cuối cùng Lạc thiếu cũng rời đi. Hàn Thất Lục nhìn bóng lưng anh ta ẩn vào trong đám người, theo chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh: "Nếu không nể mặc Lạc lão, hắn còn có thể chó đội lớp người ở trước mặt anh sao?" Vừa rồi một phen đối thoại, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy ngực đều ngưng thở, bọn họ - những người này nói chuyện, thật sự là quá bứt người, trực tiếp đánh một trận thật tốt? Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng đồng thời cô cũng rõ, nếu hai người kia thực sự đánh một trận, cũng không phải là chuyện thiếu niên bình thường đánh một trận, lập tức đề cập đến giới kinh doanh, Giới Giải Trí cùng... Này cũng khó trách Lạc thiếu còn có thể tự tin đứng trước mặt Hàn Thất Lục, một chút không nóng không lạnh mà nói chuyện. Hắn đây là liệu định Hàn Thất Lục bận tâm sau lưng hắn có đủ loại ích lợi, nhưng Lạc thiếu không nghĩ tới, Hàn Thất Lục người này cái gì đều có thể làm ra được. "Được rồi được rồi, có cái gì mà tức giận?" An Sơ Hạ khuyên giải an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh, nhân cơ hội nói: "Ở đây thật nhàm chán, không bằng... Chúng ta nên đi thôi?" Cô đúng là một phút đồng hồ cũng không nghĩ muốn nán lại trong này quá lâu. "Lớp chiến thắng còn chưa có tuyên bố, chờ một chút." Hàn Thất Lục nói xong, đem áo khoác cởi tiếp xuống phóng tới trong tay cô nói: "Anh đi phòng vệ sinh, em ở chỗ này không được chạy loạn, anh trở về nếu tìm không thấy em..." An Sơ Hạ nhếch nhếch khóe môi, biết trước tiên đi là không thể thực hiện được, đành phụ giúp anh: " Được được, em sẽ không chạy loạn, anh mau đi đi." Hàn Thất Lục này mới đi tới, An Sơ Hạ hướng góc sáng thối lui, miễn không dẫn tới phiền toái là được. Phía trên sân khấu lại thay đổi một lượng lớn người mẫu, những người mẫu váy mặc trên người tất cả đều làm duy nhất từ bịch xốp, khoan hãy nói, rất đẹp mắt! "Kia không phải An Sơ Hạ sao?" Có người nói như vậy một tiếng, An Sơ Hạ vội vàng quay mặt đi, tránh cho người khác nhìn thấy. "Thật đúng là." Thanh âm Hứa Niệm Niệm vang lên, lập tức cô ta liền đi về phía này. Thật sự không nghĩ muốn gặp người nào liền có thể gặp người đó, Hứa Niệm Niệm từ khi sau hoạt động, cả người lại càng bùng nổ tức giận, cô một chút cũng không nghĩ muốn vào lúc này nhìn thấy Hứa Niệm Niệm. Nhưng mà sự thực chứng minh, là họa vẫn tránh không khỏi! "An Sơ Hạ, cô như thế nào lại vẫn mặc đồng phục?" Hứa Niệm Niệm cười khanh khách đi lên phía trước, trêu chọc nói: "Nên không phải là... Lại có người chán ghét cô đem lễ phục của cô cắt rồi hả? Có nhiều người như vậy chán ghét cô, cô có nghĩ rằng đây không phải là lỗi của riêng cô không?" Hứa Niệm Niệm cư nhiên vẫn còn ghi hận vào sự tình lần trước, An Sơ Hạ tức, lại vẫn cực kỳ lịch sự trả lời: "Không phải, là có nguyên nhân khác. Như thế nào? Các người không lên sân khấu xem trình diễn, thích xem tôi mặc đồng phục ak?" Sau đó, Hứa Niệm Niệm trực tiếp coi như không có, bắt lấy phía trước cô mà nói truy vấn nói: "Nguyên nhân khác... Là nguyên nhân gì? Nếu không bị người khác cắt lễ phục mà nói, cô vì cái gì không thay?" An Sơ Hạ cắn chặt răng, để cho đầu não chính mình được thanh tỉnh. Hứa Niệm Niệm cùng hai nữ sinh sau lưng cô ta, nếu cùng mình động thủ, tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng, thân phận hiện tại của cô, đại diện cho Hàn gia. Cô cũng không hy vọng ngày mai tin tức đầu đề là: Vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hàn thị cùng người khác đánh nhau. Sau khi tỉnh táo lại, An Sơ Hạ rõ ràng không để ý các cô. Tầm mắt vượt qua đầu vai các cô, nhìn tiếp theo các người mẫu lục đục lên sân khấu Cảm giác được chính mình bị coi như không có, Hứa Niệm Niệm trong lòng lửa giận càng tăng lên, vài bước tiến lên, gây sự nói: "Cô như thế nào không nói? Là bị tôi nói trúng rồi ak? Tôi hi vọng, cô về sau tốt nhất cẩn thận một chút! Cùng nha đầu Giang Nam kia lui tới, ít xuất hiện tại công cộng, ít tự cao lại!" Những thứ này lại cáo buộc ở trên đầu cô, cô thật đúng là cảm thấy vô tội, nhưng lúc này cái gì cũng không có thể nói. Trầm mặt, im lặng là câu trả lời mạnh mẽ nhất đối với kẻ thù! "Niệm Niệm tỷ..." Phía sau một nữ sinh lôi kéo cánh tay Hứa Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Trong tay cô ấy cầm giống như là áo khoác của Thất Lục thiếu gia, lúc anh thay y phục tôi đã thấy qua, tôi hiện tại có thể khẳng định là của Thất Lục thiếu gia. Sợ lát nữa Thất Lục thiếu gia tới rồi, chúng ta vẫn lại là đi thôi." Nữ sinh trên mặt tràn ngập sợ hãi, một cô gái khác cũng gật đầu: "Đúng vậy Niệm Niệm tỷ, chuyện của tỷ cùng Minh Lạc thiếu gia, cũng không liên quan An Sơ Hạ, kẻ thù của chúng ta là Giang Nam. Đi nhanh đi, chẳng thế thì tôi sợ..." "Sợ cái gì?!" Hứa Niệm Niệm khinh thường bỏ nữ sinh lôi kéo cánh tay cô ta ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có cái gì phải sợ? Tôi bất quá là ở đây dạy cô làm phải làm người như thế nào, như thế nào mới có thể để cho chính mình không trở thành cái gai cho mọi người chỉ trích! Cô ta nên cảm tạ tôi!" An Sơ Hạ đem những lời này đặt ngoài tai, trong lòng vẫn cực kỳ phẫn nộ, nếu là Mạnh Tiểu Nam, không chừng hiện tại đã xông lên nắm chặt cổ Hứa Niệm Niệm rồi. Đúng là làm như vậy chỉ biết mang đến không biết bao nhiêu hậu quả, cô tuyệt đối phải nhịn xuống, không thể cùng Hứa Niệm Niệm chấp nhặt. Chính là nói, chó cắn ta, ta không thể cắn lại chó. "A - -" Hứa Niệm Niệm ở phía sau đột nhiên kêu lên. Một bàn tay, thẳng tay túm tóc của cô, chủ nhân của cái tay kia... "Thất Lục thiếu gia!" "Thất Lục thiếu gia!" Hai cô gái hét lên cùng một lúc, Ngay sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước, toàn thân run run nhìn về phía sắc mặt như băng của Hàn Thất Lục. Ánh mắt Hàn Thất Lục đầy sát khí nhìn chằm chằm vẻ mặt thống khổ Hứa Niệm Niệm, khóe môi gợi lên một nụ cười yếu ớt: "Tôi còn thật không biết vị hôn thê của tôi còn cần người khác tới dạy như thế nào để làm người." "Thất... Thất Lục thiếu gia!" Hứa Niệm Niệm không dám tin mở to hai mắt nhìn, cô giờ phút này chỉ cảm thấy đại não muốn hôn mê, không nghĩ tới, Hàn Thất Lục thật đúng là xuất hiện rồi! Hai nữ sinh khuyên bảo cô đi, cô cũng nghĩ Hàn Thất Lục sẽ xuất hiện, đúng là lúc ấy tức giận che mờ lý trí, may là cô ta chưa động thủ với An Sơ Hạ, nếu không là cô ta tự tìm đường chết! Huống chi, cô ta nghĩ tới, tính khí Hàn Thất Lục như thế nào, thật hung tàn và đáng sợ, nhưng cũng sẽ không đối một người nữ sinh động thủ. Nhưng cô ta lại đột nhiên nhớ tới, lúc ấy, Hàn Thất Lục trực tiếp đưa cô ta ra ngoài sân thượng. Mà hiện tại, một phen liền nắm tóc của cô ta như vậy tính cái gì? Cô ta  cư nhiên, lại quên sự kiện thống khổ như vậy! Cũng là thời điểm Tiêu Minh Lạc thay cô xoay sở, cô mới ngược lại thích Tiêu Minh Lạc. "Hàn gia trên dưới cũng không ai dám nói với cô ấy như vậy, Hứa Niệm Niệm cô là cái thứ gì?" Lúc Hàn Thất Lục nói lời này, vẫn nụ cười đó, nhưng nụ cười lại quỷ dị giống như một ác ma, thiếu gia ác ma nổi danh, từ đấy bị mọi người truyền miệng. "Tôi... Tôi sai rồi..." Hứa Niệm Niệm trong lòng sợ hãi muốn chết, nước mắt trong hốc mắt rơi ra. So với da đầu bị đau đớn, Hàn Thất Lục ác ma này tươi cười càng có có lực sát thương hơn.