Edit: Bống Beta: Kaly Vương Quả thực là... Cố tình gây sự! An Sơ Hạ nở nụ cười, cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thích đi kiếm chuyện với người khác, Hứa Niệm Niệm nói chuyện quá trớn như vậy, cô không thể không phản ứng! "Cô cười cái gì!?" Hứa Niệm Niệm lập tức cảm thấy càng thêm khó chịu. "Tôi cười cô ngây thơ." An Sơ Hạ khóe miệng vẫn như cũ: "Hứa Niệm Niệm, nói chuyện hung hăng với người khác như cô, khó trách Minh Lạc lại lựa chọn Giang Nam nhà chúng tôi. Giang Nam của chúng tôi tuy nói chuyện có đôi lúc thẳng thắn, nhưng chưa bao giờ cố tình gây sự. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trở về lớp của mình đi, đừng đứng lỳ ở đây mất mặt xấu hổ lắm!" "Cô..." Hứa Niệm Niệm chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào: "An Sơ Hạ, cô không biết xấu hổ dùng thủ đoạn hạ lưu để chiến thắng, các người mới mất mặt!" "Tôi không muốn cãi nhau với cô, không thấy tôi đang đỡ người bệnh sao? Nếu cô muốn cùng tôi cãi nhau, được thôi, chờ tôi đỡ cô ấy trở về, tôi sẽ quay lại cãi nhau một trận với cô. A... Không, cãi nhau quá phiền toái, chúng ta đánh một trận đi." An Sơ Hạ giương cằm, mang theo lực uy hiếp bẩm sinh, khiến Hứa Niệm Niệm nhất thời không nói tiếp được nữa. An Sơ Hạ cũng không dừng lại nhiều làm gì, đỡ Phỉ Lợi Á đi. Hứa Niệm Niệm bị ngộp, tự nhiên xấu hổ, căm giận dậm chân xuống đất! "An Sơ Hạ! Cô chờ đấy, tôi cuối cùng sẽ cho cô biết tay!" Cô tự nhủ với mình xong, răng nanh cơ hồ sắp cắn nát da môi. "Có rảnh ở đây nói lời nói suông, chẳng bằng làm chuyện gì thực tế chút đi." Một âm thanh từ sau người vang lên. Hứa Niệm Niệm hoảng sợ, có chút bối rối xoay người lại. Cô nói muốn hại An Sơ Hạ, nếu lời này truyền tới lỗ tai Hàn Thất Lục, sợ là thực xảy ra đại sự. Người của Tiêu gia đã nhận định cô là vị hôn thê của Tiêu Minh Lạc, đây là chuyện của Tiêu gia, Hàn Thất Lục không có quyền hỏi đến. Nhưng một khi động đến An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục sợ là có đủ lý do rồi. Hàn Thất Lục này, nhất định là đáng sợ hơn rất nhiều so với Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ. Trước kia chỉ cần vài câu nói đã khiến cho một nữ sinh nhảy lầu, nên có thể thấy, Hàn Thất Lục vô cùng tàn nhẫn! Cô xoay người, xem xét người đang nói chuyện. Nữ sinh này... có phần nhìn quen mắt, nhất thời trong đầu lại không nghĩ ra ai vậy. Tựa hồ là nhìn ra sự nghi hoặc của cô, đối phương cười vô hại, tự giới thiệu: "Tôi là Mã Cách, cùng lớp với An Sơ Hạ." "Là cô..." Hứa Niệm Niệm bừng tỉnh, cô đối với Mã Cách rất có ấn tượng, Mã Cách là bạn gái của Nam Cung Tử Phi. Mà Nam Cung Tử Phi lại có rất nhiều nữ sinh cho là nam thần. "Là tôi." Mã Cách mỉm cười: "Cô đừng lo lắng, tôi hẳn sẽ không đem những lời nói vừa rồi của cô nói ra.." Hứa Niệm Niệm trong lòng có đề phòng, cau mày hỏi: "Cô vừa rồi nói những lời đó là có ý gì? Cô tìm tôi?" "Đúng." Mã Cách không hề kiêng kỵ gật đầu nói: "Ý tôi là, nói miệng không bằng chứng, nếu cô thật sự ghét An Sơ Hạ, sẽ không nói suông, mà làm điều thực tế hơn." Hứa Niệm Niệm nín thở không trả lời Mã Cách, cô đối với Mã Cách lại cực kỳ đề phòng, dù sao, trước kia hai người cũng không có bất kì quan hệ nào. Mã Cách đến gần vài bước, trên mặt lộ vẻ mặt tươi cười: "Tôi nói thật với cô, nói cho cô hay, tôi cũng giống cô, ghét hai người đó. Tôi hận không thể... đem bọn họ giết chết đi!" "Giết chết" hai chữ mơ hồ là từ trong kẽ răng bung ra, dọa Hứa Niệm Niệm nhảy dựng lên. "Cô..." Hứa Niệm Niệm cắn chặt răng: "Cô nói bậy bạ gì đó, tôi cũng không nghĩ như vậy." "Cô đương nhiên không nghĩ như vậy." Mã Cách trên mặt ý cười càng sâu: "Là trong lòng tôi nghĩ như vậy. Nói cho cô biết một việc, lớp chúng tôi làm báo tường là kêu một người tên Tố Viện hỗ trợ vẽ. Báo tường là chiếm phần lớn nhất, chỉ cần cô làm cho bọn họ không lấy được giải nhất trong hạng mục này, giải thưởng lớp có hoạt đọng nghệ thuật tôst nhất sẽ thuộc về lớp các cô thôi." "Bọn họ?" Hứa Niệm Niệm ngưng mi: "Cô nói chính là sự thật sao? Cô vì cái gì muốn nói cho tôi những thứ này? Cô với An Sơ Hạ đúng là cùng lớp A, lớp chúng tôi cầm giải nhất nghệ thuật, lớp các cô có thể sẽ không được nữa." Mã Cách thu hồi vẻ mặt tươi cười tới, cả khuôn mặt lập tức có chút âm trầm: "Ai mà lại quan tâm điều này?" Cái gì mà lớp có hoạt động nghệ thuật tốt nhất? Trẻ con mới để ý cái này! Do dự thật lâu, Hứa Niệm Niệm hỏi: "Tôi làm sao có thể tin tưởng cô?" "Có tin hay không là chuyện của cô, tôi chỉ đem sự thật nói cho cô biết, muốn làm như thế nào, liền nhờ vào cô rồi." Mã Cách cong môi, đang muốn rời đi, bước chân bỗng nhiên dừng lại: "Tử... Tử Phi..." Mã Cách vẫn cảm thấy Nam Cung Tử Phi cũng là người thâm sâu khó lường, cô thích Nam Cung Tử Phi, hơn nữa, là một loại tôn thờ. Nam Cung Tử Phi bình tĩnh đánh giá Hứa Niệm Niệm, tiện đà bước tới, nói với Mã Cách: "Đại Hổ tìm cô, cậu ấy hỏi sạc điện thoại có ở chỗ cô hay không." Mã Cách lập tức phục hồi tinh thần lại: "Đúng đúng, là ở chỗ của em, em để ở phòng học, em lập tức đi đưa cho Đại Hổ ca!" "Tôi với cô cùng đi." Ngữ khí không phải thương lượng, nhưng không mang ý nghi ngờ. Mã Cách sững sờ một chút, đành phải kiên trì gật đầu, nhìn thoáng qua Hứa Niệm Niệm, đi đến phòng học. Nam Cung Tử Phi đi sau lưng Mã Cách, lúc này đi ngang qua Hứa Niệm Niệm, nâng hạ mí mắt, sâu sắc liếc mắt đánh giá cô ta. Chỉ liếc mắt một cái, Hứa Niệm Niệm liền cảm thấy giống như rơi vào trong ngục tối. Ánh mắt thật đáng sợ... như là... cảm giác bị một ác ma nhìn chằm chằm thật sâu. Có thể là trong lòng chột dạ, Mã Cách đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng đến lớp, cô đến vị trí ngăn kéo khom lưng tìm sạc điện thoại, lúc này trán của cô đã chảy mồ hôi. Không nên nghe thấy chứ? Lời nói của cô với Hứa Niệm Niệm, Nam Cung Tử Phi nhất định không có nghe thấy... Nhất định không có! Cô hít sâu vài lần, mới cầm cục sạc đi ra ngoài. Đi đến trước mặt Nam Cung Tử Phi, trên mặt hiện lên vẻ mặt vô tội tươi cười như mọi ngày. "Đây, sạc đây." Mã Cách cầm sạc, ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Buổi trưa hôm nay đã tập luyện quá rồi, sau khi tan học còn muốn đi tới câu lạc bộ bóng rổ để tập luyện sao?" "Ừm." Nam Cung Tử Phi nhận sạc, vẻ mặt lạnh như "Băng sơn", nhưng vẫn cười nhạt một phen: "Nếu chờ không được, cô có thể trở về trước, tôi sẽ cho người tới đón cô." Mã Cách cảm động, suýt nữa chảy nước mắt, cô là hiếm khi thấy Nam Cung Tử Phi không chế nhạo cô, huống chi bây giờ lại cười với cô! Tử Phi... nở nụ cười với cô! Như thế, cô cho dù phải trả giá như thế nào, đều là xứng đáng! "Không, không có!" Mạn Cách lắc đầu lại gật đầu: "Em có thể đợi, dù sao về nhà cũng không có gì, ở câu lạc bộ bóng rổ xem anh tập luyện!" Đây thực sự là nói thật, chỗ nào không có Nam Cung Tử Phi, đối với cô mà nói đều không có ý nghĩa gì. "Nếu như vậy, thế cũng được." Nam Cung Tử Phi nói xong, đột nhiên lời nói xoay chuyển: "Nhưng, tôi hi vọng, cô ở lại chỉ là xem huấn luyện, chứ không phải ở lại làm chuyện khác." Mã Cách trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc vang "Ong ong". Lại nhìn Nam Cung Tử Phi, nụ cười đó, đem theo một tia hung dữ. "Em... em không rõ lời nói này của anh là có ý gì." Mã Cách chột dạ lảng tránh ánh mắt, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ Nam Cung Tử Phi nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Hứa Niệm Niệm? "Cô tốt nhất là không nên biết lời nói của tôi là có ý gì." Nam Cung Tử Phi sắc mặt đã trở nên hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt Mã Cách nói: "Tôi nói rồi, cô cho tôi thời gian, nhưng nếu cô đợi không được, làm ra chuyện gì khác, như thế Mã Cách, đừng trách tôi độc ác." Tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Tử Phi xoay người rời đi. Nụ cười vừa rồi tươi tắn giống như hoa nở một đêm rồi tàn, hoa nở qua đi, khiến cho Mã Cách khắc cốt ghi tâm. "Mã Cách, theo tớ tới siêu thị!" Có người đằng sau gọi cô. Mã Cách lập tức quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa: "Được." Người sống nên có thứ để theo đuổi, thứ mà Mã Cách cô theo đuổi, chính là Nam Cung Tử Phi. Bảo cô chờ đợi, điều này là không thể, bởi vì nếu chờ đợi, cô không thể chờ đợi được trái tim Nam Cung Tử Phi thuộc về cô. Cho nên, phải chủ động tấn công! Bằng mọi giá, cô sẽ không bao giờ hối hận! Không bao giờ! Khoảng chừng sau thời gian một tiết học, radio cuối cùng lần thứ hai vang lên tiếng nhạc tập hợp. Âm thanh leng keng như có sức lực mạnh mẽ thúc giục mọi người khẩn trương, cuối cùng đứng đầu bảng rơi vào lớp nào? Mỗi lớp đều không chịu tiết lộ cho lớp khác, cho nên ai cũng không biết kết quả cuối cùng. "Khẩn trương lên Sơ Hạ." Phỉ Lợi Á gắt gao túm tay áo của cô, bĩu môi nói: "Thật sự là tức chết tớ, đến cậu cũng không chịu tiết lộ chính mình đã kiếm bao nhiêu tiền, mình một tin tức cũng không thăm dò được." "Được rồi, dù sao đợi lát nữa sẽ công bố số liệu thôi." An Sơ Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt của Phỉ Lợi Á, thật buồn cười. Trước hàng vạn người, số liệu cuối cùng cũng được công bố. Giải nhất là lớp A, chính là lớp An Sơ Hạ. Và dù gì đi nữa, họ đã kiếm được số tiền nhiều hơn lớp đứng thứ hai là sáu trăm. Hơn sáu trăm, là nhờ "Bán ảnh". "Hừ! Không biết xấu hổ!" Hứa Niệm Niệm ở trong đội ngũ than thở một tiếng, hai lớp cách nhau một lớp nên lời này rơi vào tai Mạnh Tiểu Nam, cô lúc này liền nổi giận. Hướng cổ họng về phía Hứa Niệm Niệm bên kia hô: "Cái họ Hứa bên kia, biết không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, không biết xấu hổ!" Hứa Niệm Niệm cũng tức giận, hai tay một chống nạnh: "Cô câm miệng cho tôi! Nếu không ngậm miệng xem tôi xé rách miệng của cô!" "Phía dưới còn lớn tiếng gây xôn xao? Người nào còn ầm ĩ thì lớp đó lập tức bị hủy bỏ tư cách giành giải thưởng!" Trên sân khấu chỗ giáo viên chủ nhiệm tức giận cầm micro lên nói. "Giang Nam, đừng làm loạn!" An Sơ Hạ bịt miệng Giang Nam, phòng ngừa cô lại tiếp tục. "Sau cùng, nhấn mạnh trọng điểm, xế chiều ngày mai trước hai giờ, mỗi lớp đều phải hoàn thành báo tường, hai giờ sau, sẽ bắt đầu bình chọn báo tường, hơn nữa cũng sẽ công bố lớp có hoạt động nghệ thuật xuất sắc nhất năm nay." Giáo viên chủ nhiệm nói xong, tuyên bố giải tán. "Trường học cũng thật là, rõ ràng có thể kết thúc hoàn toàn câu chuyện trong một câu, lại phải tách ra thành mấy chục câu. So với bình thường tan học trễ hơn mọi ngày, trời cũng sắp nhá nhem rồi!" quay trở về lớp, Phỉ Lợi Á một bên đóng gói đồ đạc, một bên oán giận: "Tớ lại không có thời gian ăn KFC rồi! Thật sự là tức chết tớ rồi!"