Ed: Ny Beta: Gấu An Sơ Hạ hung hăng miệng nuốt nước miếng, đối với bộ đàm nói: "Là tớ, An Sơ Hạ " Bộ đàm vào đúng lúc đó không có thanh âm, nhưng vài giây sau bộ đàm lại vang lên âm thanh Giang Mẹ: "Giang Nam, người nào nhấn chuông cửa rồi hả?" Manh Tiểu Nam lúc này mới nói chuyện: "Là Sơ Hạ" "Nha! Là con bé Sơ Hạ! Sao lại vẫn thất thần làm gì? Mở cửa nhanh." Ngay sau đó vang lên liên tiếp thanh âm, ngay tại lúc An Sơ Hạ còn có chút muốn từ bỏ, cửa trước mặt đột nhiên đã bị mở ra rồi. Lộ ra khuôn mặt hỗn độn của Manh Tiểu Nam. Cô vội vã ngăn trở ngôn ngữ, nói: "Tớ ra ngoài mua ít đồ dùng làm báo tường cho lớp tiện đường qua đến xem cậu thế nào." Cô lời này lúc ấy là nói lung tung, chính mình nói ra nghe liền thấy cũng không thuận! Manh Tiểu Nam trong lòng đương nhiên cũng là biết đến, sắc mặt cô có vẻ có chút phức tạp, động tác liên quan đều có chút cứng ngắc: "Cậu trước tiến vào đi." Manh Tiểu Nam nói xong, mở cửa lớn chút. An Sơ Hạ nghiêng người đi vào, tại cổng vòm chỗ thay dép lê, cả người có vẻ có chút câu nệ. Phải biết rằng, cô trước kia lúc còn chưa có đi đến ở Hàn gia, gia cảnh nhà Manh Tiểu Nam liền giống nhà cô một dạng. Giang Mẹ mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi tới, trong tay bà lại vẫn mang theo đồ bếp. Nhìn thấy cô, Giang mẹ vội vàng tháo bao tay, vài bước đi tới thân thiết nắm tay cô nói: "Sơ Hạ, đứa nhỏ này, biết bao lâu chưa tới thăm dì rồi hả? Từ khi mẹ con qua đời, chúng ta liền không có cơ hội gặp nhau lại " An Sơ Hạ sắc mặt càng thay đổi, cong lên khóe miệng cười: "Là thật lâu không gặp rồi." Một bên Manh Tiểu Nam tức giận hướng về mẹ mình nói một câu: "Mẹ, mẹ có thể biết là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì sao?" Giang Mẹ này mới ý thức đến chính mình nói liền nhắc đến chuyện buồn của An Sơ Hạ vội vàng tự trách vỗ đùi chính mình một phen, tự trách nói: "Con xem, dì thật sự là ta càng lớn càng nói bậy bạ mà. Dì không nên đề cập tới những cái chuyện thương tâm này nữa, con ngồi cùng Tiểu Nam chơi với nhau đi, để dì đi nấu cháo đậu xanh cho con. Giang mẹ nói xong lại đi vào phòng bếp, An Sơ Hạ không có ngăn lại, Giang mẹ trước kia cũng thường xuyên làm các loại cháo, bọn cô cực kỳ thích uống. Cô chú ý tới Manh Tiểu Nam tại lấy tay chải chuốt tóc chính mình, trên người lại vẫn mặc áo ngủ, vẫn lại là một bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ. "Cái kia..." Cô do dự mà mở miệng nói: "Cậu hôm nay... Vì cái gì xin phép nghỉ?" Manh Tiểu Nam dừng động tác trong tay, tựa hồ có phần bị thanh âm của An Sơ Hạ làm kinh hãi. Tóm lại, bây giờ gặp mặt, hai người trong lòng đều đã cảm thấy được có chút ngại ngùng. "Không quá muốn đi." Manh Tiểu Nam cười gượng một tiếng: "Hôm nay hoạt động đều đã cực kỳ nhàm chán, liền cùng Lão sư xin phép rồi. Ở nhà ngủ nhiều một hồi." "À". An Sơ Hạ gật đầu, cô là thật có chút lo lắng Manh Tiểu Nam có phải hay không bởi vì ngày hôm qua cola nhiều quá cảm thấy được không thoải mái mới xin phép. Hiện tại xem cậu ấy tinh thần thoải mái, trong lòng cũng yên tâm một chút. Manh Tiểu Nam chỉ xuống sô pha, chính mình cũng ngồi xuống. Sau đó, hai người lại không nói gì. An Sơ Hạ trái lại muốn mở miệng nói chút gì, lúc trên đường đi đã nghĩ rất nhiều vấn đề muốn hỏi Manh Tiểu Nam... Cô tới rồi làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên nói như thế nói ra những lời gây tổn thường nói ra. Đúng là thật sự đến chỗ nhà của Manh Tiểu Nam, thật sự ngồi gần Manh Tiểu Nam trước mặt, cô lại một câu cũng nói không nên lời rồi. "Cháo đậu xanh đến đây!" Mẹ Giang Nam bưng một chén cháo đậu xanh, cười tít mắt từ trong phòng bếp đi ra, đưa đến chỗ trước mặt cô nói: "Nhanh ăn đi, dì giữa trưa mới vừa nấu. Thật lo lắng ăn không hết may mà con đã tới rồi, con nói chuyện này thật trùng hợp mà." An Sơ Hạ cười cười, tiếp nhận cháo đậu xanh. Giang mẹ ở một bên nhìn An Sơ Hạ ăn cháo, liền nói Manh Tiểu Nam ngồi cạnh: "Tiểu Nam, con ở nhà cũng không có việc gì. Tuy nhiên nói chỉ là chợ bán đồ cũ đi, đúng là con ở nhà liền biết đi ngủ, còn không bằng giúp đỡ ta buôn bán. Như vậy, con rõ ràng cùng Sơ Hạ cùng nhau trở về đi. Sơ Hạ ta thật sự chăm chỉ mà "Vâng". An Sơ Hạ gật đầu: "Đợi lát nữa liền phải đi về, con chỉ xin phép ra ngoài một giờ." " Tiểu Nam con liền cùng Sơ Hạ trở về đi. Ở nhà lúc ẩn lúc hiện, làm đầu mẹ đã đau lắm rồi." Giang mẹ phục vụ quên mình ra ngữ điệu như lệnh nói. Manh Tiểu Nam vẻ mặt khó chịu: " Con không dễ dàng xin nghỉ, mẹ cho con ở nhà một ngày yên lành đi. Thật sự nếu mẹ nhìn thấy con khó chịu mà nói, con liền đi bên ngoài đi dạo được chưa?" Lời này ngữ khí không tốt lắm, Giang mẹ lập tức liền thay đổi sắc mặt: "Giang Nam, con sao lại nói chuyện với mẹ chư vậy?" An Sơ Hạ vội vàng đứng dậy khuyên: "Dì à, người để cho cậu ấy ở nhà một ngày đi, dù sao trường học cũng không có chuyện gì, đi cũng không có chuyện gì làm. Còn không bằng ở nhà nhìn xem sách." Giang mẹ nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái nói: "Cơ hội ở nhà đọc sách?" Nói là nói như vậy, đúng là Giang mẹ cũng không có nói cái gì nữa, bưng chén cháo đậu xanh vào phòng bếp. "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, cậu đã không phải là do thân thể không thoải mái, tớ đây trước hết đi về." An Sơ Hạ xả ra một nụ cười tươi tắn, nhưng này nụ cười tươi tắn là cứng ngắc. Manh Tiểu Nam há miệng thở dốc, như là muốn nói nói, nhưng sau cùng chỉ nói câu: "Đi đường cẩn thận." "Ừ" An Sơ Hạ gật đầu, cùng Giang mẹ chào từ biệt, đi ra khỏi Giang gia. Manh Tiểu Nam không có ra ngoài tiễn cô, nhưng là cậu ấy cũng không có giống như ngày hôm qua như vậy lạnh như băng. Hai người, người nào cũng không có nhắc đến chuyện ngày hôm qua. Hai người trong lúc đó ngăn cách, có thể chữa trị cùng trước kia một dạng sao? An Sơ Hạ bước nhanh hơn, tới đến trên đường cái. Vừa lúc có xe taxi đi qua, cô đón xe, quay đầu nhìn thoáng qua, không có nhìn thấy Manh Tiểu Nam. Trong lòng cô cảm thấy được có chút khó chịu, mở cửa xe ngồi lên xe. Cô không biết là, ngay lúc xe taxi khởi động động cơ chạy đi, Manh Tiểu Nam từ chỗ một bức tường mặt sau thò đầu ra. Mãi cho đến xe taxi đã không có bóng dáng, cô mới xoay người trở về nhà. Trở về nhà, Giang mẹ mở cửa hỏi: "Con đi tiễn người r axe sao?" "Vâng " Manh Tiểu Nam ấp úng lên tiếng, kéo cỡi giày ra thay dép lê. Giang mẹ nhìn cô động tác lười nhác, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng hỏi: "Con và Sơ Hạ không có việc gì đấy chứ?" Manh Tiểu Nam động tác đang thay giày ngừng một trận, tiện đà đem giày bỏ vào trong tủ: "Chúng con có thể có chuyện gì?" Giang mẹ trong lòng tuy nhiên cảm thấy được có chút không đúng, nhưng Manh Tiểu Nam nói như vậy, bà cũng gật đầu nói: "Cũng tốt các con từ lúc còn nhỏ củng chưa cải nhau cái gì. Con ở nhà đi, mẹ đem cháo đậu xanh đến Lý gia, cô ấy thân thể không thoải mái, mẹ đi xem." Giang mẹ nói xong, xách túi xách đi, Manh Tiểu Nam còn lại là ngây ngốc đứng tại chỗ. Từ lúc còn nhỏ cũng chưa cải nhau cái gì, mà bây giờ hiểu chuyện, lại... Bên kia, An Sơ Hạ hạ cửa sổ xe taxi mở tối đa, gió thổi qua mặt cô, trong lòng cô chẳng ổn chút nào. Cảm giác cùng Manh Tiểu Nam trong lúc đó không hiểu rõ cậu ấy thật không quen, để cho cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, trong lòng cực kỳ khó chịu