"Em..." An Sơ Hạ chán nản: "Em không có chơi xấu!" "À?" Hàn Thất Lục nhíu mày, nở nụ cười hư hỏng: "Ý của em là, em chấp nhận chịu thua?" Phương pháp khiêu khích đã có tác dụng. An Sơ Hạ gian nan gật gật đầu: "Chấp nhận chịu thua!" Xe đột nhiên tăng tốc độ, dọa An Sơ Hạ nhảy dựng lên, nhịn không được hét: "Anh đột nhiên lái xe nhanh như vậy làm cái gì?" "Không có gì." Hàn Thất Lục nhếch miệng: "Tâm tình tốt mà thôi!" Xe chạy thẳng hướng quốc lộ ngược lên, hiện tại, mới đúng bảy giờ. Đợi khi đến học viện Tư Đế lan, thời gian cũng chưa tới tám giờ. Hôm nay đến lớp học bắt đầu lúc chín giờ, bởi vậy hiện học viện Tư Đế Lan dường vắng bóng người. "Đi thôi." Hàn Thất Lục dừng xe, đi đến trước mặt An Sơ Hạ, thuận thế dắt tay cô đi: "Thật mệt mỏi, đi ngủ cùng với anh." "Vậy anh tại sao không ngủ ở trong xe? Anh muốn đi đâu ngủ?" An Sơ Hạ bị anh lôi kéo tay, không thể không đi theo bước chân của anh. Hàn Thất Lục không trả lời, một mạch đi tới phòng học âm nhạc. Bên trong rất ít ánh sáng, Hàn Thất Lục cũng không mở đèn, trực tiếp kéo cô, đi tới gần khu vực cửa sổ mới đứng lại: "An Sơ Hạ, hiện tại đúng là thời điểm tốt." An Sơ Hạ thoát khỏi tay Hàn Thất Lục đang lôi kéo mình, đẩy xa vài bước, giật mình đoán ra ý tứ của những lời này. Mặt cô như bị bỏng: "Lưu manh!" "Lưu manh?" Hàn Thất Lục nhìn cô chăm chú: "Cái này có thể tính là lưu manh? Anh giúp em tìm thời cơ hoàn thành chuyện đánh cược. Đây chính là chính em nói, chấp nhận chịu thua." An Sơ Hạ "Hừ" một tiếng, quay đầu đi. Khoảng một giây sau, cổ tay cô đã bị Hàn Thất Lục giữ chặt, tiếp theo là một lực kéo, cô trực tiếp liền nhào đến trước mặt Hàn Thất Lục. Thời điểm này, hai bàn tay anh tận dụng bức tường phía sau, giữa các cánh tay, tư thế Hàn Thất Lục đang đứng là tiêu chuẩn tư thế kabe-don. (1) La chú thích: (1) Ai đọc anime liền biết kabe-don tư thế gì nhé. Ép vào tường thực sự ám muội:">) Cô cảm thấy mặt mình giống như bị thiêu cháy, vội vàng thu tay, xấu hổ muốn giải thích: "Anh đột nhiên kéo em, thiếu chút nữa ngã chết biết không?" "Em cảm thấy được ngã trên thảm này có thể chết sao?" Hàn Thất Lục liếc cô một cái, thảm này vẫn là trải từ mấy ngày hôm trước. An Sơ Hạ ho khan một tiếng, đẩy ra một bước: "Anh nghỉ ngơi thật tốt, em về lớp học. Lúc này, không lầm là có người tới lớp rồi. Còn nữa, em phải thay Tố Viện chuẩn bị tốt màu nước, cô ấy buổi chiều muốn đến đây không phải sao?" Đây là cố ý thoát thân đi. Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, lần thứ hai kéo tay cô qua: "Muốn chạy?" Trái tim An Sơ Hạ căng thẳng, trong lòng bắt đầu bồn chồn: "Thất Lục, buông ra." Cô gọi một tiếng Thất Lục này, đương nhiên không phải cố ý. Nhưng đến tai Hàn Thất Lục, lại hơn một dấu vết của sự quyến rũ. Đây là nhóm lửa trên người nha! "Không buông." Hàn Thất Lục kéo tay cô bằng một lực ngăn cô rời ra, nhưng khống chế độ mạnh yếu cực kỳ tốt, hẳn không tổn thương đến cô. "Buông ra..." An Sơ Hạ dùng một cánh tay kia đẩy trước ngực Hàn Thất Lục, nhưng cô chạm đến dường như không phải ngực mà còn cứng rắn hơn ngực. Vừa mới chạm vào, Hàn Thất Lục càng không muốn buông cô ra, trực tiếp kéo cô đến chỗ trước người mình: "Chấp nhận chịu thua, chẳng lẽ muốn anh chủ động?" An Sơ Hạ toàn thân đều đã cứng ngắc, cô cũng muốn chấp nhận chịu thua, đúng là cô như thế nào... Cô hít sâu một hơi, kiễng chân lên, hôn lên môi Hàn Thất Lục, chạm nhẹ một chút như chuồn chuồn lướt nước. "Chỉ như vậy?" Hàn Thất Lục nhíu mày: "Không tính!" "Anh..." An Sơ Hạ chán nản: "Em mặc kệ! Em nói tính là tính." Cô đẩy Hàn Thất Lục ra nhưng không động đậy. Hàn Thất Lục nào đâu đồng ý buông tha cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng mình như là có một đàn hoả thiêu, trực tiếp cúi đầu, hung hăng chặn môi cô. Nụ hôn này, mang theo tình yêu mãnh liệt. Anh từng chút từng chút dẫn dụ cái lưỡi đinh hương của cô, quấn quanh, chuyển động qua lại. Không khí xung quanh tựa hồ giống như ngừng lại. Lửa trong ngực anh, cũng không bởi vì một nụ hôn này mà bị dập tắt. Tay anh lần theo hông An Sơ Hạ chậm rãi di chuyển lên trên, không an phận bao lấy nơi mềm mại, no tròn trước ngực cô. An Sơ Hạ nhịn không được hét lên một tiếng thất thanh, nháy mắt tiếp theo, cô nặng nề đẩy mạnh khiến Hàn Thất Lục không kịp phòng ngự, miệng thở hổn hển: "Hàn Thất Lục! Anh lưu manh!" Bộ dạng Hàn Thất Lục cực kỳ tự nhiên bình tĩnh, ánh mắt chằm chằm nhìn cô không nháy một chút nào. Cho dù phòng âm nhạc ánh sáng ảm đạm như vậy, An Sơ Hạ cũng có thể cảm thấy được đôi mắt nóng bỏng của anh. Ánh mắt này, là bỏng rát như lửa thiêu. "Lưu manh?" Hàn Thất Lục vô tội buông tay: "Đối người khác như vậy, không sai, anh khẳng định là lưu manh. Nhưng đối với bà xã của anh, anh không biết đây cũng là giở trò lưu manh nha." Lời anh nói lý lẽ chặt chẽ, khiến cho cô không phản bác được gì. "Anh thắng rồi." An Sơ Hạ chịu thua, tiếp theo, cô hơi nghiêm một chút nói: "Lần sau không cho phép được như vậy!" Hàn Thất Lục gật đầu: "Được, nghe lời em. Kết hôn lại như vậy." Khuôn mặt An Sơ Hạ lại nóng lên thêm một hồi. "Lại đây." Hàn Thất Lục ngoắc tay về phía cô, nhưng chính mình lại ngồi ở trên mặt đất dựa lưng vào tường. Sàn nhà ở trên tầng, không cần lo lắng không vệ sinh hoặc nhiệt độ lạnh. Cô trong lòng còn sợ hãi như cũ, có chút quanh quẩn hỏi han: "Làm gì?" Hàn Thất Lục thở dài, bất đắc dĩ nói: "Sợ anh làm gì? Cũng sẽ không ăn em. Lại đây." An Sơ Hạ lúc này mới đi qua. Tay cô bị Hàn Thất Lục tay nắm chặt. Ngay sau đó xoay người cô, ngồi ở trước mặt Hàn Thất Lục, anh cứ như vậy ôm cô từ phía sau lưng. Xung quanh là bóng tối cùng yên tĩnh, nhưng cô biết là không có gì đáng sợ. Có Hàn Thất Lục ở trong này, sợ cái gì? "Ngồi xuống với anh một lúc, 8 giờ 50 phút đánh thức anh." Hàn Thất Lục nói xong, đem điện thoại di động trong tay đưa cho cô, tiếp theo không nói thêm lời nào, hẳn là ngủ thiếp đi. Cô nghe tiếng Hàn Thất Lục thở đều đều, trong tay cầm di động của anh, trái tim cô bỗng ngập đầy một cảm giác, loại cảm giác này chính là hạnh phúc sao? Chính là nó. Cô hi vọng, có thể vĩnh viễn như vậy. Nhưng mà, thời gian trôi qua, cánh cửa thứ ba phòng học âm nhạc không cách âm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện càng ngày càng lớn. Người đến Tư Đế Lan cũng càng ngày càng nhiều. Mặt trời đã lên ba sào, theo đó phòng âm nhạc cũng dần dần sáng lên. An Sơ Hạ mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, vừa đúng 8 giờ 50 phút. Cô nghiêng đầu một chút thấy đôi mắt say ngủ của Hàn Thất Lục, vẫn yên tĩnh nhắm nghiền, nhưng hai lông mày đang nhíu lại. Không phải hiểu lầm Hàn Lục Hải bên ngoài... sự tình đã giải thích rõ ràng sao? Vì sao trong giấc ngủ vẫn còn nhíu mày? An Sơ Hạ có phần không hiểu rõ, Hàn Thất Lục vì cái gì vẫn không vui vẻ như vậy. "Này, tỉnh dậy..." Cô đưa tay đẩy anh một cái, lặp đi lặp lại, vẫn là muốn gọi anh tỉnh dậy. Hàn Thất Lục không thật sự ngủ say, khẽ gọi như vậy liền tỉnh dậy. Anh hôm qua đứng làm người mẫu cho Tố Viện cả đêm, thân thể cảm giác đều đã không thuộc về mình nữa. Lúc này ngủ tuy chưa tới một giờ, nhưng anh đầy máu hồi sinh lại. "Đã đến giờ rồi hả?" Anh nhấc tay nhận lấy điện thoại An Sơ Hạ đưa qua xem đồng hồ: "Anh tại sao cảm giác mới ngủ được một phút đồng hồ?" "Bởi vì anh là heo tụng kinh!" An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, hai tay chống xuống mặt đất, đứng dậy: "Đi nhanh đi, cũng sắp muộn giờ lên lớp rồi." "Khẩn cấp làm gì?" Hàn Thất Lục bộ dạng chậm rì rì, động tác cũng chậm như thế đứng dậy nói: "Hình như có chợ bán đồ cũ gì đó, anh sẽ ngủ luôn trong lớp học." Hàn Thất Lục nói như vậy, An Sơ Hạ đột nhiên "A" một tiếng, tay vỗ đùi: "Em như thế nào lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!" Trên mặt cô biểu hiện như đã viết hai chữ "Hối hận" giống như nhớ tới chuyện gì gì chưa làm xong. "Chuyện gì?" Hàn Thất Lục nghi hoặc nhìn cô. Chuyện gì? Đương nhiên là chợ bán đồ cũ a! An Sơ Hạ trong lòng sốt ruột, không có trả lời anh, trực tiếp bỏ chạy ra khỏi phòng học âm nhạc. Cô một mạch chạy như điên lên tầng, vừa lúc ở khu vực góc tầng hai đụng phải Phỉ Lỵ Á. Phỉ Lỵ Á hai tay đều mang theo hai túi lớn, trong túi toàn bộ đều là đồ ăn vặt đủ loại.