Edit: Phương Quỳnh Manh Tiểu Nam nói rất đúng, cô thật đúng là không có tư cảnh gì quản cậu ấy. Cho nên, cũng không có tư cách thay Manh Tiểu Nam nói lời cảm ơn. Rất nhanh, hàng ngũ trung một mảnh xao động, nguyên nhân thầy giáo tổ tạo hình mỹ thuật đi lên đài chủ tịch. Điều này cũng có nghĩa công bố kết quả trận đấu gấp xếp chai kia. Nếu nói trận đấu kéo co là chỉ có vài người bỏ sức ra, thế nhưng trận đấu xếp chai liền là cả lớp đều bỏ sức lực ra, tất cả mọi người vì cái giải nhất kia mà đều cố gắng. Cho nên, mọi người so với kết quả trận đấu này có phần hứng thú hơn trận đấu kéo co. "Trời ạ... Nhanh lên đi chứ, lớp chúng ta nhất định được giải nhất đúng không?" Nữ sinh đứng trước An Sơ Hạ nhịn không được khẩn trương nhéo mép váy, quay đầu hỏi An Sơ Hạ. "Tớ không biết." An Sơ Hạ lắc đầu, suy nghĩ của cô hoàn toàn không có ở chuyện thắng thua, mà ở mấy câu nói kia của Manh Tiểu Nam. Cô không biết Manh Tiểu Nam sao lại như vậy, chỉ biết là, tình cảm của cô với Manh Tiểu Nam, có chút dao động rồi. Nữ sinh phía trước gặp bộ dạng hoảng hốt của An Sơ Hạ, cũng thức thời quay đầu đi. Lúc này, thầy của tổ tạo hình mỹ thuật đã cầm trong tay một tấm giấy A4 mở ra, đi tới cái bàn dài trên đài chủ tịch cầm micro lên đọc kết quả. Trong đám người, tất cả đều là âm thanh nhao nhao tranh cãi. ... đám thiếu gia, tiểu thư này tốt xấu đã góp một phần sức lực, trong lòng mỗi người đều đã kỳ vọng lớp mình có thể thắng, cho nên âm thanh tranh cãi có vẻ cực kì ầm ĩ. "Trật tự." Thầy giáo kia nghiêm mặt lên mà nói: "Lớp nào còn ồn ào, liền hủy bỏ tư cách giành giải thưởng." Đám người lập tức ngừng ồn aầo, nhưng là không ai dám nói lớn tiếng. Vài giây sau, thầy giáo thể dục cầm lấy tờ giấy kia, một bàn tay nắm cố định micro, bắt đầu nói: "Trận đấu xếp chai lần này, các lớp đều rất cố gắng, mỗi người đều đã..." Trước khi công bố kết quả, liền là nói vài lời, có hay không đều được. May mà lời phát biểu này cũng đã rất nhanh nói xong, đến phần chính quan trọng nhất công bố kết quả "Giải nhất thuộc về lớp A hình Doraemon. Giải nhìn thuộc về lớp D hình nơ con bướm, giải ba thuộc về..." Phía dưới các lớp được đọc tên đã hoan hô nhốn nháo, nhất là lớp A của An Sơ Hạ, mọi người trên mặt đều đã tràn đầy tươi cười, chủ nhiệm lớp cũng không nhịn được vui sướng mà cười rộ lên. Sau khi tuyên bố kết quả xong, là thời gian lĩnh thưởng. Do lớp trưởng đi lên lấy cờ thưởng, bởi vậy An Sơ Hạ liền xin phép chủ nhiệm lớp, nói là đi xem Manh Tiểu Nam. Chủ nhiệm lớp ước chừng là tâm tình rất tốt, một câu cũng không nhiều lời liền trực tiếp đồng ý. Cô cong lưng, rời khỏi, một màn này, đều bị Mã Cách thu hết vào đáy mắt. Sau khi rời khỏi đám người, cô thần tốc chạy về hướng WC gần đấy, nhưng mà trong WC không có một người. Cô không cam lòng, lại chạy đi tìm những phòng WC ở lầu khác, vẫn lại là không ai. Sau cùng, cô thở hồng hộc chạy về trong lớp, trong lớp ngoại trừ một người công nhân đến đổi bóng đèn, còn lại không có ai khác. "Đi đâu rồi..." An Sơ Hạ lầm bầm lầu bầu, cả người có vẻ hồn bay phách lạc, vẻ mặt nghiêm túc đã bắt đầu xuất hiện vệt trắng xanh. Cô không có quay trở lại trong đội ngũ, trực tiếp ghé vào hành lang bên ngoài lớp. Radio vẫn vang giọng thầy giáo kia nhận xét đối với mỗi lớp, mà trong đầu cô quanh quẩn, tất cả đều là lời nói của Manh Tiểu Nam. "Cậu cho rằng mình là ai mà có thể quản tớ?" Tay cô khống chế không nổi khẽ run, có chút hối hận lúc ấy vì cái gì muốn cản Manh Tiểu Nam. Manh Tiểu Nam tuy nhiên làm việc lỗ mãng một chút, nhưng là thân thể của cậu ấy, cậu ấy chắc chắn phải hiểu rõ, ngẫm lại, là cô quá nhiều lời rồi... "Tại sao lại ở trong này?" Hàn Thất Lục âm thanh có vẻ có chút trong veo nhưng cũng có chút lạnh lùng vang lên, An Sơ Hạ lưng cứng đờ, quay đầu lại. Hàn Thất Lục chính là đang kinh ngạc nhìn cô, mà sau lưng Hàn Thất Lục, còn là vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Minh Lạc. Hai người đều cảm thấy kỳ quái làm sao An Sơ Hạ có thể một mình ở đây. "Kia cái gì..." Tiêu Minh Lạc cười xấu xa, nói: "Các cậu tán gẫu đi, tôi đi về trước." Tiêu Minh Lạc đang muốn đi, một giây sau, An Sơ Hạ liền hô một câu: "Anh từ từ đã." Cô vài bước đi ra phía trước, do dự mà hỏi: "Anh có nhìn thấy Giang Nam không?" Tiêu Minh Lạc ngu ngốc nhìn cô, nói: "Đương nhiên thấy được, trước cô ấy không phải cùng cô tham gia trận đấu xếp chai kia sao? Hiện tại các cô nên là ở trong lớp tập trung đi. Nhưng mà... Cô vì sao lại ở một mình trong này? Tôi nhớ rõ, giáo viên sẽ điểm danh mà?" Tiêu Minh Lạc nói xong một hồi, kỳ quái nhìn cô, chờ cô trả lời. Giờ phút này An Sơ Hạ đã biết, Tiêu Minh Lạc nhìn thấy Giang Nam lần cuối cùng là ở thời điểm trận đấu xếp chai kia, điều này đã nói lên, Tiêu Minh Lạc cũng không biết cô ấy đi đâu. Nên làm cái gì bây giờ? Nói cho anh biết hay vẫn là nói không có chuyện gì xảy ra? Tựa hồ là nhìn thấy trên mặt An Sơ Hạ có chút do dự, Hàn Thất Lục đi lên phía trước hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Không được! Không thể cho cả hai bọn họ biết! Có lẽ Giang Nam chỉ là đột nhiên tâm tình không tốt, nếu để cho bọn họ biết, sự tình chỉ càng thêm rối, như vậy đều không tốt cho mọi người. Cô thay một bộ mặt tươi cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi hơi mệt, cho nên một mình trở lại. Các anh không phải giờ này nên ở trong phòng tự học sao? Nhanh đi đi." Cô nói xong, đẩy Hàn Thất Lục hướng cầu thang đi đến. Hai người tuy hồ nghi, nhưng là không nghĩ nhiều, còn nói đưa cô về lớp học nghỉ ngơi thật tốt rồi mới lên lầu. Cuối cùng sau khi đưa hai vị tổ tông lên lầu, An Sơ Hạ chưa kịp thở một ngụm, liền trực tiếp chạy đến chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam tìm kiếm. Công nhân đổi bóng đèn vừa vặn đổi xong bóng đèn, hồ nghi nhìn cô hỏi: "Này em học sinh, các cháu không phải đang tập hợp ở sân sao? Cháu sao lại ở chỗ này một mình vậy? Có phải hay không bỏ quên thứ gì đó?" Giờ này vào lớp học, chỉ có thể quên đồ cần gấp nên đến lấy. Đương nhiên, còn có một khả năng khác, liền là trộm thứ gì đó. Đúng là học sinh Tư Đế Lan đều phải là con nhà có điều kiện, tuyệt đối hẳn không có làm việc này. "Ừm." An Sơ Hạ trả lời: "Cháu bỏ quên đồ, thứ đó rất quan trọng." "Vậy cháu không nên gấp gáp, từ từ tìm, đúng rồi, phòng học không phải đều có CCTV theo dõi? Có lẽ cháu có thể đi xem thử đồ vật của mfinh có phải hay không bị bạn học nào đó mượn đi rồi." Chú công nhân kia chỉ là nói mượn, chứ không nhắc đến chữ "Trộm". Nhưng ông ta hiện tại đã có chút hoài nghi, có phải hay không cái tiểu cô nương xinh đẹp này trong miệng nói tìm trọng yếu gì đó bị người đánh cắp rồi. "Đúng rồi...! Camera giám sát!" An Sơ Hạ tay run lên một cái, đụng phải một vậy gì đó cứng rắn. "Vậy cháu trước tìm xem, thật sự tìm không ra thì đến mượn camera giám giác chắc là tìm được." Chú công nhân nói xong, cầm mấy cái bóng đèn đem ra ngoài vứt.