Edit: LaPluie Sau giờ học tan học, đã là thời gian ăn cơm buổi trưa rồi. Manh tiểu nam chỉ cảm thấy kiệt sức, toàn thân kia đều đã không thoải mái. An Sơ Hạ đứng lên, nhìn đến bộ dạng cô ôm bụng đói, bất đắc dĩ hỏi han: "Cậu đói vẫn chịu được sao? Tớ thấy cậu một tiết học bút viết không ngừng." "Vẫn chịu được, không chết được." Manh tiểu nam chống đỡ tự mình đứng lên, cô phát hiện, chính mình thật sự là không thích hợp đọc sách, đến bây giờ đầu óc có thể vẫn còn hỗn loạn, cô có thể chống đỡ như vậy một tiết học đã cực kỳ khá lắm rồi. An Sơ Hạ gật gật đầu, nhìn Manh tiểu nam hỏi: "Vậy cậu là muốn cùng tớ đi ăn cơm trưa nha, hay là muốn chờ Tiêu minh lạc nhà cậu?" Đương nhiên là cùng đi ăn với Sở Hạ lão đại của tớ!" Manh tiểu nam nhí nha nhí nhảnh đi tới, ve vãn ở tại tay cô, hai người cùng nhau xuống lầu ăn cơm. Thời điểm hai người tìm vị trí thức ăn ngon mới phát hiện Hàn Thất Lục, Tiêu minh lạc, Lăng Hàn vũ cư nhiên cũng ở căn tin ăn cơm. "Khó trách căng tin đột nhiên nhiều người như vậy." Manh tiểu nam bĩu môi, cực kì mất hứng lôi kéo An Sở hạ đi tới chỗ ba người đó. Họ đang ngồi ở bàn sáu người, vẫn đủ hai cho hai người ngồi. "Uy! Tôi nói ba ngươi các cậu, có tiền có xe để làm gì còn ngồi tại căng tin ăn cơm? Hại chúng tôi học bài hồi lâu mới tới tìm đồ ăn!" Manh tiểu nam một bên oán giận, hai tay cũng không dừng lại. Trực tiếp tự mình phóng tới bàn ăn ngồi đối diện Tiêu Minh Lạc, lại cực kỳ "Tốt bụng" mà kéo An Sơ Hạ tới chỗ đối diện Hàn Thất Lục. Lúc này An Sơ Hạ dời khỏi bàn ăn mà nói có vẻ đạo đức giả, cô đành phải chiều theo ý Manh tiểu nam đến vị trí đó ngồi xuống. Nói thật, cô thực sợ Hàn Thất Lục sẽ vì chuyện buổi sáng trực tiếp đem thức ăn của cô đổ đi. Nhưng sau khi ngồi xuống, Hàn Thất Lục nửa điểm phản ứng cũng không có. Nhưng chính vì Hàn Thất Lục không có nửa điểm phản ứng, trong lòng cô mới càng thêm không yên tâm. Sơ Hạ, cậu thất thần làm gì vậy? Ăn cơm đi!" Manh tiểu nam nhìn thấy An Sơ Hạ đầu hạ có gì đó không đúng lắm, vươn khuỷu tay đẩy đẩy An Sơ Ha. An Sơ Hạ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh dậy, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm. "Tôi hỏi các cậu." Manh tiểu nam một bên gặm đùi gà, một bên mơ hồ không rõ nói: "Các cậu tại sao đột nhiên dâng lên hứng thú đối với căng tin?" "Cô không có nghe nói sao?" Lăng Hàn vũ gắp một cái đùi gà cho vào trong bát của An Sơ Hạ, anh ở phía chéo đối diện với cô, cũng là khá thuận tiện để gắp đùi gà. Sau đó ánh mắt âm trâm nhìn Hàn Thất Lục ngồi xuống, đối với Manh tiểu nam nói: "Gần đây bên ngoài cúm gia cầm lưu hành, nghi tới nghĩ lui, vẫn lại là căng tin an tâm." "Cúm gia cầm câu lại gắp cho Sơ Hạ của chúng ta đùi gà?" Manh tiểu nam biết Hàn Thất Lục giờ phút này khẳng định khó chịu, nhân tiện đem đùi gà trong bát An Sơ Hạ bỏ vào bát mình hung hăng cắn một miếng to nói: "Có thực phẩm nguy hiểm, vẫn lại là tới tôi ăn đi!" Mọi người nhất thời có chút không nói lên lời. Năm người ngồi như vậy, dương như hấp dẫn ánh mắt mọi người ở căng tin, đối với loại này ánh mắt, An Sơ Hạ ít nhiều cũng quen rồi, nhưng vẫn tăng nhanh tốc độ ăn cơm. Bữa cơm này, An Sơ Hạ là người ăn xong đầu tiên, đành phải ngồi chờ Manh tiểu nam. "An Sơ Hạ." Hàn Thất Lục buông đũa xuống, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm An Sơ hạ nói: "Cô theo tôi ra ngoài một chút." An Sơ Hạ ngẩn ra, nhưng một giây sau trầm tĩnh lại. Sau khi đùa giỡn ác ma này, anh không thể nào không đối với cô... An Sơ Hạ nghĩ như vậy. Hàn Thất Lục đứng lên đầu tiên, sau đó nói với Manh tiểu nam: "Cơm nước xong liền với ông xã cô cùng nhau trở về đi, không cần chờ cô ấy."