Edit: Lapluie (lapluie99 ) Beta: Nguyên + Sam Sam (Sammie0496) "Được!" Manh Tiểu Nam lập tức gật đầu, cô vốn là không phải bỏ đi lung tung, nhưng như vậy, việc tra cứu giám sát thuận tiện hơn. Sau khi bảo vệ biến mất ở phía sau, Manh Tiểu Nam bước nhanh đi vào phòng giám sát. Trong phòng giám sát bày đặt rất nhiều màn hình theo dõi. Mạnh Tiểu Nam đi đến thao tác trên máy tính, sau khi cân nhắc thời điểm hoạt động, bắt đầu tra cứu màn hình theo dõi sân thể dục. Điều tốt là không lâu sau, cô rất nhanh nhìn thấy được cảnh tượng lúc đó. An Sơ Hạ chính đang ngồi xổm ở ven đường thắt dây giày, phía sau một đám người từ từ thoát ly đội ngũ, trực tiếp nhằm sau thân hình An Sơ Hạ chạy tới. Trong lúc va chạm đó, An Sơ Hạ hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hai bàn tay đều bị người giẫm lên một cước. Nhìn thấy cảnh tượng này, Manh Tiểu Nam không khỏi nhíu một phen mi, mang theo lửa giận nói: "An Sơ Hạ tên đần độn này! Rõ ràng là bị người đẩy, còn nói là chính mình ngã sấp xuống! Khó trách bị người ta bắt nạt!" Tức giận, cô cũng đã thấy rõ, hạ nhân đẩy An Sơ Hạ quả thật không phải Hứa Niệm Niệm. Tuy nhiên nhìn lại camera bên này, chỉ có thể thấy được bóng dáng, nhưng cô trăm phần trăm nhận định kia không phải là Hứa Niệm Niệm, người kia không Hứa Niệm Niệm. Nhìn đến đây, cô lập tức nhớ tới lời Hứa Niệm Niệm nói. - - Hai người các ngươi từ sớm luôn là cái đích cho mọi người chỉ trích rồi. - - Tại Tư Đế Lan này, hai người các người muốn cũng không chống lại được nhiều người, đừng luôn luôn cho rằng kẻ thù địch của hai người chỉ có tôi!" Tư Đế Lan tại đây rộng lớn như vậy, chỉ sợ thật là không có mấy người hy vọng tới sự tồn tại của hai cô. Nghĩ tới đây, Manh Tiểu Nam không khỏi hối hận một hồi. Đều do cô quá xúc động, bấy giờ mới có thể hiểu lầm Hứa Niệm Niệm, dẫn đến để cho Tiêu mẫu thấy được một màn cô túm áo Hứa Niệm Niệm. Hối hận rất nhiều, cô nhớ tới giữa trưa khi đó cùng Tiêu minh lạc ước định. Sau khi chạy trốn một tiết học, bên ngoài cổng trường cùng Tiêu Minh Lạc. Đi ra phía sau phòng giám sát, Manh Tiểu Nam lấy điện thoại cầm tay ra bấm điện thoại nhà: "Ba - - " Giang ba trả lời: "Ừm, chuyện gì?" "Con hôm nay khả năng về nhà muộn một chút." "Không có việc gì không có việc gì, muộn một chút liền muộn một chút, con cũng không phải tiểu hài tử, ba biết con sẽ chăm sóc tốt bản thân, cứ như vậy, ba gác điện thoại đây." Giang ba nói xong liền cúp điện thoại, nghe "Đô đô đô" âm thanh vọng lại, Manh Tiểu Nam dài một hơi. Giang ba bộ dạng này, sẽ chỉ làm người khác càng cảm thấy được cô cùng một chỗ với Tiêu minh lạc là vì tiền bạc nhà anh. An Sơ Ha sau khi tách riêng khỏi Manh Tiểu Nam, liền trực tiếp tới câu lạc bộ bóng rổ, hôm nay người đến xem câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện ít hơn so với lần trước, đại khái là vì chạy xong rất nhiều người thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi. Nhưng trên khán đài vẫn đang còn rất nhiều người, có vài nữ sinh thể lực còn dư thừa tại đó thỉnh thoảng thét chói tai vài tiếng. An Sơ Hạ do dự một chút, vẫn từ cửa hông tiến vào, đi đến phía dưới khán đài, như vậy có vẻ không gây sự chú ý của ai. Nhưng cô là An Sơ Hạ, làm sao có thể không có người chú ý? Hàn Thất Lục đang luyện tập ném rổ, lúc xoay người đi nhặt bóng rổ liền thấy được An Sơ Hạ. Anh đứng lên, đem bóng rổ ném cho những người khác phía sau, trực tiếp hướng thẳng đến nới An Sơ Hạ ở đó, dẫn tới nữ sinh trên khán đài một hồi xao động. "Sao... Như thế nào không luyện tập nữa" An Sơ Hạ nắm chặt tay, không biết như thế nào, cô tự nhiên cảm thấy được có chút khẩn trương. "Hàn quản gia vừa rồi tới để cho tôi chuyển lời tới em, mẹ tôi hiện tại cho phép em trở về, nói là giúp cho bà ấy. Trong nhà đưa hai chiếc xe tới, tôi huấn luyện xong xuôi sẽ tự mình quay trở về, em hiện tại liền trở về đi." Hàn Thất Lục thở hổn hển nói. An Sơ Hạ gật đầu nói: "Tôi biết rõ." Nói xong, cô đang muốn đi, nhưng tiếng nói Hàn Thất Lục vào lúc này tiếp tục vang lên lần nữa: "Giúp tôi lấy bình nước kia lại đây." An Sơ Hạ nhìn theo hương Hàn Thất Lục chỉ tay, khu vực lấy nước cách chỗ Hàn Thất Lục đứng không tới hai thước, lại vẫn cố tình chỉ cô lấy! An Sơ Hạ bĩu môi, nhưng là vô cùng nghe lời đi qua giúp anh cầm lấy một chai nước. Cô không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của nữ sinh trên khán đài. "Đây! Cho anh! Đại thiếu gia!" An Sơ Hạ dùng ngữ khí bất hảo đưa cho anh. Nhưng Hàn Thất Lục không chút để ý nói: "Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, em không thể mở nắp chai nước luôn sao?" "Anh..." An Sơ Hạ khó thở, đúng là cô lại sợ tự mình cự tuyệt Hàn Thất Lục làm cho ánh mắt nữ sinh trên khán đài nhìn về phía cô càng thêm phẫn nộ oán hờn, cô đành phải cúi đầu vặn nắp chai. Cũng không biết có phải hôm nay xuất môn giẫm phải phân chó hay không, mà chai nước khoáng chặt chẽ đến chết, cô cơ hồ dùng hết sức lực cũng không thể vặn mở được nắp chai. Ngay lúc cô chuẩn bị đi đổi chai nước khác, thì một bàn tay to lớn giật lấy chai nước khoáng trong tay cô. Cô ngẩng đầu, đúng là Hàn Thất Lục không chịu được, liền chính mình động thủ vặn nắp chai. Nhìn anh nhanh gọn vặn mở nắp chai, An Sơ Hạ không thể không cảm thấy được hai má hơi hơi nóng lên. Hàn Thất Lục khẽ càu nhàu rồi uống nước, An Sơ Hạ nghe được nữ sinh trên khán đài bình luận: "Oa! Dáng vẻ uông nước càng đẹp trai, mạu tới chụp tới chụp!" Nghe mấy lời này phải nói là mụ mẫm đầu óc, An Sơ Hạ nhịn không được khóe miệng hơi hơi giật giật. "Tôi đi đây." Cô nói xong, không quan tâm Hàn Thất Lục còn có chuyện gì cần cô hỗ trợ, trực tiếp xoay người bước ra ngoài. May mà, Hàn Thất Lục cũng không gọi cô quay lại. Nhưng cô luôn cảm giác sau lưng là ánh mắt nóng bỏng. Tim cô căng thẳng, bước nhanh hơn rời khỏi câu lạc bộ bóng rổ. An Sơ Hạ nhanh bước đi ra cổng trường, Hàn quản gia lập tức đón chào nói: "Thiếu phu nhân, người cuối cùng đã tới, ta còn sai người đi tìm người." An Sơ Hạ nghĩ ngợi, hẳn là vừa rồi Hàn quản gia tìm không thấy cô, cho nên mới đi tìm Hàn Thất Lục. Cô tỏ ý xin lỗi nói: "Thật có lỗi, con không biết bác tìm con. Hàn Thất Lục nói dì muốn con hỗ trợ bà ấy? Hỗ trợ cái gì ạ?" " Người ah! Về nhà biết liền." Hàn quản gia cười giúp cô mở cửa xe. Xe rất nhanh biến mất ở cửa học viện Tư Đế Lan. Không lâu sau khi An Sơ Hạ rời khỏi, Tiêu mẫu cùng Hứa Niệm Niệm đã xuất hiện tại cửa câu lạc bộ bóng rổ. Tuy Tiêu gia sức ảnh hưởng không lớn bằng Hàn gia, nhưng tuyệt đối là không thể khinh thường. Cho nên tự nhiên có rất nhiều người nhận ra Tiêu mẫu. Bà đồng thời cùng Hứa Niệm Niệm đi tới, sự kết hợp trái lại rất hấp dẫn thu hút ánh mắt của bao người. Lúc đó, Tiêu Minh Lạc đang ở đó nhảy dây, luyện tập năng lực bật nhảy. Bởi vì anh đang quay lưng về phía cửa, cho nên không thấy Tiêu mẫu tới cùng Hứa Niệm Niệm. Người đầu nhìn thấy bọn họ đích thị là Lăng Hàn vũ, anh nhìn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy An Sơ Hạ thay Hàn Thất Lục mở nắp chai, vì vậy đi đến một chỗ yên vị nghỉ ngơi. Sau khi nhìn thấy Tiêu mẫu cùng Hứa Niệm Niệm, phản ứng đầu tiên của anh là liền nhảy xuống khỏi khu ghế nghỉ ngơi, bước nhanh đếm trước mặt Tiêu Minh Lạc, nửa cười nửa đùa nói: "Minh Lạc, cậu diễm phúc không ít, hai nữ nhân đang đi tới tìm cậu kìa." Nghe nói như thế, Tiêu Minh Lạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn về ngưỡng cửa ra. "Minh Lạc!" Âm thanh tiếng nói quen thuộc khiến cho Hàn Thất Lục đang ném rổ cũng không chuẩn. Lăng Hàn vũ nhíu mày tinh tường nhìn Tiêu Minh Lạc, lòng anh âm thầm giúp Tiêu Minh Lạc cầu nguyện một tiếng, bước tới nhận lấy dây nhảy của Tiêu Minh Lạc nói: "Tự lo liệu tốt bản thân." Lúc này Tiêu mẫu đã tới phía trước, toàn thân đều là hàng hiệu cho nên người không biết gì cũng nhao nhao đoán được vị kia là mẹ kế của Tiêu Minh Lạc. Bà bước lên trước, lại kéo tay Tiêu Minh Lạc, nghiêm túc nói: "Minh Lạc,  huấn luyện một trận xong liền theo ta trở về đi. Ngoan ngoãn giải thích với ông nội con một chút, ông nội con sẽ tha thứ cho con." "Con không làm chuyện gì sai, không cần người nào tha thứ." Mặt Tiêu Minh Lạc không chút thay đổi nói: "Về sau không muốn người lại đến Tư Đế Lan, lúc này để người đi theo con cả hai ta đều phải khó xử." "Con..."  Nét mặt Tiêu mẫu biến sắc. Hứa Niệm Niệm đứng một bên nhìn thấy tình cảnh vội vàng chen miệng nói: "Minh Lạc ca, anh không nên bực bội với dì, mau nói lời xin lỗi với dì đi." "Ôi chao ôi chao! Tiểu mỹ nữ." Lăng Hàn Vũ nhíu mày đi lên phía trước nói: "Gia đình người ta đang nói chuyện, chúng ta vẫn là không cần làm gián đoạn, nơi đó có nước khoáng, tôi xem cô có phần khát nước, xin mời cô uống một chai đi." Hứa Niệm Niệm biết đây là Lăng Hàn Vũ ý muốn làm cô cho cô phải ngậm miệng, nếu miệng cô tiếp tục xen vào, ước chừng điều này sẽ làm cho người đoán trước không được như Lăng Hàn Vũ đều sẽ không xuống thang với cô. Cô cũng không phải một kẻ đần độn, liền ngậm miệng lại cũng không nói thêm gì. "Lời nói vừa rồi của con người sẽ không  thích nghe, con nói với người câu xin lỗi, nhưng nếu mọi người không chấp nhận Giang Nam trước, con sẽ không trở về." Thời điểm Tiêu Minh lạc nói câu này, vẻ mặt kiên định, mắt lóng lánh phát quang, trong nháy mắt đã khiến Lăng Hàn vũ cảm thấy được Tiêu minh Lạc thật lớn lao. "Như vậy, ta cũng ở đây nói rõ ràng cho con." Tiêu mẫu hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục nói: "Loại con gái không có giáo dưỡng kia, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Con cũng mau sớm, cho ta kết thúc trò đùa hiện tại này!" Nói xong, Tiêu mẫu xoay người, đạp giày cao gót tức giận bước đi. Hứa Niệm Niệm đứng tại chỗ, nhìn đến Tiêu mẫu bước đi, đành phải gật đầu với Tiêu Minh Lạc một cái, xoay người chạy đuổi theo Tiêu mẫu. Nhìn hai người đi khỏi câu lạc bộ bóng rổ, Lăng Hàn Vũ thân thủ vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nói: "Minh Lạc, từ nay về sau, cậu liền là nam thần của tớ. Tớ mà dám đối diện nói chuyện với lão gia nhà tớ như vậy, không chừng tớ chỉ còn lại một bàn tay một bàn chân." "Đừng nói giỡn!" Tiêu Minh Lạc trừng mắt nhìn Lăng Hàn Vũ một cái nói: "Dây nhảy đưa cho tớ!" Lăng Hàn vũ bĩu môi, đưa dây nhảy cho Tiêu Minh Lạc. Câu lạc bộ bóng rổ an tĩnh trở lại. Thế nhưng, sắc mặt Hàn Thất Lục trở lên ngày càng nghiêm trọng, vị trưởng bối Tiêu gia kia là dạng người gì anh rất rõ ràng. Vị trưởng bối kia, tuyệt đối sẽ có biện pháp áp dụng! Phía bên kia, An Sơ Hạ vừa lúc tránh khỏi giờ cao điểm, thuận lợi trở về ở Hàn gia. Sắc trời đã dần dần tối, giống như có một thiên thần bao phủ xuống bầu trời một lớp màn che. Hàn gia đèn đường đã sáng lên, An Sơ Hạ bước đến đại sảnh, trong đại sảnh xuất hiện một cảnh tượng bận rộn. Một nhóm nữ giúp việc vội vàng trang trí đại sảnh, ngay cả trên bàn ăn đều đã đặt sẵn một lẵng hoa sắp xếp tỉ mỉ. "Thiếu phu nhân." Nhóm nữ giúp việc nhìn thấy An Sơ Hạ nhao nhao cùng chào hỏi cô. Vừa đúng lúc này, Khương Viên Viên từ trong phòng bếp đi tới, nhìn thấy An Sơ Hạ, vội vàng gọi cô qua đó: "Tiểu Sơ Hạ, mau tới đây giúp mẹ làm bánh ngọt!" Bánh ngọt... An Sơ Hạ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện hôm nay sẽ chuẩn bị sinh nhật cho Hàn Lục Hải! Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô có thể quên à? Trong lòng cô thầm mắng chính mình một câu, nhanh chóng đi đến bên cạnh Khương Viên Viên. Đối với cô mà nói, Hàn gia đã cho cô một lần tái sinh, cô bước ra khỏi cái bóng chuyện mẹ cô qua đời. Hơn nữa còn cho cô cuộc sống tốt đẹp đến vậy, cô vĩnh viễn sẽ không quên ân tình này!