Edit + Beta: Gấu ​"Thất Lục thiếu gia, nước lọc của cậu. Tôi cho đưa đến bên cạnh rồi." Một cô gái mặc quần áo thỏ đi tới, cung kính mà đem ly nước sôi để nguội đưa đến trên quầy bar, xoay người lưu loát tránh ra, không dám nói quá nhiều. ​Hàn Thất Lục cầm lấy cái ly, cái ly này là cái loại ly lớn nhất thì phải, có thể bỏ được hai chai bia vào trong. Chỉ thấy anh vừa ngửa đầu, trực tiếp uống hết nữa ly, Tiêu Minh Lạc nhìn thấy cảnh này chỉ có thể há to miệng. ​"Ăn gì đó quá mặn rồi." Hàn Thất Lục lau miệng giải thích một câu: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?" ​Hàn Thất Lục hỏi cái này, Tiêu Minh Lạc mới nhớ tới mục đích tìm đến Hàn Thất Lục. Sắc mặt càng thay đổi, cúi đầu, có vẻ có chút xấu hổ. ​"Để làm gì sao?" Hàn Thất Lục nheo lại nữa con mắt: "Như thế nào giống như con gái dường như mắc cỡ ngại ngùng? Có gì cứ nói!" ​Đều đã nói đến mức này, Tiêu Minh Lạc cũng không do dự nữa, yết hầu trên dưới duy chuyển lên xuống nói: "Ông nội tôi phong tỏa tất cả kinh tế của tôi, cho nên, tôi nghĩ muốn hướng cậu mượn ít tiền." ​Tiêu Minh Lạc lớn như vậy, cũng cho tới bây giờ đều là quần áo đưa đến tay cơm tới há mồm, đừng nói vay tiền, cho dù là một tấm chi phiếu trống cũng sẽ không để vào mắt. Hiện tại muốn mở lời với anh muốn vay tiền, cũng khó trách vừa rồi nói không nên lời. ​Hàn Thất Lục cực kì sảng khoái gật đầu, một tay nắm lại thành quả đấm, đánh một vào ngực Tiêu Minh Lạc: "Tiểu tử cậu... Tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì! Đúng rồi, công ty của chúng ta càng ngày càng phát triển như sao? Bây giờ chính cậu lấy dùng đi, không cần khách khí với chúng tôi. Hơn nữa, chúng ta không phải còn không có chia hoa hồng sao? Cậu cũng đừng cảm thấy được xấu hổ. Chẳng thế thì liền là không coi tôi như huynh đệ." ​"Được." Tiêu Minh Lạc gật đầu, mím môi ngồi vào một bên. ​Anh còn muốn hướng Hàn Thất Lục nói lời cảm tạ a, bỗng nhiên nghe được Hàn Thất Lục thở dài một hơi, có vẻ cực kì trầm trọng. ​Tiêu Minh Lạc liền vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có phải hay không phát sinh chuyện gì rồi hả? Vừa rồi tôi thấy cậu lúc nói chuyện với phục vụ kia nổi giận đùng đùng sắc mặt liền thật không tốt? Hẳn không phải đơn đơn giản là tên phục vụ làm cậu tức giận đi?" ​"Kỳ thật, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt rồi." Hàn Thất Lục cầm lấy cái ly lại uống xuống một ngụm nước mới tiếp tục nói: "Tôi để cho toàn bộ kết thúc rồi." ​"Toàn bộ kết thúc?" Tiêu Minh Lạc nghiêng một phen đầu, có vẻ rất không hiểu: "Cậu nói vậy là có ý tứ? Cái gì kết thúc?" ​Hàn Thất Lục lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Minh Lạc nói: "Tôi nói với Hướng Mạn Quỳ rõ ràng mọi chuyện rồi, chuyện tôi muốn điều tra cũng đã điều tra xong." ​Sự tình tra rõ ràng, cũng nói với Hướng Mạn Quỳ rõ ràng, nói như vậy Hàn Thất Lục rốt cục đã đem chuyện chính mình khôi phục trí nhớ nói với An Sơ Hạ rồi. ​Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Lạc đưa tay lên vỗ vai Hàn Thất Lục, đùa cười nói: "Đây là chuyện tốt mà! Tiểu tử cậu hẳn không phải là không biết nên như thế nào cùng Sơ Hạ mở miệng đi?" ​So với việc Tiêu Minh Lạc trêu đùa, Hàn Thất Lục sắc mặt có vẻ lại càng không tốt. ​Anh gằn từng tiếng hỏi han: "Nếu là cậu, cậu sẽ nói như thế nào với cô ấy?" ​Tiêu Minh Lạc nghĩ một chút mới hồi đáp: "Đầu tiên, tuyệt đối không thể nói với cô ấy chuyện cậu về sau là giả vờ mất trí nhớ. Cậu cứ trực tiếp mời cô ấy ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó nói cậu không thích Hướng Mạn Quỳ, nói cậu cảm thấy được cậu đối với cô ấy nhịp tim cảm giác đang đập." ​Lời ngon tiếng ngọt loại này, Tiêu Minh Lạc anh đúng là chuyên gia. ​Tiêu Minh Lạc có vẻ có chút đắc ý, nhướng mày hỏi: "Có cần hay không tôi tiến cử một chỗ ăn bữa tối dưới anh nến cho cậu?" ​"Bữa tối ánh nến..." Hàn Thất Lục mặc niệm một câu, đột nhiên đứng dậy hung hăng mắng một câu: "Đáng chết!" ​Tiêu Minh Lạc bị bất thình lình biến thành hoảng sợ, vội vàng cũng đi theo đứng lên hỏi: "Làm sao vậy?" ​Hàn Thất Lục quay đầu đi, vẻ mặt đau khổ nói: "Tên chết tiệt cậu như thế nào không chịu nói sớm cho tôi biết những lời này?" ​Tiêu Minh Lạc cực kì bất đắc dĩ vò đầu nói: "Cậu cũng không sớm hỏi tôi a... Từ từ, ý tứ của cậu trong lời nói là, cậu đã nói với cô ấy rồi hả?" ​Nhìn thấy Hàn Thất Lục gật đầu, Tiêu Minh Lạc lập tức đoán được Hàn Thất Lục sở dĩ như vậy buồn rầu là chính vì nguyên nhân này. ​Khẳng định là An Sơ Hạ lúc biết Hàn Thất Lục là lừa gạt cô nên không để ý tới anh rồi. ​"Cho nên có câu mới nói, nozuonodie a!" Tiêu Minh Lạc lắc lắc đầu: "Vậy cậu hiện tại tính làm thế nào bây giờ?" ​"Tôi để cho cô ấy ba ngày sau đó trả lời tôi, có tha thứ cho tôi hay không. Cô hiện tại đang nổi nóng, khẳng định là nghe không được lời nói của tôi." Hàn Thất Lục cực kì buồn rầu một lần nữa ngồi trở về, lại uống một hớp lớn nước lọc mới tiếp tục nói: "Cậu nói xem, con gái sao lại phiền toái như vậy? Sự tình không phải chỉ cần giải thích rõ ràng thì tốt rồi sao? Vì cái gì vẫn còn tức giận..." ​Anh cũng biết là anh làm sai, đúng là, anh đã biết đến chính mình sai lầm rồi không phải sao? ​Tiêu Minh Lạc nghe xong, lại là lắc lắc đầu: "Thất Lục, cậu thật là không biết thể hiện tình cảm gì cả. Con gái, liền là hay tức giận. Chúng ta là con trai phải biết dỗ dành con gái." ​Nghe những lời này, Hàn Thất Lục ngẩng đầu nhìn trước lên vẻ mặt như thấm thía những lờiTiêu Minh Lạc nói: "Thì ra là như thế này, hai người cùng một chỗ lâu như thế này, thật là mệt chết đi." ​"Cho nên tôi mới nói cậu EQ quá thấp! Cậu về sau cũng không thể nghĩ như vậy rồi. Cậu nếu là thật vẫn muốn vãn hồi đoạn cảm tình này, liền khẩn trương, mỗi ngày đi theo Sơ Hạ giải thích." Tiêu Minh Lạc giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút, đứng thẳng người nói: "Tôi còn hẹn một vị luật sư, tôi đi trước, chính cậu cẩn thận suy nghĩ. Cậu đấy, liền là không chịu bỏ xuống mặt mũi. Tôi đi trước!" ​Mắt thấy Tiêu Minh Lạc đi rồi, anh hồi tưởng lại những lời Tiêu Minh Lạc, " con trai phải biết dỗ dành con gái ". ​Sau một lúc lâu, anh lại là thở dài một hơi. ​Để cho anh nhăn mặt suy nghĩ một hồi, làm sao để dỗ dành cô... Nghĩ như thế nào như thế nào cảm thấy được không được tự nhiên! ​Đêm dần buông xuống, người đến Atlantis cũng dần dần nhiều hơn, trên sàn nhảy DJ bắt đầu mở ra những bản nhạc sôi động. Anh rốt cục cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhấc chân đi ra Atlantis. ​Lúc lái xe trở lại Hàn gia, ánh trăng đều đã treo cao trên bầu trời. ​"Thiếu gia, cậu đã trở về." Hàn quản gia sớm đâng đứng ngay tại của lớn chờ, nhìn thấy xe Hàn Thất Lục về đến, liền vội vàng chạy tới. ​Hàn Thất Lục dừng lại xe, để cho vệ sĩ lái xe trở ra, nghi hoặc hỏi han: "Làm sao vậy?" ​Hàn quản gia vội vàng nói: "Tôi gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại cậu như thế nào không bắt máy? Lão gia trở về, hiện tại chính là đang ở trong đại sảnh chờ cậu a!" ​Nghe nói như vậy, Hàn Thất Lục vừa đi một bên vừa lấy điện thoại ra xem thử, lúc này anh mới phát hiện có mười mấy cuộc điện thoại anh chưa nghe. Atlantis thật quá ồn, anh căn bản nghe không được chuông điện thoại di động. ​"Không có nghe đến tiếng chuông, bất quá, ông ấy chờ tôi làm cái gì?" Hàn Thất Lục nhăn lại mày hỏi. ​Hàn quản gia vội vàng trả lời: "Lão gia cho tất cả mọi người đem theo lễ vật trở về, tất cả mọi người chờ đều chờ cậu về nhà ăn cơm, kết quả đợi hồi lâu cũng không đợi được. Trái lại người bên Lạc lão, Phó Đạo Diễn gọi điện thoại tới, hỏi cậu muốn hay không cùng người trong đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm. Vì thế, lão gia liền biết cậu đi đến chỗ Hướng tiểu thư, liền nổi giận đùng đùng, ngay cả phu nhân cũng đều bị mắng." ​Hàn Lục Hải đối Khương Viên Viên là tốt bao nhiêu mọi người ddefu rất rõ, ông rất ít hướng tới Khương Viên Viên trách mắng bất cứ chuyện gì, chuyện này chỉ có thể giải thích rằng ông thật sự rất tức giận.