Edit: juki_mai Beta: @nhoxpanda2 (Gấu) ​Ngồi một bên Hứa Niệm Niệm trện mặt hiện lên vẻ tươi cười. Cô ta cũng không tin, Tiêu Minh Lạc ở tình huống như vậy còn có thể tiếp tục ở lại bên Manh Tiểu Nam vui vẻ. Cô ta đúng là có một chút muốn xem hai người bọn họ còn có thể hạnh phúc được bao lâu! ​Một nơi khác, bốn người ở trong gian phòng Lăng lão thái gia ngồi nghiêm chỉnh. ​Lăng lão thái gia cầm chén trà uống một ngụm, sắc mặt nghiêm nghị. Một lát sau, ông mới đặt chén trà xuống nói rằng: "Hai người các con vẫn còn quá trẻ, tương lai sẽ phải đi trên đường quanh co, mà bây giờ những thứ ở phía trước mặt là một ngưỡng cửa lớn." ​Nghe lời này, Lăng Hàn Vũ cuống lên: "Người nói chuyện này để làm gì? Bọn họ là đang hỏi có biện pháp gì để thuyết phục các trưởng bối nhà họ Tiêu." ​Lời nói bị cắt đứt, Lăng lão thái gia rất bất mãn mà trừng Lăng Hàn Vũ một lát: "Thằng nhóc! Gấp cái gì? Ta đây không phải với các con phân tích tình thế sao?" ​Tiêu Minh Lạc ngồi thẳng người, cung kính mà nói rằng: "Người xin hãy nói tiếp." ​"Được." Lăng lão thái gia gật đầu: "Hiện tại dưới cái nhìn của ta, ông thuyết phục lão già ngoan cố nhà con căn bản là không thể nào." ​Lăng Hàn Vũ mí mắt nhảy một cái, đứng dậy: "Ông nội, ông nói nửa ngày rồi ý chính là ông cũng không biết phải làm gì sao?" ​Lăng Hàn Vũ tính tình quá nôn nóng, so với Hàn Thất Lục bình thường đã nóng nảy còn nóng tính hơn. ​Hàn Thất Lục liếc mắc nhìn Lăng Hàn Vũ một cái nói: "Lời còn chưa nói hết, không nên xen mồm." ​Lăng lão thái gia chính xác còn chưa nói hết. ​"Thuyết phục mà nói là chắc chắn không được, nhưng nếu như sự tình đã thành kết cục đã định thì sao?" Lăng lão thái gia nói xong, ánh mắt thật sâu nhìn về phía hai người Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc, nhìn hai người đến nỗi cả người đều cảm thấy không tự nhiên. ​Vẫn là Tiêu Minh Lạc mở miệng hỏi: "Con đầu óc ngốc nghếch, không hiểu ý của ông. Cái gì gọi là...... Đã xong rồi thì có thể chắc chắn?" ​Lời này coi như là An Sơ Hạ kết quả học tập tốt nhất cũng nghe không hiểu, thế nhưng một giây sau, An Sơ Hạ mặt liền đen. ​Cô hiện tại tốt xấu cũng coi như là tác giả viết tiểu thuyết, đối với cách nói chuyện bóng gió của nhân vật cô ít nhiều gì cũng hiểu một ít. Cô ho khan một tiếng, sắc mặt từ đen biến thành ửng đỏ: "Lăng lão thái gia, ý của ông không phải là muốn để cho bọn họ hai người......" ​Những người khác đến bây giờ còn chưa hiểu ý của Lăng lão thái gia, nhưng Hàn Thất Lục sắc mặt hơi đổi một chút, tiếp lấy lời An Sơ Hạ nói: "Ông à, ông không phải là muốn để cho bọn họ hai người đem gạo nấu thành cơm chứ?" ​Nghe xong lời này, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Manh Tiểu Nam lập tức liền đã biến thành đỏ ửng. ​Lăng lão thái gia tốt xấu là người từng trải, rất là bình tĩnh gật đầu một cái: "Không sai. Chẳng lẽ còn muốn cách nào tốt hơn so với cách này sao?"" ​"Lăng lão thái gia nói không sai, hiện nay thật chính xác không có biện pháp nào tốt hơn so với cái này." Hàn Thất Lục nói như thật: "Chỉ cần ngươi mang thai con trai của Tiêu gia, Tiêu gia này không phải Tiêu Minh Lạc này là con trai độc nhất, có đời sau rồi." ​Manh Tiểu Nam mặt trở nên đỏ hơn, nhưng thấy Tiêu Minh Lạc, dáng vẻ tâm sự nặng nề. ​Chỉ nghe anh trầm mặc một lúc nói rằng: "Nhưng, quả thật chỉ còn cách mang thai này sao? Hơn nữa, cô ấy bây giờ còn đang đi học, đối với cô ấy có thể có ảnh hưởng xấu không?"" ​"Anh bây giờ lo lắng không phải là cái này." An Sơ Hạ đúng lúc nói rằng: "Mà là, ba mẹ Manh Tiểu Nam có thể đồng ý các người cùng nhau hay không." ​"Cái này cũng không biết nữa." Tiêu Minh Lạc chậm rãi nói rằng: "Cha cô ấy đối với tôi ấn tượng hầu như không xấu lắm."" ​An Sơ Hạ thật muốn nói, cha của cậu ấy là người từng vì tiền đồ đã bỏ rơi vợ con của mình, hiện tại có thể kết giao với anh đương nhiên đối với anh ấn tượng không xấu. Nhưng là vì còn Manh Tiểu Nam ở đây, những câu nói này cô không tiện nói ra, không thể làm gì khác hơn là tất cả đều nuốt vào trong bụng.