​Ed by: Ngân phương (+Khánh Ân) Beta: Gấu ​Chai nước kia rõ ràng là Hàn Thất Lục vửa rồi liền ném bình nước khoáng xuống đất. ​Thanh âm bàn luận bỗng vang lên. ​"Hàn Vũ thiếu gia là cố ý cùng Thất Lục thiếu gia tranh cãi sao?" "Bọn hắn hẳn không là vì An Sơ Hạ mà gây gổ chứ?" "Trời ơi! Tin tức này quả thực lớn rồi, tôi muốn chụp ảnh bạn bè tranh nhau người yêu!" ​"Hàn Vũ!" Tiêu Minh Lạc một phen bước lên phía trước quăng áo chơi bóng vào người Lăng Hàn Vũ. ​Lăng Hàn Vũ nhún nhún vai: "Chỉ đùa một chút, tôi đi trước." ​"Đợi một chút!" ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn Vũ. ​An Sơ Hạ trong khoảng thời gian ngắn đứng tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải, cô cái gì cũng không có làm, tình huống này trong không khí khói thuốc súng là vì cái gì? Cô nghĩ cũng không muốn trở thành tội nhân thiên cổ! ​"Hàn Thất Lục, chúng ta..." ​An Sơ Hạ mới mới nói được một nửa đã bị Hàn Thất Lục cắt ngang: "Chúng ta nói chuyện đi." ​Cô lập tức không kịp phản ứng, Hàn Thất Lục là đang muốn nói chuyện với ai. ​"Được." vào thời điểm này Lăng Hàn Vũ lại lên tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, đám người cũng là tự động tránh đường ​Hàn Thất Lục cùng theo sát mà đi ra ngoài, đám người cuồng nhiệt nhưng không ai dám ra ngoài. ​"Làm sao bây giờ? Bọn họ muốn làm gì?" An Sơ Hạ có chút sốt ruột, chỉ có thể giữ chặt Tiêu Minh Lạc hỏi. ​Tiêu Minh Lạc bảo cô yên tâm: "Không phải nói chỉ là ra ngoài nói chuyện sao? Cô đừng lo lắng." ​" Sơ Hạ." Manh Tiểu Nam đi tới: "Xe của Hàn gia nên là ở cửa trường học thôi, tớ đưa cậu lên xe trước." ​Không lâu sau, hai người nhìn An Sơ Hạ lên xe, Manh Tiểu Nam lập tức lo lắng trở lại: "Lời anh nói lúc trước, hẳn không là Lăng Hàn Vũ thích Sơ Hạ đi?" ​Tiêu Minh Lạc nhìn thoáng nhìn qua bên đường nơi xe Hàn gia đang đậu: "Đây cũng không phải chuyện quá bất ngờ đi? Sơ Hạ xinh đẹp lại thông minh, trên người khí chất không giống như nữ sinh bình thường rồi." ​"Đương nhiên, Sơ Hạ của tôi làm sao có thể giống người bình thường?" Manh Tiểu Nam mới vừa có phần tự hào, nháy mắt tâm tình lại giảm xuống: "Đúng là, nếu lỡ trong lúc Hàn Thất Lục mất trí nhớ, Sơ Hạ thích Lăng Hàn Vũ thì làm sao bây giờ? Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục không phải vĩnh viễn đều khó có khả năng cùng một chỗ rồi hả?" ​Tiêu Minh Lạc lấy tay gõ một phen lên đầu Manh Tiểu Nam: "Em đừng lo lắng nhiều như vậy, lo lắng thì nên lo lắng chuyện của hai chúng ta đi. Chủ nhật nhìn rất nhanh đã đến." ​Đúng lúc này, bóng dáng Hàn Thất Lục xuất hiện ở cửa trường học, Manh Tiểu Nam nhìn phía sau anh, cũng không có Lăng Hàn Vũ. ​"Thất Lục." Tiêu Minh Lạc dẫn mở miệng trước: "Hàn Vũ đâu?" ​"Lập tức sẽ đến, tôi đi trước." Hàn Thất Lục nói xong, gương mặt lạnh lùng đi lên xe. ​Hai người đều đã rõ ràng nhìn thấy đến Hàn Thất Lục bên phải khóe miệng có một khối nhỏ bầm tím, mãi đến khi xe Hàn gia hất bụi mà đi, Manh Tiểu Nam mới hét lên một tiếng: "Lăng Hàn Vũ hẳn không bị anh ta đánh chết đi?" ​"Nghĩ lung tung không hà!" Tiêu Minh Lạc trừng mắt nhìn cô, trong mắt lo lắng nhưng là che dấu không được. ​Hai người mới vừa muốn vào xem một chút, liền thấy Lăng Hàn Vũ đi ra, quần áo của anh đều đã ẩm ướt rớt, nhưng lại là một thần thái sáng láng. Mà trên người anh ta cũng không có vết thương gì. ​"Này, Hai người các cậu người nào có tiền? Tôi không lái xe tới, không có tiền." Lăng Hàn Vũ đi lên phía trước, nói chuyện ngữ khí vô cùng vui vẻ. ​"Hai người các cậu, tới cùng xảy ra chuyện gì rồi hả?" Tiêu Minh Lạc vẻ mặt đầy nghi hoặc, Manh Tiểu Nam cũng là trên mặt tràn ngập tò mò. ​Hàn Thất Lục đi ra, trên mặt hầm hầm ngay khóe miệng lại vẫn bị thương, mà Lăng Hàn Vũ đi ra, nhưng ngược lại là cao hứng phấn chấn, làm ai ai cũng đều tò mò tới cùng đã xảy ra cái gì. ​"Từ khi nào cậu cũng trở nên lắm chuyện như vậy? Đừng có chuyển đề tài, mau cho tôi mượn ít tiền." ​Lăng Hàn Vũ vừa dứt lời, có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện: "Thiếu gia, tôi có lái xe đến." ​Lúc này Manh Tiểu Nam ngoắc mồm rộng kinh ngạc, hai người một trước một sau đi tới. ​"Trời ạ, người kia là dịch chuyển tức thời sao?" ​Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Manh Tiểu Nam lúc này, Tiêu Minh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: "Trên thế giới làm gì có dịch chuyển tức thời, tốc độ nhanh mà thôi. Đi thôi, tôi đưa em về nhà. ​"Đưa tôi về nhà?" Manh Tiểu Nam sửng sốt, Tiêu Minh Lạc trước kia đều là giúp cô kêu xe taxi về nhà. ​"Trước khi đi gặp người nhà tôi, có phải hay không nên là đến ra mắt người nhà của em?" Tiêu Minh Lạc ánh mắt không hề di chuyển nhìn cô. ​"Chuyện này có vẻ quá gấp rồi hay không..." Manh Tiểu Nam có vẻ có chút lo lắng: " Mẹ tôi đánh chết tôi..." ​"Hẳn không, tôi đã có gọi điện thoại cho bọn họ rồi." Tiêu Minh Lạc cực kì bình tĩnh nói: "Nhanh lên xe đi, thời gian ước định nhanh đến rồi." ​"Cái gì?! Anh đã nói chuyện qua với bọn họ..." Ngay tại Manh Tiểu Nam cả kinh sợ hãi, Tiêu Minh Lạc trực tiếp kéo cô lên xe đưa đi. ​Bên kia trên xe Hàn gia, không khí so với Manh Tiểu Nam bên này có chút trầm trọng hơn. ​Hàn quản gia không có tới, trên xe chỉ có bọn họ cùng bác lái xe. An Sơ Hạ do dự mà rốt cục mở miệng: "Khóe miệng của anh... Làm sao vậy?" ​"Không có việc gì, đụng vào mà thôi." Đụng vào trên nắm tay. ​Một khi An Sơ Hạ vừa hỏi như vậy, anh lập tức nhớ tới chuyện cùng Lăng Hàn vũ. ​Anh cùng Lăng Hàn Vũ đi tới sân thể dục bên ngoài, Lăng Hàn Vũ đang nói chuyện trước trực tiếp liền cấp cho anh một quyền, dẫn đến khóe miệng anh lúc ấy liền bầm tím rồi. Còn nói rằng "Như vậy về sau theo đuổi An Sơ Hạ cậu ta sẽ không có áy náy rồi." ​Không đợi anh đánh trả, tên đần độn kia liền trực tiếp lui về phía sau thời điểm đó bị trượt chân quẳng ngã ở trên mặt đất, vừa lúc nơi đó không biết là người nào ăn cây kem tan chảy ở nơi đó, bộ y phục đều đã bị bẩn. ​Anh đối Lăng Hàn Vũ chỉ nói một câu nói: "Theo đuổi cô ấy là chuyện của cậu, về sau không cần phá hoại tình nghĩa anh em nhiều năm như vậy." ​Lăng Hàn Vũ là người thẳng thắn, anh lại vẫn thật không dám nói cho Lăng Hàn Vũ chính mình đã khôi phục trí nhớ rồi. Xem ra, chỉ có thể tăng nhanh hơn tốc độ điều tra rồi. ​Trở lại Hàn gia, bữa tối đã chuẩn bị tốt, Hàn Thất Lục đi trước một lần nữa tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại thần tốc ăn xong bữa tối, một câu cũng không nói liền đi ra ngoài. ​"Này! tiểu tử thối, con đi đâu đấy?" Khương Viên Viên hướng về phía bóng lưng Hàn Thất Lục hô một câu, anh không thèm quan tâm đến liền trực tiếp đi tới. ​An Sơ Hạ nhìn thấy Hàn Thất Lục rời đi, cố ý nói: "Mẹ, cắt táo này như thếo nào? Mẹ dạy con đi." ​Đến cô lại ngẩng đầu xem bên ngoài, bên ngoài đã đã không có bóng dáng Hàn Thất Lục. ​Trở về phòng ngủ, cô đang muốn đi ngủ sớm một chút, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Đợi đến lúc cô cầm lên xem, mới phát hiện có đến sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lăng Hàn Vũ. ​Cô do dự mà đè xuống nút nghe: "Alo, Hàn Vũ?" ​"Sơ Hạ, ra ban công xem." Lăng Hàn Vũ thanh âm không mất đi vẻ hưng phấn. An Sơ Hạ lúc này mới nghi hoặc đi đến ban công, bên ngoài trống rỗng, một mằng tối đen, trừ bỏ việc có thể nhìn thấy thảm cỏ nơi có đèn chiếu sáng ra, cái gì cũng không nhìn thấy. Cô đành phải nói: "Tôi có thấy gì đâu." ​"Không phải, tôi là nói, nhìn bầu trời không!" ​An Sơ Hạ lúc này mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên trời linh tinh địa có mấy vì sao, sắp hàng vô tự, nhìn rất đẹp. ​Lăng Hàn Vũ thanh âm lại vang lên: "Trong thành phố bầu trời rất ít không có mây che phủ có thể ngắm sao, lần sau, tôi đưa cô đi lên núi ngắm sao. Tôi trước kia mỗi khi tâm tình không tốt, liền một mình đi lên núi ngắm sao, nhìn thấy bầu trời đầy sao, sau đó tâm tình liền trở nên rất tốt." ​An Sơ Hạ nhếch nhếch khóe môi nói: "Anh là xem phim Hàn nhiều quá rồi? Mà còn, tôi không có tâm tình không tốt." ​"Vậy sao?" Lăng Hàn Vũ tạm dừng một phen mới tiếp tục nói: "Những lời này nên là đêm qua cùng cô nói, đúng là đêm qua có việc không điện thoại cho cô, cho nên hôm nay nói." ​Ngày hôm qua... An Sơ Hạ sửng sốt một phen, ngày hôm qua Hướng Mạn Quỳ tìm đến Hàn Thất Lục, trong lòng cô thật đúng là rất khó chịu. ​"Cảm ơn anh." Những lời này là thật tâm. ​"Cảm ơn cái gì? Nếu thực cảm ơn tôi, vậy thì đồng ý với tôi qua vài ngày nữa đi cùng tôi lên núi ngắm sao." Lăng Hàn Vũ thanh âm vang lên. ​An Sơ Hạ do dự một chút, mới nhớ đến trước đây cô thường dựa sát vào lòng mẹ mình ngắm sao, đúng là hiện tại, vật vẫn như cũ còn người mất. ​"Được." "Cô đồng ý rồi hả?" Lăng Hàn Vũ không dám tin lại hỏi một lần: "Cô thực đồng ý rồi hả?" ​An Sơ Hạ giật giật khóe miệng: "Anh nếu còn hỏi lại nữa tôi liền thay đổi chủ ý a? Nếu không còn chuyện khác tôi cúp điện thoại, đánh răng rửa mặt rồi ngủ." ​"Cũng đúng, cô hôm nay trên mặt cùng mới vừa người sẩy thai không khác gì nhau, vẫn lại là nhanh lên đánh răng rửa mặt đi ngủ đi." Lăng Hàn Vũ nói xong, cũng không chờ An Sơ Hạ nói chuyện, trực tiếp liền cúp điện thoại ​Đêm nay không nhìn thấy ánh trăng, chỉ là một trời đầy sao nhưng mà không lấn áp được ánh trăng. Liền là như thế này một cái không tính là tối đen ban đêm, Hàn Thất Lục đi một mình đi đến cô nhi viện ở thành phố B, dưới chân là phủ kín đá ngổng ngang không trật tự, làm cho chân của anh có chút đau. Đường lát đá dài cách một quảng mới có một cái đèn nhìn vào có chút quỷ dị. ​Cách đó không xa trước mặt anh, đột nhiên phát ra một chút ánh sáng. ​"Là viện trưởng sao?" Hàn Thất Lục đi nhanh hơn tiến lên đến hỏi ​Cùng đến gần khi đó, dù là Hàn Thất Lục lớn mật như vậy cũng vẫn lại là bị hoảng sợ, người đang cầm đèn là một bà lão, nửa gương mặt đều đã che kín các loại đường vân vết sẹo, xem ra giống như là bị phỏng nặng nên mới bị như vậy. ​"Ngại quá, dọa cậu sợ rồi sao?" Bà lão kia ha ha cười rộ lên, ánh mắt kia coi như hiền lành: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Hàn thiếu gia? Cậu như thế nào lại tới nữa?" ​Hàn Thất Lục đã không chỉ một lần đã tới cái này làm từ thiện, anh thông qua điều tra biết được Hướng Mạn Quỳ thường thường cách một thời gian sẽ đến cô nhi viện này một chuyến, những điều này đều là do viện trưởng nói cho anh biết, mỗi làn Hướng Mạn Quỳ đến đều gọi cho anh. ​"Bởi vì tôi nghĩ muốn biết rõ ràng chân tướng." Hàn Thất Lục ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ý muốn tìm viện trưởng. ​"Viện trưởng đã ngủ, tôi mời cậu uống chén trà đi." ​Hàn Thất Lục biết, này lão nhân là mẹ của viện trưởng, lúc còn trẻ không biết gặp biến cố gì, mặt mới có thể thành cái dạng này. Buổi tối khuya, đối mặt với khuôn mặt thật của bà thật đúng là khó giảu bày tâm tình. ​Phòng cực của bà kỳ nhỏ hẹp, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. ​"Đây là trà kim ngân hoa, giúp giải nhiệt." Bà bận rộn pha trà một phen, rất nhanh đưa đến một ly trà kim ngân hoa nóng hôi hổi đưa tới. ​"Cảm ơn." Hàn Thất Lục tiếp nhận chén trà nhưng không có uống: "Bà à, người có biết có ai tên là Hướng Mạn Quỳ thường đến nơi này không?" ​Bà lão này người cao không hề cao, thêm nữa lưng còng, dù đang đứng nhưng so với Hàn Thất Lục ngồi không sai biệt lắm.