Edit: Kiều Anh Beta: LaPluie Muốn chiếm được con mồi nhưng không được quả thực là một kiểu tự hành hạ mình, cảm giác nhớ nhung kia sẽ tồn tại giày xéo tâm can Lạc thiếu. Anh ta hiểu rõ điều này, quay đầu nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ: "Ý của cô là, cô có cách sao?" ​Hướng Mạn Quỳ nhếch môi, gương mặt xinh xắn tròn trịa kia bỗng nhiên biến dạng, giống như ác quỷ khiến người ta sợ hãi. Phụ nữ đôi khi thật đáng sợ, đặc biệt còn là người phụ nữ ngập trong thù hận. An Sơ Hạ đã cảm thấy cô không trong sạch, như vậy, khiến cho An Sơ Hạ cũng nếm thử mùi vị không trong sạch một lần xem thế nào? ​"Đương nhiên." Đôi mắt Hướng Mạn Quỳ sáng lên tỏ ra lợi hại. ... Bởi vì là đơn vị nhà tài trợ, mãi cho đến khuya Hàn Lục Hải cùng bọn họ mới trở về. Lúc này An Sơ Hạ đã nằm ở trên giường, tuy nhiên vẫn chưa ngủ được. Trong đại sảnh, Khương Viên Viên dặn dò Hàn quản gia mang cho An Sơ Hạ đưa một ly sữa nóng. Bà nghe nói An Sơ Hạ mặc áo khoác bị ướt khi trở về nhà, trong lòng không khỏi lo lắng, sợ cô bị cảm lạnh. ​"Sợ cô ấy cảm lạnh thì nấu canh gừng đi, uống sữa nóng làm gì..." Hàn Thất Lục đi ngang qua, vừa lúc nghe thấy Khương Viên Viên dặn dò Hàn quản gia mang sữa lên, buột miệng nói một câu. ​"Tiểu tử kia, con không tranh luận với mẹ sẽ chết à! Xem như hôm nay tâm tình mẹ tốt nên tha cho con!" Khương Viên Viên nói xong, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, nghiêng người đi về hướng phòng làm việc của mình. Hàn quản gia đang chuẩn bị mang sữa lên tầng, nhưng Hàn Thất bước lên trước mặt ông ngăn lại: "Vừa lúc tôi cũng đi lên tầng, tôi giúp ông mang lên." Hàn quản gia ngẩn ngơ vài giây, lập tức mỉm cười bước tới: "Tốt quá, thật sự cám ơn thiếu gia, vậy thì làm phiền thiếu gia rồi." Nhìn vẻ mặt nói câu cảm ơn, làm phiền, Hàn Thất Lục nhận thấy rõ Hàn quản gia rất vui vẻ, không phải vì hoàn thành xong công việc để được nghỉ ngơi sớm một chút, mà là hiểu lầm chuyện gì đó. Nhưng anh cũng chẳng muốn giải thích, càng giải thích càng không rõ ràng. ​An Sơ Hạ đang nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên, tiếng gõ cửa lại vang lên vào lúc này, cô bừng tỉnh đứng lên đi ra mở cửa. ​"Tại sao lại là anh?" An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi, ánh mắt rơi vào ly sữa trên tay Hàn Thất Lục. ​"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là giúp Hàn quản gia mang tới cho cô, mẹ tôi sợ cô bị cảm." Hàn Thất Lục giơ tay đưa sữa, nhưng vẫn chưa quay đầu rời đi ngay. ​An Sơ Hạ nghi ngờ nhìn ly sữa. Nếu Hàn Thất Lục không chủ động giải thích thì cô sẽ không cảm thấy kì lạ, anh lại giải thích một câu như vậy, trái lại khiến cô cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng. Trong lòng cô luôn hiểu rõ Hàn Thất Lục không có ý gì với mình, thế nhưng cũng không tất yếu phải cố tình giải thích như vậy? Tên khốn này thật sự kì lạ! ​An Sơ Hạ liếc nhìn khóe miệng hạ xuống nói: "Thay tôi nói với mẹ một tiếng cám ơn." ​Hàn Thất Lục nhíu mày, có vẻ cực kì khó chịu: "Vậy cô cũng không nói cám ơn tôi? Người giúp cô bưng sữa lên đây là tôi." ​Cô cũng không hiểu tại sao Hàn Thất Lục lại khó chịu đến thế, một câu cám ơn cũng tính toán chi li như vậy để làm gì? ​Thế nhưng nếu anh muốn nghe đến vậy, nói một câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào: "Cảm ơn anh." ​Cô nói xong, giơ tay muốn đóng cửa, nhưng Hàn Thất Lục lại nghiêng người lách qua khe cửa bước vào phòng, động tác lưu loát, cảm giác giống như vào phòng của chính anh! ​Tuy nhiên, nơi này vốn dĩ chính là nhà của anh. ​Khuôn mặt An Sơ Hạ tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: "Còn có việc gì sao?" ​Chỉ cần suy nghĩ đến bộ dạng tình cảm của Hướng Mạn Quỳ lúc đứng bên cạnh Hàn Thất Lục trong vườn hoa kia, thái độ không tốt của cô đối vời Hàn Thất Lục dâng lên. Theo đạo lý, rõ ràng cô là nhân vật chính, kết quả lại biến thành ở vị trí của kẻ thứ ba. ​"Nghe nói cô cảm thấy không thoải mái, cho nên muốn trở về trước, là Hàn Vũ đưa cô về?" Ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cô chăm chú, khiến cho vô thức nắm chặt lòng bàn tay. ​Việc này anh không phải đều rõ ràng sao, còn hỏi làm cái gì? ​An Sơ Hạ không hiểu hiện tại Hàn Thất Lục hỏi cái này để làm gì, tùy tiện gật đầu một cái: "Đúng, anh ấy vừa lúc cũng có việc phải đi." ​"Tôi chưa bao giờ thấy Lăng Hàn Vũ lại thân thiết với một cô gái như thế." Hàn Thất Lục dường đang nói thầm với chính bản thân mình hoặc cũng muốn để cô nghe thấy. ​Cô tự nhiên cầm cốc sữa lên uống, dòng sữa ấm trái lại có thể khiến cô bình tâm lại một chút. ​"Cậu ấy trên đường đưa cô trở về, lại nói với cô cái gì sao?" Một lúc lâu sau Hàn Thất Lục mới hỏi. ​An Sơ Hạ không rõ chuyện gì cau mày: "Có thể nói cái gì? Anh hỏi như vậy để làm gì?" ​Lý do hỏi như vậy, đương nhiên vì cảm nhận được sự uy hiếp từ Lăng Hàn Vũ, ý tứ của Lăng Hàn Vũ lúc ở bệnh viện cực kỳ rõ ràng, cậu ta muốn ra tay theo đuổi An Sơ Hạ rồi. Nhưng việc này, An Sơ Hạ sẽ không biết. ​"Không có gì." Nhìn Hàn Thất Lục giống như tuỳ tiện nói một câu, nhưng lại khiến An Sơ Hạ càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. ​Hàn Thất Lục thật sự kỳ lạ... ​"Không có gì là sao? Anh mau nói rõ ràng đi." An Sơ Hạ bước lên một bước, Hàn Thất Lục lại lập tức mở cửa ra, quay người đi ra khỏi phòng. ​"Không còn sớm, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta phải trở lại trường học rồi." Thời điểm nói lời này Hàn Thất Lục không hề nhìn cô, nói xong liền trực tiếp bước đi. ​Tuy trong đầu cô đầy nghi ngờ, nhưng cũng không có biện pháp gì lý giải, chỉ có thể quay trờ lại phòng đi ngủ. ​Cũng không biết nguyên nhân có phải vì uống sữa hay không, vừa nằm vật xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ kia có chim hót, hoa thơm cùng ánh mặt trời sáng lạn. ​Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên âm thanh vui tươi, một buổi sáng lại đến. ​"Thất Lục, ở trường học con chăm sóc cho Sơ Hạ một chút, chú ý đến chân Sơ Hạ một chút, buổi trưa nhớ cùng Sơ Hạ ăn cơm." Khương Viên Viên nói với Hàn Thất Lục xong, lại quay đầu dặn dò Hàn quản gia: "Ông đến trường học nhớ nói với giáo viên một tiếng, trường học không phải muốn tổ chức hoạt động hội thao gì đó sao? Ông đến nói một tiếng, xin cho Sơ Hạ nghỉ vài ngày, còn nữa, giáo viên thể dục bên kia..." ​"Xin phu nhân yên tâm, những thứ này tôi đều sẽ thực hiện cẩn thận." Hàn quản gia giơ tay lên xem đồng hồ một chút, cung kính nói: "Chỉ còn hai mươi phút, nếu không xuất phát có thể sẽ đến muộn." ​Khương Viên Viên thở dài: "Mẹ lại nói nhiều rồi, vậy các con khẩn trương lên đường đi. À! Đúng rồi, còn Đông Vũ nhà ông?" ​"Tôi mua cho nó một chiếc xe đạp, để cho thằng bé tự mình đạp xe đi, hiện tại đang ở trên đường rồi." Nghe nói vậy, Khương Viên Viên tặng cho Hàn quản gia một cái liếc mắt: "Ông ấy à, nhiều năm như vậy lại vẫn còn khách sáo quá! Cũng không sợ thằng bé sẽ mệt sao?" ​"Tôi đi đây, thưa phu nhân." Hàn quản gia quay sang cúi dầu chào Khương Viên Viên, xoay người bước vào trong xe. ​Chiếc xe phóng đi trong khói bụi, ở sau lưng Khương Viên Viên, không xa là Hàn Lục Hải đang cầm chiếc cặp đựng công văn. ​Lắng nghe âm thanh lại gần, Khương Viên Viên mang theo cảm xúc phức tạp, nói: "Hiện tại em thật sự quý mến Sơ Hạ, đứa bé này." ​"Chúng ta cũng không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến con bé." Hàn Lục Hải sánh vai đứng canh Khương Viên Viên: "Không phải sao?" ​"Tuy nhiên, nói cho cùng, chúng ta ở đây cũng là..." ​"Nếu em vẫn cảm thấy áy náy, vậy thì đối xử với con bé tốt thêm một chút." Hàn Lục Hải nghiêm mặt nói: "Tuy nhiên, phải tránh không cần có lòng dạ đàn bà." ​Khương Viên Viên rơi vào trầm mặc, mãi cho đến khi Hàn Lục Hải ngồi vào trong xe rời đi, bà vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ. ​So với Hàn gia lạnh lùng buồn tẻ, học viện Tư Đế lan có vẻ náo nhiệt hơn. Mọi người biết Hàn Thất Lục hôm nay đi học trở lại. Những người si mê Hàn Thất Lục còn tu tập thành từng nhóm giơ băng rôn khẩu hiệu "Thất Lục em yêu anh", "Hoan nghênh trở lại". Cảnh đó, giống như đang chào đón một siêu sao. ​Lưu Đông Vũ sớm đã đến học viện, sau khi đỗ xe đạp, chuyện đầu tiên anh làm là đến lớp học tìm Manh Tiểu Nam. ​Trong lớp học của cô vẫn chưa có người, Lưu Đông Vũ đi đến chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam, kéo ngăn bàn của cô ra đặt bữa sáng ở trong tay vào đó. Sau khi xong việc, lập tức nhấc chân rời đi, không ai biết anh đã tới nơi này. ​Ngoài cổng trường đột nhiên rất xôn xao náo nhiệt, xe của Hàn gia cuối cùng cũng đến như dự đoán của tất cả mọi người. Nhưng thời điểm này đã sắp đến giờ vào học, rất nhiều người ra vào ở cổng học viện Tư Đế Lan. ​"Mau nhìn xem, đến rồi đến rối!" Có người hét lên, đám đông bỗng nhiên sôi nổi. ​"Đây là..." Ngồi ở trong xe Hàn Thất Lục nhíu chặt đôi lông mày: "Ồn ào chết đi được!" ​"Chào mừng đại thiếu gia Thất Lục thân yêu của tôi trở lại Tư Đế lan." An Sơ Hạ đột nhiên lên tiếng, Hàn Thất Lục nghe thấy liền nhìn về phía cô.​ Nhưng tầm mắt An Sơ Hạ hướng ra ngoài cửa kính xe, một nữ sinh đang cầm khẩu hiệu trên tay, câu nói vừa rồi được viết trên đó, An Sơ Hạ bật cười thành tiếng: "Đều là fan hâm mộ của anh, Thất Lục đại thiếu gia." ​"Này - -" Hàn Thất Lục giận dữ trợn mắt nhìn cô. ​"Thật xin lỗi thiếu gia, tôi ngay lập tức đi xuống xử lý." Hàn quản gia mở cửa xe bước xuống, đúng lục này lãnh đạo cũng từ trong trường học chạy ra, đám đông rất nhanh bị di tản, cũng còn một vài "fan cuồng" không chịu rời khỏi đó, đang bị bảo vệ cưỡng chế lôi đi. ​"Thế giới yên bình rồi." Hàn Thất Lục thở ra một hơi: "An Sơ Hạ, may mắn là cô không líu lo như vậy." ​Cái gì gọi là may mắn cô không líu lo, cô cũng không phải là chim, đương nhiên là không líu lo, chỉ biết lảm nhảm thôi nhé! ​"Sáp đến giờ lên lớp, đại thiếu gia anh tiếp tục ngồi đi, tôi đi trước đây!" An Sơ Hạ nói xong, mang theo cặp sách liền xuống xe. ​Buổi sáng, thời điểm ăn xong bữa sáng cùng Hàn Thất Lục cô liền suy nghĩ cẩn thận, cô là nhân vật chính, không cần thiết phải khóc lóc sướt mướt. Chuyện khóc lóc sướt mướt này, cũng là chuyện đóa quỳ héo kia phải làm. ​Cô muốn phản công! ​Mà đòn phản công đầu tiên, chính là cùng Hàn Thất Lục vui vẻ ở chung một chỗ! Đương nhiên, câu "Vui vẻ" này, chỉ là lời trêu đùa ngoài cửa miệng. Thời điểm cô chạy đến cửa lớp học, vừa lúc Manh Tiểu Nam cũng lên tầng, nhìn thấy An Sơ Hạ nhưng lại không nhiệt tình như mọi khi, trực tiếp vượt qua cô, bước vào trong lớp học. An Sơ Hạ chuẩn bị chào hỏi, nhưng cánh tay dừng lại giữa không trung. Thời điểm này tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, cô đành phải ngại ngùng rút tay lại bước vào phòng học. ​Tiết học sớm bắt đầu, âm thanh vang lên trong lớp học không phải tiếng đọc sách mà là tiếng nói chuyện. ​"Sơ Hạ, cậu cuối cùng đã trở lại! Chúng tớ nhớ cậu muốn chết." "Đúng vậy Sơ Hạ, cậu không có ở đây, chúng tớ không thể xưng bá trong trường học..." ​An Sơ Hạ mỉm cười nhìn bọn họ, cúi đầu tìm sách giáo khoa trong ngăn kéo. ​Đúng lúc này, An Sơ Hạ nghe thấy giọng nói của Manh Tiểu Nam vang lên: "Đây là...ai để cái này vào ngăn kéo của tớ?" ​Ngay sau đó vang lên tiếng hét chói tai của Phỉ Lỵ Á: "Đây không phải bánh bao Phúc Ký sao? Ăn ngon siêu cấp, cho nên rất nhiều người xếp hàng đợi mua. Hiện tại nếu muốn mua được, thật sự phải đến đó thật sớm để xếp hàng!" ​Lời nói của Phỉ Lỵ Á lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người, thu hút nhất vẫn là túi bánh bao Phúc Ký trong tay Manh Tiểu Nam. An Sơ Hạ cũng quay đầu lại, gượng cười trêu ghẹo Manh Tiểu Nam: "Đây là vị đại soái ca ấy gửi cho cậu?" ​Sự thực đã chứng minh, Manh Tiểu Nam thật sự coi cô như không khí. ​Chỉ thấy Manh Tiểu Nam coi như cô không có mặt, nghiêng đầu nói với Phỉ Lỵ Á: "Cậu cực kỳ thích ăn? Cái này cho cậu ăn đó."