"Buồn cười! Chẳng lẽ em thật sự ngu ngốc nghe lời anh ta nói đi về Đại Khê để lại không gian cho hai người bọn họ, em cam lòng để người đàn ông của mình cho người phụ nữ kia? Em cũng cam lòng để bọn họ chàng chàng thiếp thiếp ở đây?" Lãnh Mỹ Nhan bỗng giương đầu lên, đảo qua tia sắc bén, "Đương nhiên không thể!" Lãnh Mỹ Nhan lộ ra tươi cười nham hiểm, quả nhiên là đại tiểu thư không hiểu chuyện đời, đơn giản như vậy liền trúng chiêu khích tướng, "Chị có một cái kế hoạch, có thể loại bỏ người phụ nữ kia hay không thì phải xem biểu hiện của em rồi. . . . . ." Cô khoác một tay lên đầu vai cô ta, xoay người đi về phòng của các cô. ************************* "Hai người phụ nữ này sao lại ở cùng một chỗ?" Hạ Lan Xích thì thào tự hỏi, dường như đã nhận ra có mùi âm mưu trong đó. Hắn ta quay đầu, hỏi: "Lệ, hai người phụ nữ kia đã đi rồi." Hạ Lan Xích cất bước đi lên, vươn tay vừa muốn đè chuông cửa, lại bị Ám Dạ Lệ ngăn lại. Hắn ta quay đầu, hỏi: "Đôi cẩu nam nữ này ở ngay tại bên trong, vợ của anh ở cùng một phòng với người đàn ông khác, anh có thể nhịn sao? Hay là anh sợ Ám Dạ Tuyệt?" "Tôi sợ Ám Dạ Tuyệt?" Chân mày sắc bén của Ám Dạ Lệ dương lên, "Làm sao có thể!" Hạ Lan Xích chậm rãi nói: "Vậy anh tưởng tượng một chút, cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, củi khô lửa bốc. . . . . ." "Leng keng, leng keng. . . . . ." Lạnh rét trên mặt Ám Dạ Lệ biến thành một tầng sát khí, tay gắt gao đè lên chuông cửa giống như muốn xuyên thủng chuông cửa. "Cô đủ chưa!" Giọng nói hung ác của Ám Dạ Tuyệt vang lên, trong lúc mở cửa liền sửng sốt, nét mặt càng u ám nặng nề, "Sao các người lại ở đây?" Ám Dạ Lệ nhìn thẳng vào hắn, hai đôi mắt sắc bén giao nhau trên không, thoáng chốc kích thích ra tia lửa điện, hai thân thể cao ngất như nhau, khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc. Ánh mắt biến thành kiếm nhọn chém giết trên không, ai cũng không muốn nhường nhịn. "Cái này không quan trọng, tôi là chồng của tiểu Tuyết tôi có quyền biết cô ấy ở đâu?" Ám Dạ Lệ làm bộ muốn đi vào phòng nhưng Ám Dạ Tuyệt lập tức cản lại, che ở trước mặt hắn ta. Cứ như vậy, khoảng cách hai người càng lúc càng gần, khói thuốc súng càn đặc hơn , lúc này ở ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng sau lưng lại cất dấu thanh kiếm sắc bén máu tươi đầm đìa. Hạ Lan Xích sợ chém giết từ ánh mắt của hai người, nếu ra tay quá nặng làm liên lụy đến hắn ta vậy thì thảm rồi. Hắn ta chen vào giữa hai người, "Được rồi, được rồi, các người không nên nhìn như vậy sẽ làm cho người khác nghĩ xấu. . . . . . Bình tĩnh hòa nhã một chút, ngàn vạn lần không nên có hành động thô bạo. . . . . ." Lúc này người dọn vệ sinh đẩy xe đi qua chỗ này, dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn ba người này, hai con mắt mập mạp của người phụ nữ cũng sắp trừng rơi ra ngoài, quát to một tiếng, "Ôi, trời ạ! Tình tay ba!" Bà giống như là gặp quỷ, nhanh chân bỏ chạy, nhanh nhanh trốn đi. Ám Dạ Tuyệt, Ám Dạ Lệ và Hạ Lan Xích đưa mắt nhìn nhau giây phút, sau đó lập tức nhảy ra. Không khí dần dần trở nên xấu hổ, mắt của ba người bọn họ đều nhìn đi nơi khác không dám đối diện. "Ách. . . . . . Hiểu lầm, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. . . . . ." Hạ Lan Xích mở miệng trước, đánh tan phần im lặng này. Ánh mắt Ám Dạ Lệ bắn về phía phòng trong, "Các người muốn ở đây để người phụ nữ kia đưa người tới nhìn tình tay ba của chúng ta sao?" Nói xong, thừa dịp Ám Dạ Tuyệt không chú liền đi vào phòng. "Tiểu Tuyết!" Ám Dạ Tuyệt đuổi theo, "Này! Nói nhỏ thôi, cô ấy đang phát sốt!" "Sao cô ấy lại phát sốt?" Ám Dạ Lệ nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh trên giường đang chịu hành hạ, đau lòng không thôi. "Ngày hôm qua dầm. . . . . . tuyết." Sau khi Ám Dạ Tuyệt nói ra mới cảm thấy có chút khó chịu. Hạ Lan Xích chế nhạo nói: "Hình như chỉ nghe nói qua dầm mưa, dầm tuyết? Cái cách nói có phần mới lạ." Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn ta, ý bảo hắn ta có thể ngậm miệng, tức giận trên mặt còn rét lạnh hơn so với tuyết bên ngoài, "Bây giờ các người đã nhìn thấy Tuyết nhi, có thể ra ngoài rồi?"Rõ ràng là Ám Dạ Tuyệt ra lệnh đuổi khách. Ám Dạ Lệ nhíu mi, xoay người, "Dường như người đi phải là cậu!" Chân mày sắc bén nhíu lên, nặng nề mà cắn ra từng chữ nói: "Tiểu Tuyết là vợ của tôi!" "Nhưng mà hôn lễ của các người chưa hoàn thành, cho nên trên danh nghĩa Tuyết nhi cũng không phải là vợ của anh." Khóe miệng của hắn thoáng giương lên nụ cười cười đắc ý. "Cậu. . . . . . Đây còn không phải là do hai đứa quỷ nhỏ kia phá đám sao." Ám Dạ lệ nói đến liền giận, hôn lễ kia chính ác mộng trong đời này của hắn. Đoán chứng một khoảng thời gian dài sau này nói "Kết hôn" thì liền biến sắc. Hạ Lan Xích đi đến phía sau Ám Dạ Lệ, một dạng tư thế giúp Ám Dạ Lệ cướp vợ, vén ống tay áo lên, "Được! Tôi hỏi anh, anh muốn đấu một mình hay là đấu hội đồng?" Ám Dạ Tuyệt không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Chó lông đỏ, cút qua một bên đi!" "Chó lông đỏ? Anh lại dám nói tôi là chó lông đỏ, anh nhìn thấy con chó nào màu đỏ hả?" Hạ Lan Xích tức giận đến phổi sắp nổ mạnh rồi. Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh đánh trả, "Không phải trước mắt có một con sao?" "Ám Dạ Tuyệt, hôm nay anh chọc đến tôi, tôi muốn một đấu một với anh!" "Đánh với cậu, tôi thắng không dùng sức!" Tuy Ám Dạ Tuyệt không nói nhiều lắm, nhưng mỗi một câu đều đả kích người khác. Hạ Lan Xích bị đả kích lớn, "Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Hắn ta nắm chặt hai đấm, lúc chuẩn bị xông lên lại bị Ám Dạ Lệ ở phía sau kéo một cái, "Đủ rồi ! Chúng ta tới là đệ tìm tiểu Tuyết, không phải là tới đánh nhau !" Ám Dạ Lệ biết Hạ Lan Xích đánh không lại Ám Dạ Tuyệt, không để hắn ta đánh cho mặt mũi bầm dập, mở đường cho hắn ta một bậc thang đi xuống Đột nhiên, Nguyệt Ảnh hé mở cánh môi khô khốc, nói: "Ầm ĩ, thật sự quá ầm ĩ. . . . ." Ba người liền ngẩn ran khép miệng lại cũng không dám mở miệng tiếp. Ám Dạ Lệ ngồi vào bên giường, hai tròng mắt nhìn khuôn mặt bị bệnh của Nguyệt Tiêm Ảnh, đau lòng mà mơn trớn đôi má nóng giống như bị đốt cháy của cô, chuyển chăn trên người cô lên chút. Ám Dạ Tuyệt lại không phản đối, hắn ngồi ở bên kia giường đổi một cái khăn lông ướt khác cho cô. Hạ Lan Xích nhìn ba người này, u oán than một tiếng, nói thầm: "Tam giác tình yêu thật rắc rối. . . . ." Tiếng nói rất nhỏ này của hắn ta liền nhận phải ánh mắt sắc bén của hai anh em họ. ****************************** Trải qua một đêm hai người cẩn thận chăm sóc, cuối cùng Nguyệt Tiêm Ảnh cũng giảm sốt, đang yên ổn ngủ ngon. . Ánh mắt Ám Dạ Lệ che kín tơ máu nhìn về phía Ám Dạ Tuyệt, "Chúng ta cần nói chuyện một chút!"