Gương mặt tái mét của Ám Dạ Lệ bị vẽ loạn thành bẩn thỉu dơ dáy , sợi tóc mềm mại đen bóng được đôi tay khéo léo của Nhạc Nhạc tác động lên đã trở thành một bụi cỏ rơm, ở phía tren còn rãi một chút cánh hoa, hình tượng chán nản càng hoàn chỉnh hơn, thêm ánh mắt chần chừ mang theo chút tức giận nửa, quả thực chính là một "Anh tê giác" .
"Ai nha!" Nhạc Nhạc giống như bừng tỉnh, "Khả Khả, anh trai nhỏ tuấn tú của em và em gái nhỏ đáng yêu của anh vẫn còn bị nhốt ở kho chứa đồ a."
"Đúng...!"
Hai đứa trẻ co chân chạy, biến mất nhanh như chớp.
"Này! Tiểu quỷ, hai đứa quay lại cho tôi, mau trở lại!" Tiếng gào hét của Ám Dạ Lệ giống như sấm sét xẹt qua chân trời, nhưng ngoại trừ mấy con chim nhỏ đáp lại hắn thì không còn bất cứ tiếng động gì.
Lần đầu tiên trong nửa đời người Ám Dạ Lệ phải nếm mùi vi thất bại, lại còn thua trong tay hai đứa nhỏ kia, đây chính là vết dơ lớn nhất cuộc đời hắn. Vùng vẫy một chút, vẫn không động đậy được chút nào, hắn vẫn vững vàng ngồi ở ghế tựa, "Shit! Tiểu quỷ chết tiệt, nếu có một ngày nào đó rơi vào tay của tôi, tôi nhất định khiến cho hai đứa. . . . . ."
***********************************
"Anh trai tuấn tú, anh không nên nhìn em như vậy a, em biết mình rất đáng yêu." Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ trắng mịn lên, nhìn cậu bé trai đang tức giận trừng mắt với cô bé.
Nhạc Nhạc cười tít mắt quay đầu lại nhìn cậu bé một cái, "Em muốn cởi váy, anh vẫn còn nhìn sao? Nhìn thì anh phải chịu trách nhiệm a...!" Nói xong, Nhạc Nhạc làm bộ muốn cởi váy ra.
Cậu bé lạnh lùng kiêu ngạo khinh thường liếc cô bé một cái, tầm mắt chuyển sang bên kia.
Bên kia, truyền đến tiếng khóc nức nở.
"Đừng khóc! Không phải là anh đến thả em sao!" Khả Khả vừa cởi dây thừng vừa an ủi cô bé. Khả Khả không sợ trời không sợ đất chính là sợ cô bé nhỏ khóc, Nhạc Nhạc khóc lên, ngay cả Mạnh Khương Nữ cũng phải nhượng bộ ba phần, nhưng cô bé đáng yêu trước mắt này chỉ có hơn chứ không kém, tiếng khóc mềm mại lại làm cho lòng cậu bé rối loạn không yên.
Trên khuôn mặt trắng nõn là một lớp nước mắt, thật đáng yêu giống như là quả đào mật được nhỏ nước lên, Khả Khả không kìm được mà hôn lên một cái.
Đôi mắt sáng trong của cô bé liền trợn to, kinh ngạc mà quên cả khóc.
Biết được sự thật thực tế, muốn cô bé nhỏ không khóc, cách có hiệu quả nhất chính là hôn cô bé.
Khả Khả và Nhạc Nhạc thay quần áo xong, chạy ra nhà thờ, phát hiện hàng rào bên ngoài có một đám phóng viên giơ cao vũ khí lên, cho dù không có nhân viên công tác ngăn cản, nhưng phóng viên e ngại thế lực của Ưng bang, vẫn không dám xông vào. Thấy cảnh tượng như vậy, hai đứa bé rất ăn ý cười một cái
"Chi ——" Hai đứa đẩy hàng rào gỗ ra.
Một loạt tia sáng ánh đen phóng tới hướng hai đứa. Hai đứa lại càng không ngừng thay đổi kiểu dáng ở trước màn ảnh, cho là đang trợ giúp chụp hình?
Nhạc Nhạc cười ngọt ngào, "Các chú các dì, chụp cháu xinh đẹp một chút!"
"Bạn nhỏ. . . . . ." Có một phóng viên cúi người, cầm micro đối diện hai đứa.
Nhạc Nhạc ngắt lời cô ta, "Cháu không phải là bạn nhỏ, gọi cháu là cô bé xinh đẹp là được rồi."
Phóng viên vén miệng cười, "Tốt lắm, cô bé xinh đẹp, xin hỏi cháu có quan hệ gì với cô dâu và chú rễ?"
Trong mắt Nhạc Nhạc hiện lên tia giảo hoạt, "Đột nhiên cháu không muốn nói cho dì biết! Hay là dì trực tiếp đến hỏi chú rễ đi, chú ấy mời các dì vào nhà thờ, chú ấy đang ở trong đó chờ các dì phỏng vấn."
Tiếng nói của Nhạc Nhạc vừa dứt, phóng viên giơ vũ khí chen lấn đi vào nhà thờ, chạy nhanh so với thi chạy tranh đoạt cúp đại hội Olympic cũng không khác mấy. Nếu không phải Khả Khả kéo Nhạc Nhạc ra, đoán chừng hiện giờ đã bị ép thành bánh mì loại lớn rồi.
Suy nghĩ một chút, ngày mai trên tờ báo lớn nhỏ sẽ đăng tạo hình "tê giác" của Ám Dạ Lệ sẽ rất chấn động, nghĩ rằng cả cuộc đời Ám Dạ Lệ cũng sẽ không thể quên được.
***************************
"Anh mau thả tôi về! Dừng xe! Có nghe hay không, tôi muốn trở về. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không ngừng kêu la .
Lông mày lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt liền cứng lại, môi mỏng khẽ mở: "Chẳng lẽ em không muốn trở về gặp bác gái sao, bây giờ bác ấy rất nhớ em."
"Mẹ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh bình tĩnh lại, đôi mắt lo âu rủ xuống, "Cám ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi lâu như vậy."
Ám Dạ Tuyệt nhíu mày, hai tay nắm chặt hai vai cô, "Tuyết nhi, chẳng lẽ em nhất định phải nói chuyện bằng giọng điệu khách sáo với anh như vậy sao?" Giọng điệu khách sao như vậy lại kéo ra khoảng cách giữa hai người, dường như luôn có một sức mạnh bài xích muốn tách bọn họ ra.
"Tuyết nhi của anh đã cùng nổ mạnh với chiếc xe nắm đó rồi, cô ta đã chết, đã chết!" Trên khuôn mặt xinh đẹp khéo léo không có chút biểu cảm nào, giống như đang kể lại chuyện cũ của người khác.
Lạnh nhạt tĩnh mịch này của cô không phải chỉ ở mặt ngoài, mà đã từ từ thâm nhập sâu vào trong lòng cô rất lâu.
Đau thương đến chết lòng.
Lần đầu tiên trúng đạn, cô có thể hiểu là hắn có lòng cảnh giác rất cao. Nhưng bị thương lần thứ hai thì sao? Hắn kéo cô ra cản đạn thì hiểu là người đàn ông này có ý thức bảo vệ bản thân mãnh liệt sao?
Đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô nhìn ra ngoài sổ xe, nhìn cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau, coi giống như từng hình ảnh quá khứ lướt qua ngay trước mắt. Hắn tàn nhẫn, hắn tuyệt tình, hắn lãnh khốc. . . . . . Đều khó có thể quên.
"Tuyết nhi, em muốn anh làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh?" Ám Dạ Tuyệt nhìn dứt khoát trong ánh mắt trống rỗng của cô, tuy cô nhớ lại toàn bộ, nhưng khoảng cách của bọn họ lại càng ngày càng xa.
Ngoài của sổ xe là ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống mặt hồ, hiện ra ánh sáng sóng gợn phản xạ trên mặt hồ trong vắt, chiếu vào trong đôi mắt cô, ngưng tụ thành khối băng lạnh.
"Không phải tôi tên là ‘Mộ Trần Tuyết’ sao, tôi muốn nhìn bông tuyết tung bay ." Nguyệt Tiêm Ảnh tùy miệng nói, cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm khó dễ hắn một chút.
Lăng Phong Ngãi nhàn nhã ngồi lái xe ở phía trước không nhịn được , "Không phải tháng sáng chỉ có mưa đá thôi sao, làm sao có thể có tuyết bay, trừ khi, ài. . . . . ." Hắn ta thở dài một tiếng, "Trừ khi trong cuộc sống xảy ra vụ án Đậu Nga hay chuyện oan ức, mới có thể có tuyết rơi tháng sáu."
Ám Dạ Tuyệt cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói, "Vì em, tạo ra kỳ tích cũng không sao."
"Ha ha, ít nói lời thề son sắt đi, nói chuyện được quá kiêu ngạo, đến lúc đó không thực hiện được thì thật sự là nhục nhã."
"Nói được thì nhất định làm được!"
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
20 chương
16 chương
60 chương
10 chương
23 chương