Mặt Hạ Khiêm Dật u ám, từ từ nói: "Anh ấy đã đụng nước rồi."
Lãnh Mỹ Nhan bị đánh đến đầu nghiêng qua, trên mặt vẫn còn truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, khóe miệng bật ra máu tươi đỏ sẫm. Đây là lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt nổi giận dữ như vậy, cũng là lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt ra tay đánh cô ta. Đây đều là vì người phụ nữ kia! Trong mắt cô ta bắn ra tia sắc bén.
Ám Dạ Tuyệt vừa rơi xuống nước, liền ra sức bơi qua chỗ Dạ Tường Vi. Không biết là do quần áo trói buộc, hay là không đủ thể lực, hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bởi vì sợ hãi mà hai tay và hai chân của Dạ Tường Vi vung đá lung tung ở trong nước. Kết quả là lúc Ám Dạ Tuyệt đến gần cô, bỗng dưng ăn một cước của cô.
"Anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ, . . . . . ." Ám Dạ Tuyệt an ủi cô lại tới gần cô, một tay vòng ôm eo nhỏ nhắn của cô, còn cánh tay kia gạt nước bơi vào bờ.
"Lên đây, lên đây!"
Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật chạy xuống bên bờ, bước vào trong nước.
Đang lúc Hạ Khiêm Dật kéo Dạ Tường Vi vào bờ, dường như Ám Dạ Tuyệt hao hết hơi sức toàn thân , thân thể mất trongt tâm lại chìm vào trong nước.
"Tuyệt thiếu!"
*******************************
"Khụ! Khụ! Khụ ——" Tiếng ho sặc sụa cùng với nước trào ra từ miệng, Dạ Tường Vi tỉnh lại.
"Ám Dạ Tuyệt, Ám Dạ Tuyệt đâu?" Cô vừa tỉnh lại, trong đầu đều là hắn.
Hạ Khiêm Dật nghe được tiếng động của cô, ánh mắt nhìn từ cửa sổ chuyển qua, "Em tỉnh?" Trong giọng nói lộ ra vui sướng khó có thể che dấu , "Còn khó chịu không? Có muốn nghĩ ngơi một chút không?."
Biết rõ cô là người phụ nữ của Tuyệt thiếu, nhưng Hạ Khiêm Dật vẫn không nhịn được mà động lòng. Hắn ta luôn luôn tự xưng là sức chịu đựng của mình rất tốt, nhưng mà đối mặt với cô, sức chịu đựng của hắn ta liền tê liệt báo hư. Nhiều lần tự nói với bản thân không thể động lòng với cô nhưng vẫn từng bước một lún vào, càng lún càng sâu. . . . . .
Hắn ta chưa từng nghĩ tới muốn cưỡng ép chiếm lấy cô, bởi vì từ đầu hắn ta đã biết rõ, trong lòng cô đã sớm bị một người chiếm lấy rồi. Bây giờ, điều duy nhất mà hắn ta có thể làm là lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, có thể nhìn cô hạnh phúc là tốt rồi.
Yêu, cũng không phải là giữ lấy.
"Ám Dạ Tuyệt đâu?" Dạ Tường Vi xốc chăn lên, "Tôi muốn đi xem anh ấy."
Trước khi mất trí nhớ, lòng của cô là hắn; sau khi mất trí nhớ, cũng thế.
Trong một hàm chứa không biết bao nhiêu hằng đẳng thức, có đại lượng biến thiên hiển nhiên, có đại lượng biến thiên nguyên nhân. Khi đại lượng biến thiên hiển nhiên thay đổi, thì đại lượng biến thiên nguyên nhân cũng thay đổi theo, nhưng từ đầu đến cuối, cái hằng đẳng thức này vẫn đứng vững. Mặc kệ giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, thay đổi cái gì, cảm tình của bọn họ trước sau vẫn giống nhau.
Chỉ cần một bên chưa dừng lại mà tiếp tục yêu, như thế một bên kia cũng sẽ không dừng bước lại.
**************************************
Ngọn đèn yếu ớt trên đầu giường chiếu rọi lên sườn mặt trắng xanh của Ám Dạ Tuyệt, chiếu xuống vài bóng đen trên khuôn mặt đường nét anh tuấn. Lông mày của hắn nhíu chặt giống như bị buồn khổ gì đó quấy rầy, mí mắt hơi hơi rung động, xem ra hắn ngủ không được yên ổn.
Dạ Tường Vi lặng lẽ tới gần hắn, không nhịn được muốn vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của hắn, đầu ngón tay mới chạm vào trán của hắn liền hoảng sợ, "Nóng quá a, đoán chừng là 39°?"
"Trước đó đo chính là 39. 7°."
"Vậy có gì khác nhau!" Cô xoay người, hạ giọng hỏi: "Anh ấy phát sốt, vì sao không truyền dịch cho anh ấy?"
Hạ Khiêm Dật nhàn nhạt thở dài, "Miệng vết thương đụng vào nước khó tránh khỏi sẽ nhiễm trùng, nhưng anh ấy không muốn truyền dịch."
"Vì sao?"
"Cái này. . . . . . Hay là em tự hỏi anh ấy lý do sẽ tốt hơn." Từ trước đến giờ, mệnh lệnh của Tuyệt thiếu không ai dám phản kháng, cũng không ai dám thắc mắc.
Cả bàn tay của Dạ Tường Vi đặt ở trên trán hắn, "Quá nón, ngộ nhỡ anh ấy tiếp tục nóng như vậy làm cháy hỏng đầu óc, biến thành kẻ ngốc vĩnh viễn cũng không thể hỏi lý do anh ấy vì sao không muốn truyền dịch rồi."
Hạ Khiêm Dật gật gật đầu, "Nói rất có lý."
"Vậy bây giờ truyền cho anh ấy một chút thuốc hạ sốt đi!" Đôi mắt sáng trong của Dạ Tường Vi chuyển động, "Chờ anh ấy hạ sốt thì rút kim ra, ném tất cả đồ xuống anh ấy sẽ không biết. Một đại soái ca như vậy, bởi vì sốt cao biến thành kẻ ngốc sẽ rất đáng tiếc a."
Hạ Khiêm Dật mỉm cười nói: "Tuyệt thiếu sẽ không yếu ớt như thế." Hắn ta xoay người đi chuẩn bị nước thuốc.
Dạ Tường Vi nhìn nước thuốc trong suốt chậm rãi chảy vào mạch máu của hắn, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu, nói với Hạ Khiêm Dật: "Bây giờ đã trễ rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
"Em vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thật nhiều, nơi này có anh canh giữ là được rồi."
"Cũng bởi vì tôi vừa mới tỉnh, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có." Dạ Tường Vi cũng không muốn tiếp tục cùng hắn đưa đẩy, trực tiếp đứng lên, thôi thúc Hạ Khiêm Dật, "Nhanh đi nghỉ ngơi a! Anh liều chết quấn lấy Ám Dạ Tuyệt như vậy, có phải có ý gì với anh ấy hay không?"
Có ý với anh ấy? Chẳng lẽ Dạ Tường Vi cho rằng hắn là BL (đồng tính) sao. Không được, cái hiểu lầm này quá lớn.
Hạ Khiêm Dật vội vàng giải thích nói: "Em đừng hiểu lầm, anh chỉ là làm tròn trách nhiệm của thuộc hạ, anh thích chính là. . . . . ."
"Được được, tôi biết giới tính của anh không có vấn đề! Nhanh đi nghỉ ngơi đi!" Dạ Tường Vi đẩy hắn ra cửa, "Ầm ——" một tiếng, đóng cửa lại.
Hạ Khiêm Dật lẳng lặng đối diện với cửa phòng màu nâu đỏ, yếu ớt mở miệng: "Anh thích chính là em."
Đè nén tình cảm xuống, hắn ta chỉ dám nói với cô qua một cánh cửa ngăn cách. Nhưng mà, có thể như vậy hắn ta cũng thỏa mãn rồi.
Hắn ta liền lẳng lặng đứng im ở cửa phòng, hai chân giống như bị đóng dính ở nơi đó, không muốn rời đi. . . . . .
Dạ Tường Vi đem chậu rửa mặt cùng khăn mặt tới, thường cách một khoảng thời gian liền đổi khăn lông ướt. Thấy giữa cổ của hắn toát ra quá nhiều mồ hôi, chắc hẳn trên người cũng ra rất nhiều mồ hôi, miệng vết thương trên lưng không thể đụng nước, đã bị nhiễm trùng, lạo bị mồ hôi trơn ướt, chẳng phải sẽ "nhiễm trùng" càng thêm "nhiễm trùng" sao?
Cô liền kiên nhẫn một lần lại một lần lau chùi thân thể hắn, dù sao không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không có cái gì rụt rè ngượng ngùng.
Trong lúc bận rộn cũng không nhận ra đã hơn nửa đêm.
Nước thuốc trong bình truyền dịch đã hết, cô rút kim ra giúp hắn. Lại thăm dò trán của hắn, phát hiện không nóng như lúc nảy nửa, hẳn là nước thuốc đã bắt đầu có tác dụng rồi.
"Ài ——" Dạ Tường Vi kéo căng hai mắt mệt mỏi, ngồi chồm hổm ở trên sàn, đặt hai khuỷu tay lên trên giường, chống cằm nhìn Ám Dạ Tuyệt.
Từ từ nói: "Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ? Anh có thể không cần tốt với ta như vậy được không? Anh có biết, anh làm như vậy sẽ làm cho tôi thích anh hay không?"
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
4 chương
53 chương
50 chương
21 chương