"Anh không cần khách sáo, dù sao tôi chỉ nhấc tay một cái thôi!" Khi nói chuyện tay của Dạ Tường Vi đã chạm vào dây nịt của hắn. Sắc mặt Ám Dạ Tuyệt liền cứng đờ, toàn thân đều bắt đầu kéo căng, "Anh chỉ bị thương trên lưng còn tay không bị gì, anh có thể tự mình làm!" Ám Dạ Tuyệt muốn đoạt lấy khăn lông ướt trên tay cô, nhưng đúng lúc Dạ Tường Vi thu lại. Nở nụ cười mềm mại quyến rũ, mắt sáng long lanh rực rỡ, "Ân nhân! Ngài đã cứu tôi một mạng, tiểu nữ không cách nào báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp ——" Tiếng nói mềm mại liền trầm xuống, "Chuyện đó là không thể, cho nên liền giúp ngài lau chùi thân thể để biểu hiện lòng biết ơn." Cái cô gái này thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm, trên khuôn mặt tươi cười của cô lại thấy được lúm đồng tiền ngây thơ chân thật không nhiễm bụi của Tuyết nhi. Trong lúc Ám Dạ Tuyệt sững sờ, Dạ Tường Vi đã cởi dây nịt của hắn kéo quần tây của hắn xuống. "Không cần, tự anh có thể. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bỗng cảm thấy hai chân lạnh lạnh, vội vàng ngồi dậy, có thể là động tác quá nhanh làm động tới miệng vết thương trên người liền hít một hơi lạnh. "Ài! Anh không nên cậy mạnh, tôi cũng không phải là cọp mẹ, chẳng lẽ tôi se ăn anh sao?" Dạ Tường Vi vừa trêu đùa hắn vừa để khăn lông ướt đè lên trên hai chân hắn. "Ách. . . . . ." Lông mày Ám Dạ Tuyệt nhíu lại, "Cái khăn này sao lại lạnh như thế?" Dạ Tường Vi ngồi xổm người xuống lại gần hai chân hắn, "Anh xem, lỗ chân lông trên chân anh thô to như thế, đương nhiên cần dùng nước lạnh làm cho làn da của anh se chặt lại một chút." Kỳ thật, đơn giản là vì cô muốn chỉnh hắn nên tìm một cái cớ hợp lý. Trán của Ám Dạ Tuyệt giăng đầy hắc tuyến, "Anh là đàn ông, làn da tốt có quan trọng với anh sao?" "Đó là đương nhiên!" Dạ Tường Vi tiếp tục dùng khăn lạnh lau chùi hai chân hắn, "Ngộ nhỡ một ngày nào đó tổ chưc ‘Ám ’ sụp đỗ, anh có thể trở thành diễn viên làm Ngưu Lang, có làn da tốt thì ít nhất có thể làm cho anh ở trên sân khấu có giá cao một chút thôi!" Cô thật đúng là suy nghĩ cho hắn! Ám Dạ Tuyệt không có tổ chức "Ám" thì hắn còn có một công ty Kim Khống khổng lồ, làm sao lại tệ hại đến mức trở thành diễn viên làm Ngưu Lang? "Cái này em cứ yên tâm, tuyệt đối không có một ngày như vậy." Em cứ yên tâm? Dạ Tường Vi suy nghĩ lời nói của hắn, suy nghĩ: hắn có trở thành diễn viên Ngưu Lang hay không thì có liên quan gì đến cô, vậy cô có cái gì không yên tâm . Dạ Tường Vi chống nạnh nhìn xuống hắn, "Bây giờ cũng đã lau chùi xong rồi, ngoài cái này. . . . . ." Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô chỉ quần lót của hắn. "Cái này không cần!" Ám Dạ Tuyệt lập tức kéo cái chăn bên canh che lại. "Có cái gì mà xấu hổ a!" Dạ Tường Vi bĩu môi, "Cũng không phải là chưa xem qua." Ám Dạ Tuyệt giương mắt nhìn cô, hỏi: "Chẳng lẽ em muốn xem?" "Thưởng thức một chút cũng không sao!" Dạ Tường Vi chớp chớp hai mắt xinh đẹp ngây thơ. Mới năm năm không gặp, cô không chỉ có trở nên nhanh mồm nhanh miệng mà da mặt cũng trở nên dày. Rất rõ ràng, so với năm năm trước cô hoạt bát không ít, mất đi trí nhớ nặng nề kia, cô có thể sống thoải mái tự tại như vậy, đây cũng không hẳn là một chuyện xấu. Hắn vẫn chưa nhìn thấy Nguyệt Tiêm Ảnh tươi cười, vây giờ mới phát hiện thì ra cô cười rộ lên lại xinh đẹp như thế, tươi cười của cô thật giống như pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, xinh đẹp như câu đoạt hồn phách người ta, nháy mắt liền đốt sáng trong lòng người khác và có thể cuốn hút mọi người. "Tinh thần tìm tòi nghiên cứu cùng thái độ khoa học nghiêm túc cẩn thân, chỉ xem không làm là không được, tôi đi lấy thước đo." Dạ Tường Vi mãn nguyện nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Ám Dạ Tuyệt, cô lắc lắc eo nhỏ mảnh mai đi ra khỏi phòng. **************************** Phòng khách lớn ở bệnh viện người đến người đi, đa dạng loại người chưa có lúc nào là ngừng lại. Nhưng cô gái cao gầy đứng ở giữa, mặc váy liền áo hiệu Givenchy, tay cầm túi LV. Cô ta đeo mắt kính che khuất nửa gương mặt, đứng ở phòng khách lớn của bệnh viện nhìn khắp bốn phía. Một cô gái mặc bộ quần áo đen bó sát người, lắc lắc dáng người xinh đẹp, uốn éo đi tới phía cô ta. Mộ Trần Tuyết nhìn người đeo mắt kính nâu, vẻ mặt khinh thường liếc Lãnh Mỹ Diễm một cái, "Vì sao hẹn tôi đến bệnh viện? Có chuyện gì cũng nói nhanh đi, tôi bận rất nhiều việc ." Lãnh Mỹ Diễm không chấp thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của cô ta, khoát tay lên trên bờ vai cô, "Hừ! Thật là có dáng vẻ của Mộ tiểu thư. . . . . ." Lời nói xoay chuyển, "Đáng tiếc em không phải, em không cảm thấy bộ dáng của chúng ta rất giống sao?" Ánh mắt Lãnh Mỹ Diễm liền ngưng lại, chán ghét bàn tay vuốt ve đang khoát trên vai mình của Lãnh Mỹ Diễm, thật giống như bàn tay đó rất dơ bẩn. Khóe miệng đỏ sẫm gợi lên, cười khinh thường, "Có rất nhiều người muốn kết thân với tôi, cô còn phải xếp hàng từ từ!" "Em đã không tin, chị đây cho em chứng cớ!" Lãnh Mỹ Diễm vỗ vỗ tay, tựa hồ vừa mới đụng phải thứ dơ bẩn gì đó. "Lấy ra đi!" Mộ Trần Tuyết không liếc nhìn cô ta một cái, tay duỗi ra bên cạnh, cố mà tạo ra dáng vẻ. "Chứng cớ ngay trên người em, đi theo chị!" Lãnh Mỹ Diễm cũng chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái, trái lại tự đi về phía trước, bởi vì cô ta biết, nó nhất định sẽ cùng đi theo. *********************************** Tuy Ám Dạ Tuyệt bị thương, một cánh tay lại còn truyền dịch nhưng công việc của hắn quá nhiều, cho dù nằm ở trên giường vẫn phải mở thiết bị nghe nhìn để họp. Không thể trêu chọc hắn nên Dạ Tường Vi mất đi rất nhiều niềm vui, rảnh rỗi không có việc làm, cô tùy tiện đi dạo xung quanh Nguyệt Minh Khâu. Nơi này chính là tổng bộ tổ chức "Ám" , đối với bên ngoài luôn giữ thần bí, có thể đi lại ở đây cũng coi như là may mắn. Ve sầu đầu cành kêu to, mặt trời nóng thiêu cháy đất đai, trong không khí cũng bay ra một mùi khét. Từng tia nắng nồng đậm chiếu lên mặt đất, gió nhẹ thổi lên, trên mặt đất lay động phát ra một loại ánh sáng rực rỡ. Vô tình cô đi đến một căn phòng nhỏ cũ nát có kiến trúc rất không hòa hợp, mặt tường đen kịt có thể nhìn ra căn phòng nhỏ này đã có một chút lâu rồi. Dạ Tường Vi cũng không biết mình bị cái gì mê hoặc, chậm rãi tiến vào —— Tia sáng tối tăm liền rơi xuống. Từng đợt gió lạnh u ám từ bên trong thổi tới, trong không khí xen lẫn mùi máu tươi thối rửa. Không hiểu sao, tim của Dạ Tường Vi tăng nhanh mãnh liệt, lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô từng bước một đi xuống dưới. Vượt qua một cái bậc thang cuối cùng, mượn chút ánh sáng ở cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà phóng vào mới nhìn rõ cái phòng nhỏ này. Tuy trên đất phủ đầy tro bụi nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu loang lỗ, màu sắc đậm đậm nhạt nhạt, nhìn qua thì không phải là để lại cùng một lúc ★★★★★★★★ tieuthutrieugia.net Mấy nàng đâu hết rồi a, dạo này vắng vẻ quá a: cry: Chuong 125: Quấy nhiễu nội tâm. Giọt máu bắn tung tóe trên vách tường bụi đen, giống như tùy ý vẩy mực vẽ tranh, mặc sức tô vẽ không khí khủng bố u ám hơn. Chính giữa căn phòng có một cây cột đá, phía dưới quấn vài vòng dây thừng. Dạ Tường Vi chậm rãi đi vào, đưa tay chạm vào một chút, soạt, thân thể chấn động, một loạt hình ảnh bay nhanh qua trong đầu. . . . . . . "Sao em có sợi roi này?" Giọng nói âm trầm mang theo giọng điệu sắc bén. Ánh mắt khát máu gắt gao nhìn cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. "Nói! Sợi roi bạc này là ai đưa cho em!" Khi nói chuyện, tay trái Ám Dạ Tuyệt cầm roi vung lên đánh cô —— . . . . . . "A. . . . . ." Dạ Tường Vi hét lên một tiếng, nghĩ lại mà sợ, ngồi chồm hổm xuống hai tay che mặt lại. Thật lâu sau, phát hiện không có động tĩnh gì. Hơi thở hỗn loạn của cô mới bình thường lại, hít sâu một hơi để tay xuống. "Không lẽ mình đã từng đến chỗ này?" Dạ Tường Vi vuốt cằm, thì thào tự nói, "Mình sẽ không thật là Nguyệt Tiêm Ảnh giống như lời anh ta nói chứ?" Nếu không phải, trong tiềm thức xẹt qua những hình ảnh này thì giải thích thế nào chứ? Dạ Tường Vi nhắm chặt hai mắt lắc đầu, "Không nên suy nghĩ, không nên suy nghĩ. . . . . . Mình là Dạ Tường Vi, mình chỉ muốn làm Dạ Tường Vi. Mình là vợ chưa cưới của Ám Dạ Lệ, mình thích Ám Dạ Lệ, tuyệt đối không phải là Ám Dạ Tuyệt." Rõ ràng không muốn nhắc tới hắn, vì sao trong lúc lơ đãng lại nhắc tới hắn chứ? Lòng của cô đã bị quấy nhiễu , một mảnh hỗn loạn. . . . . . Dạ Tường Vi hồn bay phách lạc chậm rãi ra khỏi phòng, ánh sáng liền bao quanh người cô, ánh sáng chói mắt làm cho tầm mắt của cô mơ hồ. "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!" Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi dịu dàng của phụ nữ. ********************************** Trong văn phòng bệnh viện sáng sủa rơi vào im lặng, nước sát trùng nhàn nhạt trong không khí cũng giảm tốc độ lại. Mộ Trần Tuyết bắt chéo cái chân, giày cao gót nhọn vụt qua vụt lại, "Cô muốn rút máu của tôi, tôi để cho cô rút, cô muốn tôi chờ ở đây nhưng tôi đợi đến bây giờ cô vẫn không đưa ra được chứng cứ gì. Thật có lỗi, tôi không có thời gian tiếp tục lãng phí với cô!" "Bốp!" Hai chân cô ta rơi xuống đất, giày cao gót cùng sàn nhà va chạm phát ra tiếng động giòn giã. Khóe miệng Lãnh Mỹ Diễm giương lên, chứa ý cười quyến rũ, "Sao hả, em sợ rồi hả ?" "Sợ cái gì?" Mộ Trần Tuyết khinh thường liếc cô ta một cái, "Nếu tôi sợ thì sẽ không ngoan ngoãn nghe lời cô nói rút nhiều máu như vậy, bây giờ đầu vẫn còn choáng váng ." "Chờ một chút sẽ biết kết quả, đầu của em sẽ càng choáng quáng ." Tùy ý tươi cười mang theo vài phần đắc ý. Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân tới gần. Đẩy cửa ra, bác sĩ mặc áo trắng dài đưa ra một tờ xét nghiệm, "Căn cứ vào hai mẫu máu vừa nảy, trải qua đối chiếu phân tích DNA, hai người là chị em ruột có tỉ lệ là 99.8%." Vẻ mặt Mộ Trần Tuyết cứng đờ, sắc mặt phút chốc liền trở nên trắng bệch, cánh môi đỏ sẫm phát run, "Đây, đây là có ý gì?" Giọng nói cô ta run rẩy không thôi, dường như tất cả hơi sức đều bị rút cản, bước chân của cô ta lảo đảo lui về sau vài bước. "Ha ha. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm đã sớm dự đoán cô ta sẽ có phản ứng này, càng tươi cười rực rỡ hơn, "Ý này chính là chúng ta là hai chỉ em ruột. Thật ra em cũng không phải Mộ đại tiểu thư, mà chỉ là một cô nhi được Ám Dạ Tuyệt nuôi dưỡng." Em gái thân thiết của cô ta là Mộ đại tiểu thư chỉ tay năm ngón, nhận được ngàn vạn cưng chiều, ỷ vào thế lực tổ chức "Ám" , vênh vào hung hăng khắp nơi, hận không thể trực tiếp dùng mũi nhìn người. Nhưng cô ta thật không ngờ, người chị này lại trở thành người hủy diệt hạnh phúc của em mình. "Không có khả năng! Cô gạt người!" Mộ Trần Tuyết trợn mắt trừng cô ta, "Đây là âm mưu cô bố trí ra mà thôi, đây là tờ xét nghiệm gì, rõ ràng chính là giả !" Mộ Trần Tuyết giật lấy tờ xét nghiệm trong tay bác sĩ xé rách. Bác sĩ nhăn mày lại, "Tiểu thư, đến nơi đây làm mỗi một giám định DNA đều phải y theo trình tự pháp luật sẽ không làm giả." "Xé đi, dù sao em xé rách cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, nhưng em không cách nào xóa đi sự thật chúng ta cùng chảy chung một dòng máu!" Lãnh My Diễm lấy một tấm ảnh chụp từ túi da ra, "Đây chính là bộ dáng lúc em năm tuổi, tên thật của em chính là Lãnh Mỹ Nhan." Tờ giấy bị xé ở trong đôi tay run rẩy của cô ta từ từ bay xuống, lộn xộn giống như bông tuyết . Mộ Trần Tuyết, không! Bây giờ nên gọi cô ta là Lãnh Mỹ Nhan. Cảm xúc của cô ta dần dần bình ổn lại, tầm mắt chuyển hướng sang tấm ảnh chụp cũ kỷ, mặt trên bối cảnh là cửa lớn cô nhi viện, hai cô bé nhỏ nhắn đứng đó đều buộc bím tóc cao cao, lúm đồng tiền như hoa, gắn bỏ ôm nhau cùng một chỗ, tuy mặc quần áo cũ náy, nhưng nụ cười của hai cô bé thì rất vui vẻ. "Tấm hình này là chúng ta chụp vào năm em được nhận nuôi, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh cho nên kích động cả buổi tối cũng không đi ngủ. Khi chúng ta lấy ảnh chụp, nói nhất định phải giữ gìn thật tốt, cho dù lúc chị khó khăn nhất thì tấm hình này cũng không rời khỏi chị, bởi vì chị nói với chính mình sẽ có một ngày nào đó chị sẽ tìm thấy em." Lãnh Mỹ Nhan trợn tròn mắt, mà theo như lời Lãnh Mỹ Diễm thì những hình ảnh trước đầy nhanh chóng xẹt qua đầu. "Không, không. . . . . ." Lãnh Mỹ Nhan lắc đầu, từng bước lui về phía sau, "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Tôi là Mộ Trần Tuyết, là vợ chưa cưới của Ám Dạ Tuyệt, mới không phải là Lãnh Mỹ Nhan gì. Không phải!" Giữa đôi mắt sáng của cô ta lóe ra nước mắt, bước chân lảo đảo hoảng loạn chạy ra ngoài. "Tiểu thư, sao cô không đuổi theo em gái của mình." Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Mỹ Diễm, cảm thấy biểu hiện không giống người bình thường khi tìm được người thân. Khóe miệng Lãnh Mỹ Diễm thoáng hiện tia cười lạnh, nhìn bóng lưng Lãnh Mỹ Nhan rời đi, "Trong lúc này nó không cách nào tiếp nhận sự thật tôi là chị của nó, tôi nên để cho nó có một chút thời gian để thích ứng!" ************************************* Dạ Tường Vi nhìn lại theo hướng phát ra tiếng nói, một phụ nữ trung niên xinh đẹp tao nhã, bà mặc chiếc váy liền áo bằng bông, tóc mềm mại được nâng lên cẩn thận, làm cho bà có dáng vẻ ung dung cao quý. "Tiểu Tuyết!" Phụ nữ trung niên cười nhạt, lại kêu một tiếng. Dạ Tường Vi nhìn chung quanh phát hiện xung quanh không có ai, chỉ có cô mà thôi. Cô chỉa chỉa chính mình, "Dì à, dì đang gọi cháu có phải không?