"Vậy vì sao Nguyệt Tiêm Ảnh lại cho rằng anh muốn làm hại cục cưng của cô ấy?" Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt nặng trĩu, dường như cũng thấy có chỗ gì đó cần xem xét, "Có phải có hiểu lầm gì hay không?" "Trong một lúc, khẳng định là Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ không cách nào tiếp nhận sự thật này, anh hãy an ủi cô ấy thật tốt." Hạ Khiêm Dật lạnh lùng nói xong, xoay người liền rời khỏi. Không khí lạnh lẽo lơ lững trên hành lang, từng cơn từng cơm xuyên thẳng vào thân thể thể, mùa xuân cũng đã đến đây, vì sao vẫn còn lạnh như vậy chứ? Ánh mặt trời chiếu vào, vẽ ra từng cái từng cái ô vuông ở trên mặt đất, đơn độc, vắng vẻ. . . . . . Giống như là một nhà tù gắt gao vây khốn hắn ở trong đó. *************************************** Phòng bệnh rơi vào vắng lặng, không khí thong thả mà chảy theo dòng . Sau một lúc lâu, Nguyệt Tiêm Ảnh lẳng lặng mở miệng nói: "Đứa nhỏ đã không còn, anh vẫn không thể thả tôi ra sao?" Ám Dạ Tuyệt ngồi ở bên giường, cằm cũng đã mọc một lớp râu ria, lộ ra vài phần hốc hác. Đầu cúi thấp, mấy sợi tóc che khuất nét mặt của hắn lúc này. "Không thể!" Giọng nói trầm thấp vang lên, lời nói ngắn gọn thể hiện rõ dứt khoát của hắn. Nguyệt Tiêm Ảnh mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía hắn, "Anh còn muốn làm tôi ra sao, rốt cuộc muốn hành hạ tôi tới khi nào mới đồng ý buông tha tôi?" "Hành hạ? Chẳng lẽ đối với em, ở cùng với tôi chính là hành hạ?" Đôi mắt tối tăm nhìn gần cô. "Đúng! Đối với tôi mỗi phút mỗi giây ở cùng với anh đều là một loại hành hạ, cũng là một loại đau đớn, đau đến mức tôi không thể hít thở bình thường. . . . . ." Đột nhiên Ám Dạ Tuyệt đứng lên, đôi mắt sâu đen kéo căng, một ánh lửa phụt ra, "Em muốn thoát khỏi tôi, không có khả năng! Tôi muốn mỗi phút mỗi giây đều trói buộc em ở bên cạnh tôi, em vĩnh viễn đừng mong chạy khỏi!" Lời nói cay nghiệt còn sắc bén hơn mũi đao nhọn, xẹt qua ngực của cô, ngoài đau nhức, ngay cả một vết tích cũng không lưu lại. "Đứa nhỏ là anh cho tôi, bây giờ anh muốn lấy lại, tôi không nên phản đối mới đúng." Nguyệt Tiêm Ảnh lấy ra một cây súng lục màu bạc từ trên đầu giường ra ——ATZ-7310, đây là súng lục hắn cho cô, bây giờ cô đem cây súng này nhét vào tay của Ám Dạ Tuyệt, đây là thứ duy nhất của hắn mà cô có được. "Không bao giờ thiếu nợ nhau, vĩnh viễn không lưu luyến nhau!" Cô xốc chăn lên bước xuống giường, bước chân hư hão chậm rãi đi tới cửa. "Không bao giờ thiếu nợ nhau, vĩnh viễn không lưu luyến nhau!" Ám Dạ Tuyệt cẩn thận tiêu hóa những lời này. Cô muốn vĩnh viễn phân rõ quan hệ với hắn? Tuyệt đối không! Bàn tay của Ám Dạ Tuyệt chợt lạnh, nhìn súng lục màu bạc trong tay, giơ lên, chỉa vào bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn, "Không cho phép đi! Em bước thêm một bước nửa, tôi liền. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi xoay người, trong khoảnh khắc ánh mắt của cô rơi vào họng súng, trong đôi mắt trong veo liền nổi lên hơi nước. Trái tim hung hăng bị đâm một đao, máu tươi phun trào ra đầm đìa. Cô đi lên phía trước, chống đỡ trên họng súng của hắn, "Nếu giết con của chúng ta, vì sao không giết tôi, giết tôi đi!" Cô áp sát từng bước, đôi mắt trong suốt lộ rõ ánh sáng thê lương. "Giết em?" Giữa con ngươi tà tứ của Ám Dạ Tuyệt bắn ra tia sáng sắc bén, khinh thường nói: "Tôi sợ làm dơ tay của mình!" Đôi mắt trong sáng của cô lập lòe dao động, lảo đảo lui về phía sau vài bước, trên mặt hiện lên tươi cười hư ảo "Nếu như vậy, để tôi quyết định đi!" Cô đoạt lấy súng lục trong tay Ám Dạ Tuyệt, nhắm ngay trái tim mình, "Nó từng giây từng phút đều vì anh mà đập, nhưng mà bây giờ, tôi không muốn để cho nó đập nửa. . . . . ." Khóe mắt lóe ra nước mắt, tuôn ra đều là đau đớn. "Thình thịch ——"