"Cô ấy nhất định sẽ đến . . . . . ." Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt sâu không lường được, giọng nói lạnh nhạt giống như một làn khói xanh, liền bị mùi hoa nồng đậm tách ra. Trong hai tròng mắt là màu đỏ chói mắt của hoa tường vi, Ám Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn vềphía chân trời, "Tiêm Ảnh, rốt cuộc là em ở đâu?" Bầu trời xanh thẳm chiếu vào trong đôi mắt đen như mực của hắn, nhưng vẫn không làm tiêu tan u ám trong đáy mắt. Trái tim vẫn bị Tuyết nhi chiếm giữ, giống như tro tàn, được lớp băng lạnh đông tụ tạo thành núi băng không thể phá vỡ. Nhưng không ngờ, cô mất tích lại làm cho Ám Dạ Tuyệt trở thành như vậy. Nóng ruột nóng gan, là hận hay là yêu. . . . . Bây giờ hắn cũng không rõ nửa rồi. Ám Dạ Tuyệt trải qua ba tháng mất hồn, dần dần phát hiện cô đã hòa nhập vào cuộc sống của hắn. . . . . . Cuộc sống của hắn đã không thể tách rời khỏi cô được. . . . . "Tuyệt thiếu, đã sắp xếp người ở xung quanh nhà thờ rồi." Lăng Phong Ngãi thở hồng hộc chạy tới. "Chúng ta qua đó xem đi!" ******************************** Vì sao lại đến đây? Cả ngày Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không thể thở nổi, giống như có một viên đá nặng đè ở trong ngực. Tiệm bánh có Lăng Khả Ny, cho nên cô mới ra ngoài hít thở không khí, nhưng thật không biết trong lúc không ý thức đã đi tới chỗ này. Nhà thờ phong cách Châu Âu giống như tòa thành trong truyện, đắm chìm trong ánh mặt trời, ánh sáng mềm mỏng trong suốt chiếu lên trên mặt tường màu trắng ngà. Đây là nơi hắn và Mộ Trần Tuyết kết hôn sao ? Hàn rào sắt của nhà thờ được trang trí bằng đóa hoa tường vi lớn, màu sắc rực rỡ không ngừng dẫn đốt đáy lòng mờ mịt của Nguyệt. Ánh mặt trời sáng rực chiếu lên trên mặt của cô, đôi má trắng nõn dường như là trong suốt. Ánh nắng ấm áp cũng không thể sưởi ấm lòng của cô. Không nhịn được, nước mắt nhỏ giọt rơi dọc xuống theo đôi má. Hai mắt sương mù đẫm nước mắt, làm cho tàm mắt của cô trở nên mơ hồ, nhưng lại không làm mơ hồ đau đớn trong trái tim của cô. Hai chân của cô giống như bị cột chì, làm sao cũng không di chuyển bước chân được. ********************* "Tuyệt thiếu, lần này phái người quay quanh 360 độ, cho dù là con ruồi cũng không thể chạy khỏi. . . . . ." Lăng Phong Ngãi thao thao bất tuyệt nói. Hạ Khiêm Dật phiền chán đụng Lăng Phong Ngãi một cái, lạnh lùng nói: "Nguyệt Tiêm Ảnh không phải ruồi!" Con ngươi đen của Ám Dạ Tuyệt không khỏi híp lại, vẻ mặt bỗng thay đổi, "Tiêm. . . . . . Tiêm Ảnh. . . . . ." Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt không nhịn được mà run rẩy lên. Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật nhìn theo ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt, nhìn về phía màn hình hàng thứ nhất ở giữa. Váy dài ngắn gọn mộc mạc, mặc ở trên thân thể cô lộ rõ thanh nhã. Dường như, không khí đều thả chậm tốc độ lại cùng với cô. Gây chú ý nhất chính là da thịt trắng nõn như tơ, dưới ánh mặt trời, trắng đến như trong suốt. Gió mát nhẹ thổi, tóc đen mềm nhỏ của cô đón gió bay lượn, lướt nhẹ qua gò má trắng nõn của cô, nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt chảy theo dòng trên mặt, mà lúc cô khép mi nhíu mày, tự nhiên sẽ lộ ra trăm ngàn phong tình, lại một lần nữa siết chặt ánh mắt của hắn. Cô bình thản như thế, bình thản đến mức giống như không hề tồn tại; cô vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến giống như hư ảo. Ba người đều đè nén hơi thở, rất sợ trong lúc lơ đãng, cô liền tan biến không thấy nữa. "Là Tiêm Ảnh!" Ám Dạ Tuyệt kích động không thôi, xoay người, chạy như bay ra ngoài —— **************************** Đáy mắt không chịu được nước mắt đau thương mặn chát của cô, lẳng lặng chảy xuống. . . . . . Muốn ngừng cũng không ngừng được. "Tiêm ảnh ——" Ám Dạ Tuyệt khẽ gọi một tiếng. Cái giọng nói này —— Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khiếp sợ, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Sững sờ xoay người —— Bốn mắt nhìn nhau, giữa đôi mắt trong suốt là ánh sáng rực rỡ, cảm giác ở giữa trời đất mênh mông, thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ. Liếc thấy khuôn mặt trắng nõn, cùng ánh mắt giao nhau, đột nhiên trong đầu hắn không còn ý nghĩ gì, "Tiêm Ảnh. . . . . ." Môi mỏng hé mở, hắn thì thào nói, trong lòng có ngàn vạn lời nói, nhưng ngoài gọi tên của cô, muốn nói gì cũng thế nói ra. Giống như ở trong mơ, hắn đã hò hét ngàn vạn lời nói. Con ngươi tối tăm của Ám Dạ Tuyệt nhanh chóng quan sát cô một chút, mới ba tháng không thấy, cô có vẻ càng nhỏ gầy hơn, thân thể đơn bạc, dường như chỉ cần gió thổi qua cô liền bay đi. Bụng hơi nhô lên, hiên ra rõ ràng như vậy. Cô thật sự mang thai rồi. Đôi mắt đen tôi bỗng kéo căng, đáy mắt nhanh hiện lên kinh ngạc, đau lòng, phẫn nộ. . . . . . Cuối cùng đan xen hỗn hợp lại, ngay cả Ám Dạ Tuyệt cũng không biết tâm trạng lúc này của hắn là như thế nào. "Không, không. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn hắn, giữa đôi mắt hiện ra kinh ngạc, sau đó là sợ sệt. Cô lùi từng bước về phía sau, "Tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn. . . . . ." Bỗng dưng, Nguyệt Tiêm Ảnh xoay người bỏ chạy. "Tiêm Ảnh! Em đừng chạy!" Ám Dạ Tuyệt lập tức đuổi theo. Vì sao còn phải đến gặp hắn, vì sao nhìn thấy hắn, tim vẫn đập nhanh như vậy, Nước mắt nghênh đón gió lạnh thổi tới, tay Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt bụng, chạy như điên. Dù sao cô cũng đã có thai bốn tháng, động tác cũng không nhanh nhẹn bằng trước kia. "Tiêm Ảnh, không được trốn!" Ám Dạ Tuyệt đuổi theo nắm chặt cổ tay cô. Nguyệt Tiêm Ảnh há miệng lớn thở phì phò, xoay người, đôi mắt trong suốt nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Tuyệt thiếu, chúc mừng anh kết hôn, chúc phúc anh và tiểu thư Mộ Trần Tuyết, chung sống hòa hợp, mãi mãi bên nhau. . . . . ." Giọng nói cô lẳng lặng, giống như suối nhỏ chảy theo dòng, không có một chút gấp gáp. Lời nói Nguyệt Tiêm Ảnh giống như gai đâm vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt, "Tiêm Ảnh, em nghe tôi giải thích, cái hôn lễ cũng không phải. . . . . ." Hôn lễ? Hai chữ này giống như dao nhọn đâm vào ngực Nguyệt Tiêm Ảnh, lập tức máu tươi đầm đìa. Cô ngắt lời hắn, "Thật có lỗi, tôi còn có việc." Nguyệt Tiêm Ảnh vội vã muốn tránh ra. "Tiêm Ảnh, đứa nhỏ của em. . . . . ." "Việc này không liên quan gì với anh! Rốt cuộc thì sau này chúng ta cũng không có bất cứ quan hệ gì rồi. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh né tránh tay của hắn, chạy như điên ra ngoài.