Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi vươn tay, xoa cái bụng bằng phẳng của mình, "Vì sao không ai chào đón con đến đây chứ?" Ánh mặt cô trống rỗng, ngưng tụ thành bông tuyết không có sự sống, không còn độ ấm. . . . . .
"Tuyết nhi. . . . . ." Ám Dạ Lệ nhìn thấy Nguyệt Tiêm Ảnh yếu ớt cô độc như vậy, trong ngực có cảm giác bị dao đâm một nhát, đau đến không cách nào hít thở.
Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêng người, quay lưng về phía hắn, "Thực xin lỗi, tôi muốn ngủ."
"Được!" Ám Dạ Lệ giúp cô kéo chăn lên, "Em không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt."
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, cô vẫn không khép mắt, lông mi cuộn tròn dày rậm dần dần thấm ướt, từng giọt nước mắt chứa đau thương dần dần rơi xuống. . . . . .
"Cục cưng. . . . . . Làm sao bây giờ, dường như không ai muốn con. Yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. . . . . ." Cô càng không ngừng thì thào tự nói, chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua căn phòng đã ở một tháng này, phát hiện không có thứ gì của cô. Như vậy cũng tốt, lúc đến không có gì, lúc rời khỏi cũng không cần mang theo cái gì.
Một tiếng thở dài mỏng manh chậm rãi phát ra trong không khí, bây giờ cô một thân một mình, cục cưng trong bụng là chỗ dựa duy nhất của cô.
Vuốt cằm, không cần nhìn nơi này thêm một cái, Nguyệt Tiêm Ảnh dứt khoát bước ra khỏi căn phòng này.
***********************
Ánh mặt trời ấm áp nghiêng vẫy xuống, chiếu vào trên đất tuyết trắng sáng mềm mại, giống như một lớp phấn sáng trên tuyết trắng sáng, nhẵn nhụi, trơn mềm. . . . . .
"Gõ, gõ. . . . . ." Ám Dạ Lệ đứng ở cửa, tay trái bưng khay thức ăn, bên trên là bữa sáng tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ gõ cửa.
Chờ chốc lát, bên trong vẫn không có tiếng động gì, Ám Dạ Lệ hỏi một câu: "Tuyết nhi? Em thức dậy chưa?"
Vẫn không có phản ứng.
Ám Dạ Lệ nhíu mày, bây giờ thời gian đã không còn sớm, đổi lại là trước kia, cô đã sớm mở cửa rồi.Trong lòng Ám Dạ Lệ có loại cảm giác lo lắng không yên, hắn nắm tay cầm cửa, đè xuống dưới, "Rắc rắc" một tiếng, thật không ngờ cửa cứ như vậy mở ra.
"Tuyết nhi?" Ngoài một cơn gió lạnh tạt vào mặt, không còn gì khác.
"Bốp ——" Bữa sáng ấm áp trên tay rơi xuống trên mặt đất.
Ám Dạ Lệ vào nhà vệ sinh, phòng thay đồ tìm một lần, hơi thở trên thân thể cô vẫn còn quanh quẩn ở đây, nhưng người của cô không còn nửa.
Hắn thật hối hận, ngày hôm qua rõ ràng phát hiện cô khác thường, nhưng vẫn không ở bên cạnh cô. Không được, hắn phải nhanh chóng tìm cô, bây giờ thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh suy yếu như vậy, lại còn có thai, một mình cô ở bên ngoài. . . . . . Nghĩ đến đây, ngực hắn đau nhức giống như bị khoét một miếng thịt.
***************************
Trong đại sảnh truyền đến tiếng nói ——
"Tuyệt thiếu, tuyệt thiếu. . . . . . Tôi đi thông báo với Lệ đường chủ một tiếng trước, mời anh không được vào bên trong, xin ở đây chờ một chút." Người hầu ở đây dùng vẻ mặt khó xử khuyên.
Trên khuôn mặt u ám của Ám Dạ Tuyệt như ngưng tụ một lớp sương lạnh, con ngươi sâu đen lan tràn tức giận. Toàn thân bao phủ một hơi thở hung ác , hơi thở như vậy làm cho người ta sợ hãi , làm cho người ta không dám tới gần.
Phía sau hắn là bốn người đàn ông dáng người cao to, dáng vẻ mỗi người đều không tầm thường, chỉ cần thoáng liếc mắt có thể nhìn ra bọn họ đều không phải là người bình thường.
"Cậu tới đây làm gì?" Nếu hắn ta đã cùng Ám Dạ Tuyệt trở mặt, hắn ta cũng không cần phải nói chuyện đàng hoàng, trực tiếp hỏi.
Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt nhìn Ám Dạ Lệ đang từ cầu thang đi xuống, "Giao Tiêm Ảnh ra đây!"
"Nguyệt Tiêm Ảnh? Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ ngửa đầu cười ha hả, "Tuyệt thiếu, thật biết nói đùa, người của mình bỏ đi sao lại đến đòi tôi, chẳng lẽ chỗ của tôi là nơi nhận vật bị mất của cậu sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt tàn bạo chớp lóe, một ánh sáng sắc bén quét về phía hắn ta, "Ít giả vờ với tôi đi! Tôi đã tra được cô ấy ở chỗ này của anh!"
"Chậc chậc. . . . . ." Ám Dạ Lệ lắc đầu, "Nguyệt Tiêm Ảnh là người, hay là đồ vật? Cô ấy không có chân sao, chẳng lẽ cô ấy không thể tự mình đi sao?"
"Nói đi! Hôm nay anh có giao cô ấy ra hay không!" Lăng Phong Ngãi tiến lên một bước, hắn ta mới không có kiên nhẫn cùng đánh thái cực với tên kia, hận không thể vén tay áo đơn đấu cùng Ám Dạ Lệ.
Ám Dạ Lệ nghiêng người, nói: "Căn bản là cô ấy không có ở đây, nếu không các người đi tìm đi."
"Cầu còn không được!" Hạ Khiêm Dật vừa định xông lên trước, đã bị Ám Dạ Tuyệt gọi lại.
"Không cần đi."
"Vì sao?" Hạ Khiêm Dật nghi ngờ không thôi.
Đôi mắt tối tăm lóe sáng, "Nếu Nguyệt Tiêm Ảnh ở đây, anh ta có thể rộng rãi cho chúng ta tùy tiện tìm như vậy sao?" Ánh mắt lạnh băng giống như mũi tên nhọn bắn về phía Ám Dạ Lệ, "Tôi biết anh hận tôi, nhưng mời anh phân biệt rõ ràng một chút, không nên để người vô tội liên lụy vào, Nguyệt Tiêm Ảnh không phải là công cụ trả thù của anh."
Ném ra những lời này, hắn xoay người nói với bốn người phía sau: "Chúng ta đi thôi!"
"Sao? Chỉ cho phép cậu có ý với cô ấy, tôi thì không thể cảm thấy hứng thú với cô ấy sao? Cô ấy không phải là Mộ Trần Tuyết quyết một lòng với cậu, ai cũng có quyền đi vào lòng cô ấy." Trong lòng Ám Dạ Lệ dấy lên ngọn lửa căm phẫn, nói lớn với bóng lưng của Ám Dạ Tuyệt: "Nguyệt Tiêm Ảnh đã mang thai con của tôi, lần này so với cậu thì tôi nhanh hơn một bước!"
Bước chân Ám Dạ Tuyệt ngừng lại, vẻ mặt khiếp sợ, xoay người hỏi: "Anh nói cái gì?"
Ám Dạ Lệ nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt có phản ứng khiếp sợ như vậy thì cảm thấy rất thỏa mãn, "Nguyệt Tiêm Ảnh đã mang thai con của tôi, cậu không cần tìm cô ấy , bởi vì cậu. . . . . Đã trở thành khách qua đường trong cuộc đời của cô ấy, đối với cô ấy mà nói đã không còn ý nghĩa!"
"Không thể? Chuyện đó là không thể!" Ám Dạ Tuyệt thì thào tự nói, trái tim run rẩy không cách nào tự điều khiển.
"Cậu có thể đi hỏi bác sĩ Mã một chút, với y đức của ông ấy, sẽ không gạt cậu." Khóe miệng Ám Dạ Lệ thoáng hiện tươi cười tà mị, "Cho nên, mời cậu không nên đến quấy rầy cô ấy, không nên tìm cô ấy, bởi vì cô ấy đã có con của tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Cô ấy và cậu vĩnh viễn cũng không ở cùng nhau nửa."
************************
"Hoan nghênh đến chơi!" Kèm với cửa mở ra, là một chuỗi tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Mùi thơm bánh mì ở bốn phía, mùi sữa thơm nồng đậm lập tức làm cho người ta muốn ăn.
★★★★★★★★ tieuthutrieugia.net
Nghe chị thì thầm vs baby rằng dường như ko ai muốn nó đến vs thế giới này thực đau lòng quá
Chị đã đau nát lòng, đến cả đứa bé cũng bị ruồng bỏ , ngay từ trong thai đã ko ai muốn nó đến ngay cả cha ruột cũng từ chối 2 mẹ con một cách thực nhẫn tâm ( tuy chỗ này có chút hiểu lầm nhưng mình đang nói dựa trên suy nghĩ của chị Ảnh ). Cho dù chị là một người mạnh mẽ nhưng thế này thì thực là hết sức chịu đựng rồi
Quay về gặp lại anh Tuyệt lại bị ảnh buông lời tàn nhẫn rồi lại thêm một lần đau
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Nghe chị thì thầm vs baby rằng dường như ko ai muốn nó đến vs thế giới này thực đau lòng quá
Chị đã đau nát lòng, đến cả đứa bé cũng bị ruồng bỏ , ngay từ trong thai đã ko ai muốn nó đến ngay cả cha ruột cũng từ chối 2 mẹ con một cách thực nhẫn tâm ( tuy chỗ này có chút hiểu lầm nhưng mình đang nói dựa trên suy nghĩ của chị Ảnh ). Cho dù chị là một người mạnh mẽ nhưng thế này thì thực là hết sức chịu đựng rồi
Quay về gặp lại anh Tuyệt lại bị ảnh buông lời tàn nhẫn rồi lại thêm một lần đau
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
4 chương
53 chương
50 chương
21 chương