Nén chịu đau nhức cô cũng đã tiêu hao rất nhiều hơi sức, ý thức dần dần mơ hồ, hai mắt cô khép lại, bóng tối bao phủ cô. . . . . . Dường như, sinh mạng cô vĩnh viễn gắn liền với đau đớn và bóng tối. *********************************** "Tít, tít. . . . . ." Trên đầu truyền đến tiếng chuông điện thoại. Rất lâu mới nối máy được, truyền đến một giọng nói khàn khàn, "Này! Ai vậy, có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không, đêm hôm khuya khoắc còn gọi điện thoại tới. . . . . ." Vừa bắt máy trực tiếp mắng một trận. Khóe miệng Mộ Trần Tuyết mang theo chút quỷ quái, ngắt lời của ông nói, "Lão Cát, tôi có một việc làm ăn, ông tuyệt đối cảm thấy hứng thú. . . . . ." Đúng! Đối phương chính là Cát Liên Quân, lúc trước bị Ám Dạ Tuyệt đá ra khỏi tổ chức "Ám", bây giờ tự mình thành lập một bang phái nhỏ, làm một số nghề loại tình dục, còn kiếm được một số tiền lớn. Bên kia điện thoại lập tức ngừng hùng hùng hổ hổ, nghi ngờ hỏi: "Cô biết tôi cảm thấy hứng thú với thứ gì sao?" "Ám Dạ Tuyệt. . . . . ." Đôi môi đỏ sẫm khẽ mở, cô ta chậm rãi phun ra ba chữ này. Đối phương lập tức tiếp lời, nhìn ông ta phản ứng nhanh như vậy, xem ra Mộ Trần Tuyết đã "lấy thuốc đúng bệnh" , cô ta càng không nhanh không chậm nói: "Tôi biết ông đối với chuyện Ám Dạ Tuyệt đuổi ông ra tổ chức Ám vẫn ghi hận trong lòng, bây giờ tôi cho ông một cơ hội để trả thù anh ấy, để cho anh ấy không còn mặt mũi, như thế nào?" "Cô tính làm như thế nào?" "Nghe nói gần đây ông quay phim chụp ảnh mấy bộ AV đều bán giá không tệ, bây giờ tìm cho ông một người phụ nữ xinh đẹp như hoa mẫu đơn làm nữ chính, sao hả? Bảo đảm ông có thể bán ra giá không tệ!" "Nghe giọng nói của cô sao lại giống Mộ Trần Tuyết như vậy." Cát Liên Quân dù sao cũng là người từng trải, cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, hắn ở tổ chức "Ám" lâu như vậy, đương nhiên có thể nhận ra giọng nói của cô ta. Lòng cô ta hoảng sợ, cũng vì mình trong lúc tức giận, khinh địch như vậy liền làm lộ ra thân phận của mình, cô ta chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, "Bác Cát, cháu cũng phải là không thừa nước đục thả câu bác, đều là tên Ám Dạ Tuyệt kia a, bây giờ rất cưng chiều tình nhân của anh ấy, người phụ nữ kia kiêu ngạo hung hãn đánh đập cháu, cháu rất tức giận, cho nên muốn trừng trị làm cô ta ô uế một chút. Thật, chúng ta hợp tác, bác Cát cũng sẽ không chịu thiệt a, tìm một người đàn ông có hình dáng giống Ám Dạ Tuyệt làm nam chính, đến lúc lan truyền ra ngoài, bảo đảm tiền sẽ vào như nước." "Ha ha. . . . . . Chiêu này của cô đúng là rất tốt!" Cát Liên Quân dừng lại một chút, "Nhưng mà. . . . . . Nếu chuyện này chọc giận Ám Dạ Tuyệt, tôi không thể chịu nổi đâu." Ông ta đi theo Ám Dạ Tuyệt nhiều năm như vậy, nhìn thấy thiếu niên mười sáu tuổi năm đó xử lý tất cả mọi việc trong bang, một lần nửa chỉnh đốn bang hội lại thật tốt, đi vào quỹ đạo. . . . . . Dần dần phát triển đến bang hội lớn có quy mô khổng lồ như bây giờ, hắn có thủ đoạn tàn khốc dứt khoác, tất cả mọi người biết, gặp phải Ám Dạ Tuyệt chỉ có hai kết quả: một là chết —— chết không toàn thây, hai là sống—— sống không bằng chết. Hắn cũng không muốn đụng chạm vào quả bom này, tự nhóm lửa đốt mình. "Bác Cát, việc này bác đã lo nhiều rồi! Bác cũng không phải ngày đầu biết Ám Dạ Tuyệt, phụ nữ ở trong mắt anh ấy chỉ là công cụ phát tiết, trước sau hắn đã thay đổi rất nhiều bạn giường như vậy rồi, ai không phải là khi chán ghét, lập tức bị vứt bỏ. Nếu để cho anh ấy biết người phụ nữ này vì tiền chủ động đi chụp hình, đoán rằng sẽ lập tức đá bay người phụ nữ này." "Cũng đúng. . . . . ." Cát Quân Liên gật đầu. Vừa nghe ra ông có ý, Mộ Trần Tuyết thừa thắng xông lên, "Chúng ta cứ theo kế hoạch thế này là tốt. . . . . ." ***************************** Sáng sớm, thoáng hiện ánh mặt trời nhạt dần dần chiếu vào trong. . . . . . Ở phòng bếp truyền đến tiếng va chạm của nồi chén giáo, trong sáng sớm yên tĩnh như vậy, có vẻ đặc biệt. "Tiểu thư!" Nữ giúp việc nhìn thấy Mộ Trần Tuyết tự mình xuống phòng bếp, lo sợ không thôi. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cô ta xuống bếp, ngoài hoảng loạn bọn họ cũng không biết mình nên làm gì. Cô ta nhanh chóng khuấy cháo tổ yến, hận không thể khuấy nó thành tương. Cảm giác đã tốt rồi, tắt lửa, sau đó ra lệnh cho nữ giúp việc bên cạnh: "Đưa cái này lên cho người phụ nữ kia uống!" Cô ta đã bỏ vào đó thuốc ngủ và thuốc kích thích, uống hết, để cho cô không biết không hiểu mà trình diễn một vỡ kịch nóng bỏng! "Cái này. . . . . . " Hình như nữ giúp việc có chút khó xử "Sao vậy?" Trong giọng nói lộ ra bất mãn. "Tuyệt thiếu có dặn dò, buổi sáng Nguyệt tiểu thư thích uống sữa nóng, ăn trứng gà và sandwich, không cần chuẩn bị tổ yến cho cô ấy, loại đồ ăn này cô ấy không thích." Nữ giúp việc nhìn gương mặt Mộ Trần Tuyết càng lúc càng xanh, nơm nớp lo sợ nói. Hắn lại quan tâm cô đến mức độ này, ngay cả cô thích ăn gì, không thích ăn gì đều rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà, trước giờ hắn cũng không biết cô ta thích cái gì, không thích cái gì. Đến ngay cả sinh nhật của cô ta, mười mấy năm như một ngày, đều đưa cho cô kẹp tóc, tuy những thứ đó đều là hắn mời nhà thiết kế chuyên môn thiết kế ra, từng cái đều rất nổi tiếng và quý giá, nhưng những thứ này không phải là những thứ cô ta thích. Mộ Trần Tuyết giấu đi ánh mắt bi thương, "Sữa nóng, đúng không!" Cô ta xoay người mở tủ lạnh ra, cửa có thể ngăn cản tầm mắt của bọn họ, may mắn còn có thuốc dự bị, cô ta nhanh chóng đổ vào ly sữa. Đưa ly sữa cho một nữ giúp việc trong đó, "Cô đem ly sữa nóng này cho cô ấy uống mau đi!" Nói xong, cô ta xoay người thong thả rời đi. ********************************** Ngủ một giấc, ngực của Nguyệt Tiêm Ảnh ngực không đau đớn nửa, nhưng mà sau khi dùng bữa sáng, lại cảm thấy cả người không có sức, bước chân yếu ớt. Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ lại mệt thôi, cô có chút lơ đểnh. Trở lại trên giường lần nửa, nằm xuống tiếp tục ngủ. "Gõ, gõ. . . . . ." tiếng đập cửa rất nhỏ vang lên, một lát sau, truyền đến tiếng động mở khóa, tay cầm cửa chuyển động. Mộ Trần Tuyết dẫn hai người đàn ông đi vào. Thấy Nguyệt Tiêm Ảnh đã ngủ say, xốc chăn của cô lên, "Nhanh dẫn cô ta đi!" Muốn giữ bốn tên bảo vệ ngoài cửa thật không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng mà, cô ta ở trong nhà này cũng coi như có chút địa vị, dùng một chút kế nhỏ, bốn người đã bị gạt đi. Hai người đàn ông này là thuộc hạ bên cạnh Cát Liên Quân, tuy ông ta đi, nhưng vẫn để hai người này ở lại tổ chức "Ám" , coi như là ông ta sắp xếp người nằm vùng ở trong này.