Lãnh Mỹ Diễm thấy dường như có hi vọng, bây giờ bảo vệ sinh mạng quan trọng hơn, cũng không nghĩ đến nhiều như vậy, "Lệ đường chủ hính là Ám Dạ Lệ, tôi là người phụ nữ của anh ấy, anh nên nễ mặt anh ấy, đừng giết tôi có được không. . . . . ." Ánh mắt tối tăm ngơ ngác một chút, liền có sóng ngầm cuồn cuộn, lóe ra ánh sáng âm u. Suy nghĩ chốc lát, yếu ớt nói: "Thả cô ta!" "Nhưng mà. . . . . . Tuyệt thiếu, cô ta là. . . . . ." Lăng Phong Ngãi cảm thấy việc làm lần này có chút không ổn. "Xem như tặng cho anh của tôi một món quà gặp mặt!" Khóe môi Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện tươi cười tà tứ, "Giúp tôi nói với anh ta một câu—— tôi vẫn luôn là em trai của anh ta." ***************************** Thời gian Nguyệt Tiêm Ảnh dưỡng thương, cô vẫn luôn duy trì thái độ hờ hững không để ý đến Ám Dạ Tuyệt, tuy miệng vết thương được Hạ Khiêm Dật cẩn thận xem xét cũng dần dần khép lại, nhưng cuối cùng thì vết thương trong lòng kia vẫn không khép lại được. Vỡ, chính là vỡ, cuối cùng cũng sẽ không dính lại, cho dù đền bù thật tốt lại, phía trên vẫn tồn tại vết sẹo. Trên ghế trúc trong vườn hoa thoáng hiện bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt trống rỗng nhìn xa tới vườn hoa tường vi. Những đóa hoa tường vi này vẫn đẹp mắt như cũ, nỡ rộ rực rỡ, màu sắc xinh tươi ướt át làm người ta chói mắt. "Trời lạnh, sao lại mặc ít áo như vậy." Một chiếc áo khoác màu đen choàng lên trên thân thể cô. Ám Dạ Tuyệt vừa mới xử lý xong công việc, đứng ở trước cửa sổ nghỉ ngơi một chút, liền nhìn thấy cô ngồi ở đây một mình, thân thể mỏng manh, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi lên sẽ ngã xuống đất. Dường như trong mắt cô, hắn chính là không khí, ngay cả một ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh cũng keo kiệt không cho hắn. Ám Dạ Tuyệt có chút quen với thái độ lạnh lùng của cô, tiếp tục nói: "Ở đây gió lớn, chúng ta vào nhà có được hay không?" ". . . . . ." Vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Thái độ lạnh lùng của cô cũng không có ảnh hưởng đến Ám Dạ Yuyệt, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, nhìn theo tầm nhìn của cô —— Căn phòng màu trằng sữa thật giống như phòng nhỏ trong truyện cổ tích, ngói lưu ly màu đỏ lộ ra ánh sáng giữa ánh mặt trời rạng rỡ, một vòng hàng rào sắt quấn quanh cành lá xanh, tô vẽ thêm cho từng đóa hoa tường vi tươi đẹp, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. "Những bông hoa này là tôi cũng anh trai cùng gieo trồng vì một bé gái, vì có thể để trong một năm bốn mùa hoa tường vi đều có thể nở rộ , chúng tôi đặc biệt đi tìm hạt giống chịu lạnh, cho dù qua tháng chín thời kỳ hoa nở, những bông hoa chịu lạnh này vẫn có thể nở rộ. . . . . ." Giọng nói Ám Dạ Tuyệt trầm thấp, xa xưa, dường như đang nói một câu chuyện rất xa rất lâu, câu chuyện lây đến mức làm cho người ta cũng nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện. Dần dần, đôi mắt mê mẩn của Nguyệt Tiêm Ánh sáng rỡ, cô quay đầu, mở miệng hỏi: "Anh có yêu cô ấy không?" Trong mấy ngày này, đây là lần đầu tiên cô mở miệng nói chuyện với hắn, giọng nói thanh nhã êm tai giống như tiếng chim hoàng anh. Ám Dạ Tuyệt không suy nghĩ nói: "Từ đầu cho tới bây giờ chưa bao giờ ngừng lại, cũng sẽ không ngừng lại. . . . . ." Nếu nói lúc còn là trẻ con ngây ngô gọi là —— thích, như thế bây giờ nhớ nhung đã xâm nhập vào xương cốt nên gọi là —— yêu. Cho dù biết cô đã lên thiên đường, nhưng mà yêu cô, thật giống như đã thành một thói quen, một bản năng, thật giống như hơi thở của hắn, không thời gian không mất đi, có lẽ, khi hắn không còn hơi thở, mới có thể ngừng yêu thích cô. Đáy mắt sáng ngời của Nguyệt Tiêm Ảnh dao động nhẹ, miệng hé mở, lại khép lại, vẫn để câu nói "Anh đã yêu cô ấy, vì sao vẫn còn tổn thương cô ấy." nuốt vào trong bụng. Trong đôi mắt thoáng dao động, nàng bỗng dưng đứng lên, "Có lẽ cô ấy không hề hay biết tình yêu của anh!" Từ động tác của cô, áo choàng màu đen trên người cô cũng rơi xuống, mặc dù như thế, hương vị trên người hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn quanh quẩn trên thân thể cô. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Nguyệt Tiêm Ảnh run nhè nhẹ, "Ngày mai, tôi muốn ra ngoài một chút." "Đi đâu?" Đột nhiên Ám Dạ Tuyệt cảm thấy hỏi như vậy có chút trói buộc cô, "Có thể! Bây giờ nhiệt độ thấp, mặc nhiều quần áo một chút." Đối với việc Ám Dạ Tuyệt quan tâm từng li từng tí, cô sẽ không cảm kích, giả bộ không có nghe được gì, xoay người rời đi. *************************************** Mặt nạ màu bạc hiện lên ánh sáng sắc bén lạnh lẽo u ám, đôi mắt hung ác nhạt nhẽo đang nhìn chằm chăm Lãnh Mỹ Diễm. "Hu hu. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm nằm trên giường bênh khóc đến mưa dằm hoa tàn, vừa gào khóc, vừa không quen lén liếc nhìn Ám Dạ Lệ vài lần, chú ý đến vẻ mặt của hắn. Ám Dạ Lệ không kiên nhẫn hơi nhí mày, "Cô đã nói gì với cậu ta rồi?" Giọng nói lạnh lẽo âm u giống như gió lạnh thấu xương, trực tiếp thổi qua người Lãnh Mỹ Diễm, cô ta liền chấn động, sợ tới mức dừng tiếng khóc, "Em. . . . . . Em. . . . . ." "Nói mau!" Con ngươi sắc bén phụt ra tàn bạo. "Em nói cho Ám Dạ Tuyệt biết anh. . . . . .Chính là Ám Dạ Lệ rồi . . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm lập tức cầu xin tha thứ, "Lệ, em cũng không muốn nói , bọn họ sẽ dùng hình với em, bọn họ muốn dùng acid sulfuric hủy gương mặt của em, còn đánh gảy gân tay gân chân của em, cắt đứt đầu lưỡi của em. Lệ, em không phải vì bản thân em, là em không thể mất anh. . . . . . Em bị hủy gương mặt, anh sẽ ghét bỏ em, gân tay gân chân của em đều bị chặt đứt làm sao hầu hạ anh, không có đầu lưỡi sao kêu ra tiếng kêu mà anh thích, cho anh. . . . . ." "Thì ra cô thích hầu hạ đàn ông như thế." Ám Dạ Lệ thờ ơ cười, "Vậy đưa cô đi làm gái bao đi!" Lãnh Mỹ Diễm trợn to mắt sợ hãi, cô ta đã nghe nói qua những chỗ đó, phụ nữ bị bán vào, giống như công cụ một ngày phải tiếp rất nhiều khách, chỉ cần có tiền là có thể tùy ý hành hạ bọn họ. Một khi đi vào, trừ khi là chết, tuyệt đối không có một ai có thể sống sót trốn đi. "Lệ. . . . . . Không cần, em không muốn làm gái bao. . . . . ." Cô ta gục xuống đất, quỳ gối trước mặt Ám Dạ Lệ, khóc đến càng dữ dội hơn. Ám Dạ Lệ khom lưng, đưa tay nâng cằm cô ta lên, nhìn khuôn mặt yêu mị của cô: "Không phải là cô thích lên giường với đàn ông sao, cho cô cả đời hầu hạ đàn ông không tốt sao?" Đáy mắt mù mịt lộ ra ý cười lạnh lẽo. "Lệ, không cần. . . . . . Anh bán em vào đi chẳng phải là muốn em chết sao!" "Hô hô. . . . . ." Trên khuôn mặt tuấn tú như đao khắc lộ ra nụ cười tà mị, "Cô đoán đúng rồi, tôi chính là muốn cô chết, hơn nữa còn là sống không bằng chết!" Nói xong, Ám Dạ Lệ xoay người, xoải bước rời đi. Lãnh Mỹ Diễm hết bất ngờ, hai tay ôm chặt hai chân của hắn, "Lệ, em theo anh thời gian lâu như vậy, vẫn không làm sai việc gì, bây giờ, anh cho em một cơ hội lấy công chuộc tội có được hay không. . . . . ." "Biết cô làm sai cái gì, làm cho tôi không thể tha thứ cho cô hay không? Cô không nên dùng dao với cô ấy!" Tàn nhẫn tuyệt tình giơ chân đá cô ta ra.