Mưa mùa thu kéo dài, tí tách từng giọt không ngừng, một lớp mây đen dày đặc che khuất bầu trời, bao bọc bầu trời kín không kẽ hở. Một mảnh đen nghịt, đồng thời cũng áp chế người ta không thở nổi.
Thân thể gầy yếu mỏng manh nằm thẳng trên giường to, uốn lại trong chăn tơ tằm, dường như không cảm giác được sự tồn tại của cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh dầm trận mưa này, miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng, cô liền sốt cao không lùi. Tình hình như vậy đã liên tục hai ngày, điều này làm cho trong lòng Ám Dạ Lệ lo lắng, canh giữ bên cạnh cô một tấc cũng không rời, tất cả công việc đều chuyển qua phòng này làm.
"Ừm. . . . . . Tuyệt ca ca, em không muốn đi. . . . . . Em muốn mẹ. . . . . ." Cánh môi trắng bệch hơi hơi mở ra, càng không ngừng thì thào tự nói. Gương mặt trắng nõn vì sốt cao mà ửng đỏ, giữa trán ứa ra một lớp mồ hôi mỏng tinh mịn.
Ám Dạ Lệ nằm nghiêng ở bên giường ngủ bị tiếng nỉ non đứt quảng của cô đánh thức, hắn cho rằng Nguyệt Tiêm Ảnh đã thức dậy, khi nâng mắt, đôi mắt thoáng hiện một tia vui sướng.
"Tuyệt ca ca, anh không cần Tuyết nhi sao. . . . . . Vì sao muốn đưa em đi Mỹ. . . . . . Tuyết nhi không đi. . . . . ." Giọng nói của cô tuy khàn khàn, nhưng từng chữ đều rõ ràng.
Mỗi một chữ giống như quả bom ném vào mặt hồ trong tim Ám Dạ Lệ, hắn sững sờ.
Dần dần, một vài hình ảnh đầy bụi trong trí nhớ sâu thẳm dần dần hiện ra. . . . . .
Cô chính là Mộ Trần Tuyết!
Trong lòng Ám Dạ Lệ cực kỳ khẳng định.
Bây giờ cô nằm mơ là lúc ông nội Mộ và ba mẹ Tuyết nhi lần lượt gặp chuyện không may, lo lắng Tuyết nhi bị nguy hiểm nên đưa cô ra nước ngoài, mặc cho cô khóc rống như thế nào nhưng mọi người vì an toàn của cô không ai mềm lòng, cuối cùng phải cho cô uống thuốc ngủ mới đưa cô lên xe đi ra sân bay. . . . . Kết quả, vẫn không thoát được thủ đoạn hiểm độc, chiếc xe chở Tuyết nhi trên giữa đường lại nổ tung.
Có phải trong đó đã xuất hiện vấn đề gì hay không, cho nên Tuyết nhi mới không chết.
Điểm này cần phải điều tra thật kỹ.
Ám Dạ Lệ khom lưng, nhẹ vỗ về hai gò má nóng bỏng của cô, đáy mắt nhòe ra ánh sáng nhu hòa, "Tuyết nhi, Tuyết nhi của anh, em đã trở lại. . . . . ."
Lông mày đang nhíu chặt của cô bỗng buông lỏng, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn, "Tuyệt ca ca. . . . . . Em biết anh vẫn còn muốn Tuyết nhi, anh sẽ không mặc kệ bỏ lại Tuyết nhi. . . . . ."
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt nóng của cô, rất thoải mái, Nguyệt Tiêm Ảnh không ngừng dùng bàn tay hắn vuốt ve mặt cô.
Nghe được lời của cô, đáy lòng Ám Dạ Lệ nguội lạnh, ngón tay trở nên cứng ngắc, "Vì sao, từ trước đến bây giờ, ở trong mắt em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cậu ta, mà không phải là anh. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của hắn giống như một tiếng thở dài, dày đặc mà không tan ra được.
Không được! Lần này hắn sẽ không nhường cho cậu ta nữa, sẽ không buông tay nửa.
Hắn muốn đoạt lại toàn bộ trong tay Ám Dạ Tuyệt, bây giờ càng bao gồm cả Tuyết nhi.
Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Lệ hiện lên mùi khát máu, phụt ra ánh sáng sắc bén.
Hắn cầm lấy khăn nóng, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cô, môi mỏng hé mở, "Thật xin lỗi, bây giờ anh còn chưa thể yêu em, đây là vì sau này có thể vĩnh viễn ở cùng với em, Tuyết nhi, em là của anh. . . . . ."
Hắn vuốt ve hai gò má trắng mịn của cô, dường như muốn khắc in cô thật sâu vào trong lòng.
******************************
"Sắp xếp như thế nào?" Một tiếng nặng nề vang vọng trong văn phòng vắng vẻ.
Hạ Lan Xích vừa mới đi nhanh trở về, không cho phép hắn ta ngồi xuống uống một ngụm trà, Ám Dạ Lệ lập tức muốn biết diễn biến của kế hoạch.
"Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, đã tung tin ra ngoài nói bản thân cô ấy bị thương nặng, hấp hối sắp không được, bây giờ bị ném ở phòng cũ tự sinh tự diệt. Đoán chừng bây giờ đã truyền đến tai của tên Ám Dạ Tuyệt kia, bây giờ chắc hắn đã đứng ngồi không yên."
Ám Dạ Lệ hài lòng liền gật gật đầu, tiếp tục hỏi , "Vậy có thông báo xuống trong bang hay không?"
"OK! Đã truyền lệnh của anh xuống dưới, trong bang nhìn thấy người ngoài sẽ làm bộ như không nhìn thấy cái gì. Tuy bọn họ có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, dù mệnh lệnh của anh như thế nào, bọn họ cũng sẽ làm như thế đấy." Hạ Lan Xích uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Không chỉ là bọn họ có nghi ngờ, tôi cũng có nghi ngờ. Bọn họ không dám hỏi, nhưng mà tôi dám. Ám Dạ Lệ, tôi có chút không rõ, không phải anh có ý với cô bé sao, sao không giữa cô ấy ở bên cạnh, ngược lại nhọc lòng sắp xếp như vậy, để cho Ám Dạ Tuyệt tới đón cô ấy đi."
"Việc này. . . . . . Cậu không cần biết rõ, chết, quá tiện cho cậu ta, lần này tôi muốn để cho Ám Dạ Tuyệt nếm thử mùi vị sống không bằng chết . . . . . ." Trong đôi mắt âm u lộ ta sắc bén lạnh thấu xương.
Ánh sáng lạnh trong mắt liền ngưng lại, xoay người hỏi: "Đã đưa Tuyết. . . . . . Nguyệt Tiêm Ảnh vứt vào phòng chưa?"
"Ừm! Không biết khi nào thì Ám Dạ Tuyệt ra tay, để giảm lộ ra sơ hở, cho nên đã đưa cô ấy qua đó."
Ánh mắt Ám Dạ Lệ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mưa thu còn chưa ngừng lại, một đợt mưa thu một đợt lạnh, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, hơn nửa bây giờ cô sốt cao không ngừng, lông mày thoáng hiện lo lắng, hỏi: "Có cho cô ấy một cái chăn tơ tằm hay không. . . . . ."
"Bây giờ cô ấy mang danh là người chết bị vứt bỏ, lại còn có chăn, toàn thân che kín chặt chẽ, không sợ tâm tư thấu đáo của Ám Dạ Tuyệt nhìn ra sơ hở gì sao?"
Mày kiếm đen đặc bắt đầu nhíu chặt, suy nghĩ sâu xa thật lâu, Ám Dạ Lệ bỗng dưng đứng lên, chạy ra ngoài cửa ——
********************************
Trên Nguyệt Minh Khâu cũng bị mưa dầm bao quanh, mưa thu lạnh lẽo nhỏ giọt theo mái hiên, phát ra tiếng nhạc leng keng thùng thùng êm tai, nhưng bị một trận tiếng ồn trong thư phòng phá vỡ tiết tấu.
"Tuyệt thiếu, anh không thể đi!" Lăng Phong Ngãi vượt chân qua, ngăn chặn Ám Dạ Tuyệt ở cửa, "Nói không chừng đây là một cái bẫy, Lệ đường chủ bày ra tấm lưới lớn chờ anh xông tới."
Hạ Khiêm Dậy bước tới, tiếp tục khuyên bảo: "Tuyệt thiếu, tôi cũng nghĩ anh không nên đi, không phải lần trước anh đi Nguyệt Tiêm Ảnh, thân thể của cô ấy không tệ sao, sao có thể đột nhiên bệnh tình nguy kịch được? Nếu muốn đi, bốn người chúng ta cùng đi."
"Hai người cũng không tán thành tôi đi cứu Nguyệt Tiêm Ảnh?" Ám Dạ Tuyệt nhìn Quỷ Tứ ngậm kẹo que, còn có người có vẻ bề ngoài như đi vào cõi thần tiên Lãnh Trạch.
Hai người bọn họ cũng kiên định gật đầu.
"Các người đã xem trọng tôi như vậy, không muốn tôi gặp nguy hiểm, như vậy chúng ta cùng đi đi!" Ám Dạ Tuyệt kéo Lăng Phong Ngãi đang chặn ở cửa qua một bên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
157 chương
41 chương
54 chương
78 chương
501 chương