Lầu hai.
Một đôi mắt tối đen như đêm khuya giống như vương giả liếc nhìn trận tranh đấu giữa mèo và chuột, cánh môi mỏng hơi hơi giơ lên, khóe miệng thoáng hiện ý cười tà tứ quỷ dị.
Thấy có người cầm súng lục nhắm thẳng Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ lập tức lấy súng ra, không cần nghĩ ngợi bắn thẳng về phía người đàn ông kia.
"Thình thịch ——" Một phát súng ở giữa trán hắn, máu tươi chảy ra như gió bão, người đàn ông kia suy sụp ngã xuống đất.
"Ám Dạ Lệ?" Hạ Lan Xích có chút khó hiểu, Nguyệt Tiêm Ảnh rõ ràng là người của Ám Dạ Tuyệt, vì sao còn cứu cô chứ?
Ánh mắt Ám Dạ Lệ ngừng trên người Nguyệt Tiêm Ảnh, nhìn như một cô gái yếu đuối, xem ra thân thủ cũng không tệ.
Áo sơ mi của hắn bọc trên thân thể cô thật giống như chiếc áo ngủ rộng rãi, đây là lần đầu tiên Ám Dạ Lệ nhìn thấy bộ dáng một cô gái mặc quần áo của hắn. Cũng không buồn cười như trông tưởng tượng, ngược lại là giữa xinh đẹp lại tăng thêm phần quyến rũ.
Trong lúc lơ đãng Ám Dạ Lệ hiện ra tươi cười dịu dàng, "Cậu không cảm thấy đùa giỡn cô ấy rất tốt sao? Tôi còn chưa chơi đùa, đã chết thì rất đáng tiếc. Nếu không. . . . . Đưa cô ấy từ bên người Ám Dạ Tuyệt qua đây!" Giọng nói nhàn nhạt chậm rãi, mặt nạ màu bạc hiện lên một ánh sáng sắc bén, giữa đôi mắt hiện lên hơi thở khát máu, hắn giơ súng lục lên, nhắm thẳng về phía Ám Dạ Tuyệt, "Lần trước là cánh tay bị thương, lần này bị thương ở đâu nhỉ?"
*************************************
Mùi máu tươi nồng đậm hòa vào không khí ẩm ướt lạnh lẽo mùa thu, làm cho người ta ghê tởm muốn nôn.
Nguyệt Tiêm Ảnh trốn ở phía sau một cột đá, bắn loạn xạ trên không trung, phô trương thanh thế một chút, nhân cơ hội hướng ẩn núp chạy qua chỗ Ám Dạ Tuyệt.
Vừa nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh liền oán trách hắn nói: "Này! Dự tiệc đến mức này à? Uống vào một đống nước hồ không nói, còn phải đối mặt với mưa bom bão đạn. . . . . ."
Lúc Nguyệt Tiêm Ảnh đang nói chuyện, một viên đạn có tốc độ nhanh bay tới, Ám Dạ Tuyệt chợt ôm eo nhỏ nhắn của cô tránh né.
"Nước hồ là tôi cho em uống sao?" Lúc này vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt chăm chú nghiêm trọng, cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn rõ toàn bộ động tĩnh ở bốn phía.
"Có phải anh dẫn tôi tới cái hang sói này hay không?" Nguyệt Tiêm Ảnh thở phì phì chất vấn hắn.
"Em là thuộc hạ của tôi, đây là nhiệm vụ của em!" Giọng nói này, rõ ràng là chuyện để cho một cô gái rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm là theo lý thường.
Hắn rõ ràng là sắp chết còn muốn kéo theo cái đệm lưng.
Nguyệt Tiêm Ảnh căm giận nói: "Anh không có tính người!"
Hắn buồn bực mà quát cô: "Lăng Phong Ngãi đã tới đón chúng ta, không cần giở trò cáu kỉnh, nếu không tôi vứt em ở đây!" Ám Dạ Tuyệt tức giận không khỏi tăng thêm giọng điệu.
Phụ nữ chính là phiền phức, trong lúc nguy hiểm này, vẫn còn so đo lý luận với hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy hắn ra, "Anh đã chuẩn bị đầy đủ, có phải cũng chuẩn bị tốt để hy sinh tôi hay không?"
Ám Dạ Tuyệt bị cô đẩy như thế, lui về phía sau hai bước, vừa lúc làm cho hắn lộ ra họng súng của đối phương.
"Thình thịch —— thình thịch ——" Liên tục phát ra hai viên đạn.
Hai viên đạn từ hướng đối phương bay thẳng về phía hắn, trong lúc sấm vang chớp giật, Ám Dạ Tuyệt chỉ có thể tránh né một viên đạn, vậy viên kia làm sao bây giờ?
Hắn tiện tay kéo Nguyệt Tiêm Ảnh qua ——
Thời gian như dòng nước chảy bị ứ đọng, không khí ngừng di động. . . . . .
Đạn biến mất vào ngực của cô, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Máu loãng nồng đậm, nhỏ giọt trên gạch men trắng tinh, giống như từng đóa nở rộ rực rỡ, giống như hoa đồ mi đang bốc cháy.
Đôi mắt sáng trong của Nguyệt Tiêm Ảnh trừng lớn, bỗng dưng thân thể truyền đến đau nhức xé rách, nhanh chóng lan ra toàn thân, không dám tin mà nhìn về phía Ám Dạ Tuyệt.
Ám Dạ Tuyệt đỡ thân thể cô dần dần trượt xuống, con ngươi đen nặng nề hiện lên một chút áy náy, "Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . ."
Giữa đôi mắt sáng ngời của Nguyệt Tiêm Ảnh lóe ra nước mắt trong suốt, vươn tay, gắt gao nắm chặt ống tay áo của hắn, dùng hết toàn bộ hơi sức, hỏi hắn: "Đây. . . . . . Đây là, nhiệm vụ. . . . . . của tôi sao. . . . . ."
Máu loãng không ngừng chảy ra từ miệng vết thương của cô.
Hắn thật sự không phải Tuyệt ca ca, nói sẽ bảo vệ cô cả đời cái gì, nói là sẽ không để cho cô chịu một chút tổn thương gì, nói cái gì. . . . . . Đều là gạt người , gạt người !
Trái tim của Nguyệt Tiêm Ảnh đau nhức quá , giống như đang bị người hung bạo xé rách từng chút từng chút một. . . . . .
"Thực xin lỗi. . . . . ." Dường như ngoại trừ câu này, hắn không biết còn có thể nói cái gì, dường như toàn bộ lời nói đều phí công.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có ánh lửa bốc cháy, ánh sáng lửa đỏ, dường như đốt sáng đến trời đêm.
"Lăng Phong Ngãi đã khống chế được tình hình bên ngoài, đi ra ngoài đi!"
Ám Dạ Tuyệt cúi người ôm ngang cô lên, Nguyệt Tiêm Ảnh ngăn cản hắn, suy yếu nói: "Đưa theo tôi. . . . . . Anh sẽ trốn, trốn không thoát. . . . . . Anh đã sớm lập kế hoạch. . . . . . Kế hoạch tốt, muốn. . . . . . muốn hy sinh tôi. . . . . . Đúng không?"
GIọng nói của cô giống như tơ nhện, mỗi một đều tiêu phí rất nhiều sức lực.
"Anh đi đi. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy hắn ra, "Tôi không muốn lại. . . . . . nhìn thấy anh. . . . . ." Khép mắt lại, bởi vì đau nhức mà không ngừng hít hơi lạnh.
"Bang bang bang bang ——" tiếng súng không ngừng.
Ám Dạ Tuyệt xoay người nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cắn môi, nói nhanh: "Em còn giá trị đối với bọn họ, bọn họ sẽ không làm gì em. Yên tâm, qua vài ngày tôi sẽ tới đón em!"
Nói xong, hạ xuống một nụ hôn trên trán Nguyệt Tiêm Ảnh.
Vươn người nhảy lên ——
Kính thủy tinh vỡ thành mảnh nhỏ.
Nguyệt Tiêm Ảnh dựa vào góc tường, mở mắt ra, mờ mịt nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ dần dần bị bóng tối bao quanh.
Nếu, chưa bao giờ gặp anh, thật tốt; nếu, trong lòng chưa từng có anh, thật tốt. . . . . .
*******************************
Ám Dạ Lệ giống như nổi điên, đôi mắt khát máu lộ ra ánh sáng hung ác, đi xuống tầng duới bắn loạn những người này, từng người từng người ngã xuống đất.
"Ám Dạ Lệ, những người này đều là người nhà!" Hạ Lan Xích bị hành động của Ám Dạ Lệ làm sợ ngây người.
"Đối với những người ngoài mặt phục nhưng lòng không phục là người nhà sao?" Ám Dạ Lệ giết xong người cuối cùng, thu súng lục lại, "Mau gọi bác sĩ! Đúng rồi, tìm người thu dọn những thi thể này!"
Vừa mới nói xong, Ám Dạ Lệ trực tiếp nhảy qua lan can, nhảy xuống từ lầu hai, chạy về hướng Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Này!Em có sao không. . . . . ." Ám Dạ Lệ ngồi xổm người xuống.
Ánh mắt suy yếu chuyển hướng nhìn hắn, hơi thở giống như ruồi muỗi, "Vậy anh nói xem tôi có chuyện gì không. . . . . ." Thay đổi một hơi, "Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ những thứ màu đỏ này. . . . . . là thuốc đỏ sao?"
"Còn có thể khua môi múa mép, chắc là không bị thương nặng lắm!"
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
157 chương
41 chương
54 chương
78 chương
501 chương