Thiết Thư Trúc Kiếm
Chương 49 : Ngũ diện yêu hồ lộng quỷ
Cừu Thiên Hiệp nghe qua biết Bích Lệ Hồng đuổi theo sau quá gấp bèn hãm thế khinh công, quay đầu ra sau hỏi:
- Bích cô nương, hiện giờ cô nương định đi đâu ?
Bích Lệ Hồng hơi thẹn, nàng chớp nhanh đôi mắt phượng, mặt phấn vụt ửng hồng, hai vành môi sơn đỏ hình quả tim mấp máy toan nói một câu, nhưng thôi, một khắc sau nàng gượng đáp nhanh:
- Ta đi cùng với ngươi !
Nói xong, Hoa khôi lệnh chủ Độc mão đơn Bích Lệ Hồng cả thẹn cúi mặt, hai tay mân mê tà áo ... trầm lắng song chẳng nói ra lời.
Cừu Thiên Hiệp giao du không ít lưu lại đã nhiều, thì đối với câu trai hơ hớ, gái sương xuân sự ái ngại thẹn thùng, há không rõ hay sao, nhận đó quả tim chàng đập chật nhịp, tay run chân lạnh, vội dừng ngay giữa bên đường, dường như một cảm khoái đê mê len lỏi vào tâm hồn, khiến Cừu Thiên Hiệp đứng ngẩn ngơ như gà trống muốn lên tiếng lại thôi.
Chàng lại suy thầm:
“Tuy Bích Lệ Hồng và mình mới gặp nhau vài lần trên bước giang hồ hành hiệp, nàng có một cái tên cay nghiệt là Độc mão đơn mà các giới võ lâm gắn tặng, song mấy tháng qua, từ lúc ta gặp nàng trên đường luân lạc, tuyệt nhiên ta không thấy nàng sử dụng chi “Độc” một lần nào. Chẳng lẽ các giới giang hồ gán cho nàng cái tiếng oan hay sao ? Vả lại dù là một cô gái, hể là con nhà võ thuật, muốn cho uy danh hiển hách, chẳng độc ác thì làm thế nào được ? Thế thì ai ai cũng “Độc” cả sao. Ví như ta đã tàn hại rất nhiều người, các giới giang hồ chẳng gọi ta là Độc hay sao ?” Cừu Thiên Hiệp nghĩ đến đây, chàng bỗng có một quan niệm như lúc vừa xuất đạo giang hồ, đối với Bích Lệ Hồng cô nương là cô gái đáng yêu, đáng cảm hơn và thầm trách giới giang hồ gán cho nàng ba chữ “Độc mão đơn” vô lý.
Ta cũng nên hiểu qua về trong chuyện tình cảm của con người thật là phức tạp vô cùng. Dường như, mỗi cảm tình là một sợi dây xích vô hình nó buột chặt, con người vô phương vùng vẫy. Ví như quí ngài là một bậc đại hùng, đại hào kiệt, một mai bị một tình cảm chi phối, thì quí ngài cũng vô phương thoát khỏi điệu hệ lụy. Bởi vậy lời tục ngữ có câu:
“Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”. Vả lại, trong khoảng thời gian trai kề gái cận mà phát sanh một mối cảm tình, thì mối cảm tình này càng mãnh liệt dể bốc cháy hơn cả, như dòng nước đại dương lên cơn cuồng nộ thì không có gì ngăn chặn lại được.
Vì thế, người xưa có câu “Khách anh hùng khó thoát ải mỹ nhân”.
Riêng về Cừu Thiên Hiệp là một chàng trai có khổ thân thế phiêu linh, thì tình cảm của chàng càng dể bốc cháy, bất cứ lúc nào.
Mối cảm tình này, lại dồn về một cô gái tuyệt thế giai nhân Bích Lệ Hồng là một đốm lửa đốt ngang con tim sôi bỏng của Cừu Thiên Hiệp vì thế nên lúc bấy giờ đôi mắt tinh huy của Cừu Thiên Hiệp nhìn trân trối vào mặt Bích Lệ Hồng không chớp, trong ánh mắt chiếu ra những tia kỳ dị vô cùng ... thảo nào người xưa chẳng nói:
“Trong mắt chàng nàng là bóng Hằng nga !” Thật thế, lúc bấy giờ ví như Bích Lệ Hồng có xấu xa như Chung Vô Diệm, nhưng trong ánh mắt của Cừu Thiên Hiệp nàng là Tây Thi tại thế, Vương Tương tái sanh.
Huống hồ Bích Lệ Hồng không xấu xa, phì nộn mà nàng là trang sắc nước hương trời, thì tránh sao cho khỏi sự luyến ái của chàng trai cô lữ !
Nhân đó, Cừu Thiên Hiệp cảm thấy khô cổ, đôi môi sắp giở trò dã chiến, nên cố gượng gạo đáp khẽ:
- Hay lắm ! Chúng ta cùng đi ...
Vừa nói chàng liếc nàng một cái nheo mắt, đôi tròng anh phong lóe ra một tia khao khát dị thường ...
Bích Lệ Hồng chưa hề bắt gặp đôi mắt Cừu Thiên Hiệp như vầy lần nào, khiến lòng nàng rung lên vì hồi hộp bèn mỉm cười hỏi:
- Thiếu hiệp ... nhìn ta chi gớm thế ?
Cừu Thiên Hiệp đỏ mặt tía tai đáp:
- Ta ... ư Chàng không biết phải nói sao cho ổn, đàng phải nói trở lại:
- Ừ ! Chúng ta đi thôi !
Nói xong, Cừu Thiên Hiệp cất bước đi trước dẫn đường, hướng về phương Nam trỗi gót.
Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng nhìn thấy đôi mắt Cừu Thiên Hiệp có những tia nhìn khác lạ hơn thường ngày khiến nàng cảm thấy một niềm vui khó tả tràn ngập tận đáy lòng chỉ vì đây là lần đầu tiên, Cừu Thiên Hiệp không né tránh như mọi khi, mà nhìn nàng bằng tia mắt cảm tình âu yếm.
Cả hai kẻ trước người sau đi một đỗi khá xa, họ chỉ yên lặng đưa mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười tế nhị, tuyệt nhiên chẳng nói thêm nửa lời.
Rất lâu ...
Cừu Thiên Hiệp bèn lên tiếng phá tan sự im lặng đồng thời gạt bớt những sự khao khác thường tình thẫn thờ hỏi Bích Lệ Hồng:
- Bích cô nương, vì sao cô nương nhận biết Ngũ hoa quỷ mẫu ?
Bích Lệ Hồng ngửa mặt lên chỉ thở nhẹ và bằng giọng nói u buồn đáp:
- Trong giới giang hồ Hắc đạo, ai mà chẳng biết phụ thân ta, vì thế nên việc nhận biết Ngũ hoa quỷ mẫu là sự thường tình, vả lại phụ thân ta cũng đãi bọn năm quỷ bà này rất hậu.
Nàng bèn kể lại câu chuyện giữa Ngũ hoa quỷ mẫu đã giao du với cha nàng ra sao ... Cả hai lại đi kề bên nhau trò chuyện như cặp tình nhân đang bàn lập tổ uyên ương, họ nói rất say sưa chẳng bao lâu đã vào đến Tương Dương thành phủ lục lúc nào không hay.
Lúc này trời đã sẫm tối, muôn ngọn đèn chiếu sáng cả phố phường.
Tương Dương phủ ngày nay rất nên trù mật, có ba chợ, sáu phường, phố xá chật như nêm, người đi như mắc cửi, quần áo lượt là khoe đủ sắc, thật là một nơi phồn hoa đô hội, náo nhiệt vô cùng.
Cừu Thiên Hiệp và Bích Lệ Hồng tìm đến ngôi khách điếm khang trang tọa lạc gần đại lộ, họ bèn thuê hai căn phòng để nghỉ ngơi và gọi tửu bảo dọn cơm rau dùng qua buổi tối.
Sau khi ăn xong, Cừu Thiên Hiệp và Bích Lệ Hồng rủ nhau đi bát phố, họ đi mấy vòng qua khu chợ như cặp uyên ương đi hóng mát. Sau cùng họ trở về khách điếm, ai về phòng nấy an nghỉ.
Riêng Cừu Thiên Hiệp khi bước vào phòng nhiều tư tưởng nổi lên dày vò tâm trí của chàng khiến Cừu Thiên Hiệp không tài nào ngủ được, bèn ngồi xếp bằng trên giường rút quyển “Bổ thiên tàng thiết hạo khí thư” để trên vế, và bắt đầu luyện tập thêm. Chàng ngầm vận nội lực phổ vào song chưởng, quyển “thiết thư” bắt đầu nổi chữ dần dần ...
Bỗng nhiên ....
... Một tiếng gió rít nhẹ, nổi lên xuyên qua và dừng hẳn lại trước cửa phòng.
Nếu gặp lúc bình thường, Cừu Thiên Hiệp sẽ đứng dậy tức khắc với thân pháp nhanh nhẹn của chàng người ta không tài nào thoát, nhưng bấy giờ công của Cừu Thiên Hiệp chưa quy tụ lại thêm thiết thư đang cầm trên tay, nên không thể tùy ý hành động như mấy lần trước, nhưng chàng lại quả quyết chính mình không nghe lầm, bèn cất vội “thiết thư” vào bọc, mà bước ngay xuống giường, hét to:
- À, cả gan cho loài chuột !
- Phịch ! Húy chết !
Chàng chưa nói dứt, đột nhiên một tiếng “phịch” nổi lên khô khan và hai tiếng kêu sửng sốt của Bích Lệ Hồng.
Cừu Thiên Hiệp cả kinh, đẩy mạnh cửa phòng, tung mình chạy vào. Trong viện một bóng người bay ra như gió lốc, tưa. như cánh én, chỉ thoát qua đã mất dạng. Cừu Thiên Hiệp không bỏ qua vội nhún mình nhảy tới.
Cừu Thiên Hiệp toan trổ thuật khinh công đuổi theo, đột nhiên chàng chép miệng kêu to:
- Ôi chao ! Bích cô nương.
Nguyên Cừu Thiên Hiệp không trông thấy Bích Lệ Hồng đuổi theo, lại thêm một tiếng thét “nguy mất” chàng bỗng sợ có việc gì biến cố xảy ra, nên không đuổi theo kẻ lạ mà hãm thế khinh công quay trở lại phòng.
Đêm khuya canh vắng mà đi vào phòng của cô gái độc thân hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp không muốn mạo muội chui qua cửa sổ vào nên đi đến trước cửa cái, đưa tay gõ mạnh vào cửa khẻ kêu lên:
- Bích cô nương ... Bích cô nương ...
Chàng kêu năm lần, bảy lượt vẫn không nghe tiếng đáp lại, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ từ trong buồng vang ra nho nhỏ.
Cừu Thiên Hiệp lấy làm kỳ lạ, tự nhủ:
“Bích Lệ Hồng công lực đã đạt được mức hỏa hầu tại sao giấc ngủ lại mê man như kẻ chết rồi, gọi mãi chẳng tỉnh ... chẳng tỉnh hay là ... ” Chàng chẳng còn nghĩ đến sự tị hiềm giữa trai gái nữa, bèn nhảy vọt ra ngoài lần đến bên cửa song, xô nhẹ cánh sổ ... mượn ánh trăng thanh nhìn vào phòng Bích Lệ Hồng. Chàng vừa ghé mặt nhìn vào trong, một chuyện xảy ra khiến chàng á khẩu vì kinh ngạc.
Không chút do dự, Cừu Thiên Hiệp vội lướt nhanh vào phòng. Tình thế trước mắt chàng hoảng kinh ngạc vội quỳ xuống đỡ cổ tay Bích Lệ Hồng lên chuẩn mạnh, qua tuần mạch đầu chàng cau mày lẩm bẩm:
- Thật là kỳ lạ !
Chàng nói lẩm bẩm với mình lại đưa hai tay đỡ Bích Lệ Hồng lên giường.
Thân mình Bích Lệ Hồng mềm nhũn, bất động như kẻ ngủ say, không hay biết gì cả ngoẻo đầu vào ngực Cừu Thiên Hiệp như em bé ngủ say.
Cừu Thiên Hiệp nắm lấy bàn tay mềm mại của Lệ Hồng vừa nhủ thầm:
“Có lẻ nàng bị người lạ gây tổn thất công lực, chi bằng ta thi công vận lực để chữa trị cho nàng, ngầm không có gì thiệt hại” Nghĩ đến đây chàng đặt Bích Lệ Hồng nằm ngay ngắn trên giường, chàng mới leo lên giường ngồi xếp bằng tròn, ngồi ngang bụng nàng, tay vận nội lực chân ngươn, đặt nhẹ vào linh đài huyệt, nguồn sinh lực dồi dào từ từ chảy mạnh vào cơ thể Bích Lệ Hồng quả nhiên là cách trị liệu thần phương.
Độ một khắc qua.
Bích Lệ Hồng từ từ mở ngay đôi mắt biếc, nhưng gương mặt nàng vẫn còn gắt đỏ, trông phản phất như đóa hoa đào giữa tháng ba, sống mũi thở mạnh và đều hơn trước.
Nàng thở ra mùi lan huệ, một mùi hương xử nữ tuyệt nhất trần đời.
Cừu Thiên Hiệp vô cùng hồi hộp, và khoan khoái vô cùng, chỉ vì chàng không ngờ chính mình có một trình độ công lực cao như thế. Do đó, hai tay chàng cố vận nội lực chuyền vào thê nội, đôi mắt nhìn xem sự biến đổi trên gương mặt của nàng bằng tai mắt lo âu hồi hộp.
Bích Lệ Hồng vừa mở nhanh đôi mắt, chỉ thấy dòng nước mắt hàm chứa một niềm xuân ý vô biên, vì nàng cảm thấy hoàn cảnh ngày nay, đã khác xa lúc trước quá nhiều, vì thế hai cánh tay ngà ngọc từ từ giở lên ...
Cừu Thiên Hiệp thấy thế vội lên tiếng ngăn lại:
- Bích cô nương, đừng cử động có hại ... để ta vận dụng nội ....A ?
Không ngờ, đôi mắt phượng hoàng của Bích Lệ Hồng chớp mau, đột nhiên hai cánh tay quàng nhanh lên cổ Cừu Thiên Hiệp. Nàng ngồi phắt dậy kề mũi vào má Cừu Thiên Hiệp hôn chùn chụt, tiếng nói nàng dồn dập trong hơi thở:
- Thiếp yêu chàng ... thiếp yêu chàng ...
Thật là một động tác bất ngờ khiến Cừu Thiên Hiệp sợ thất kinh, không tự chủ được, bị ngã ngay xuống giường lôi cả Bích Lệ Hồng ngã theo nhưng hai cánh tay Bích Lệ Hồng vẫn bám chặt cổ chàng.
Cừu Thiên Hiệp kinh hoàng kêu lên khẽ:
- Bích cô nương ....kỳ lắm ! Bích cô ...
Bích Lệ Hồng dường như chìm mình trong giấc mộng thần, mũi má nàng cọ sát vào mặt Cừu Thiên Hiệp, tiếng nói dập dồn trong hơi thở:
- Ư ... Ôi ... ! Chàng yêu của thiếp ....
Cừu Thiên Hiệp cảm thấy như vô số con kiến bò khắp cơ thể, nhột nhạt đến độ cùng cực, toàn thân cứng đờ và nóng bỏng như lửa thiêu, miệng không ngớt kêu lên:
- Bích cô nương ....ngươi Bích Lệ Hồng hai tay ôm chặt cổ Cừu Thiên Hiệp đôi gò má nóng bỏng men tình cọ mãi trên mặt chàng, đồng thời thân hình kiều diễm của nàng đã quấn chặt bên mình Cừu Thiên Hiệp, cả hai lăn lộn trên giường như cặp rắn giao hoan.
Cừu Thiên Hiệp đã bị nàng đưa vào con đường tội lỗi, dù cho thiên tử hay thứ dân cũng không thế từ chối được ... nhưng tâm linh của Cừu Thiên Hiệp không bị dục vọng đê hèn lôi cuốn, một ý nghĩ thoát thân lóe mau lên óc chàng, vì thế hai ngón tay trỏ chàng búng nhẹ vào huyệt hôn mê của Bích Lệ Hồng, đồng thời nói nhanh:
- Bích Lệ Hồng ....ngươi ...
Chàng nói chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng:
- Ầm !
Nổi lên mạnh, ha cánh cửa lớn vụt mở toang ra, tiếp theo đấy một giọng nói eo éo vang lên:
- Cừu Thiên Hiệp, ngươi chớ làm nhục người thái quá !
Cừu Thiên Hiệp thất kinh nhảy phóc xuống giường bấy giờ Bích Lệ Hồng bị điểm vào huyệt hôn mê ngã lăn trên giường bất tĩnh.
Cùng lúc đó Cừu Thiên Hiệp cảm thấy một luồng gió nặng thổi chụp vào người, không làm cách nào hóa giải kịp, nên chàng ngã bật thân mình ra sau, rún mình nhảy vọt ra cửa sổ.
Ngay lúc đó, sau lưng chàng vang lên một tiếng “ầm” hai cánh cửa sổ bị đạo kình phong đập nát vụn, với cát bay ra tung tóe khắp nơi.
Giữa cơn cát bụi rợp trời, Cừu Thiên Hiệp trông thấy một bóng người ẩn trong lớp bụi nhảy vọt đến trước mặt, khiến Cừu Thiên Hiệp cả mừng reo to:
- Ma quân đến rất đúng lúc, lệnh ái đang ... bị ...
Cái thế Ma quân Bích Nam Hùng vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí toàn thân lão run lên bần bật, tay cầm chặt ngọn quỷ đầu truy hồn trảo lay động một vòng tỏa ra muôn đạo hổ khí, kình phong đánh nhào vào mặt Cừu Thiên Hiệp, đồng thời rống to như sấm nổ:
- Tiểu tử ! Ngươi lớn mật bằng trời, dám cả gan phá ....
Có lẽ lão quá giận nên nghẹn lời, ngọn trảo trên tay múa vùn vụt, như trời long đất lở, xoay tít vào Cừu Thiên Hiệp bằng những thế kinh hồn.
Cừu Thiên Hiệp vội phân ra song chưởng, phất ra hai đạo kình phong, đẩy bạt ngọn gió “quỷ đầu truy hồn trảo” tay hữu sờ chặt đốc “kiếm thánh” toan đưa ra đối phó.
Nhưng chàng kịp nghĩ:
Không nên ! Vì không có lý do gì mà lão Ma quân đã bảo ta: mật lớn bằng trời, dám cả gan phá ? Vậy ta phải hỏi lại cho minh bạch !
Vì nghĩ như thế nên Cừu Thiên Hiệp rún mình nhảy vọt ra sau mấy trượng, lại đứng trên bờ tường cao, đồng thời lớn tiếng hỏi:
- Ma quân ! Vì cớ nào ngươi nói như thế ?
Cái thế Ma quân Bích Nam Hùng đẩy ra một chiêu trảo thứ nhì bằng giọng nói phẫn hận quát to:
- Ác tiểu tặc ! Mi dám chạm đến ái nữ của ta ! Ta giết mi Cừu Thiên Hiệp thất kinh vội vận dụng món Thiết thư thần công hai chân đạp thế “Lôi hành cửu chuyển” lướt khỏi đạo trảo quang của Ma quân, chàng nói to như hét:
- Ma quân chớ lầm lẫn ! Hãy dừng tay mau ! Cứu người là trọng !
Cái thế Ma quân, không ngơi vũ lộng cây quỷ đầu trảo, lại quát hỏi:
- Cứu ai ? Tiểu tử ngươi đã làm gì trên mình con gái ta ?
Tiếng rít của lão đầy căm hờn phẫn nộ, khiến người nghe tai mặt khiếp hồn.
Cừu Thiên Hiệp táo gan bước trên trước hai bước, nghiêm trang đáp:
- Ma quân chớ lầm lẫn ! Chẳng phải ta đâu ! Mà là ...
Chàng chưa nói hết lời, đột nhiên một bóng người từ hướng Đông bay vút tới trước mặt Ma quân và Cừu Thiên Hiệp đáp xuống, bóng người lạ cất giọng oanh lảnh lót nói to:
- Ma quân ! Chớ nghe lời quỷ mị của tên cuồng tiểu tử, hắn giã bộ trò chuyện để tìm cách thoát thân ! Vì tiểu tử nổi máu bất lương, điểm huyệt hôn mê lệnh ái, để giở trò ... !
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy người mới đến không ai khác lạ mà chính là đạo cô Ngũ diện yêu hồ, bất giác một luồng máu phẫn hận xung lên tận óc, bằng giọng nói nén độc rít to:
- Hồ ly ! Ngươi đến đây ... thật đúng lúc !
Vừa nói dứt, tay tả chàng đẩy nhanh một chưởng đánh ngay vào Ngũ diện yêu hồ ... Không ngờ, cái thế Ma quân nhanh như chớp xẹt lưng tới, lắc mình xô đến trước cản ngay bước tiếng của Cừu Thiên Hiệp, bằng giọng nói oang oang như chuông bể lão quát to:
- Ta nghe la sai, mắt thấy không lầm. Này tên tiểu tử, lão phu đã chứng kiếm mọi việc, ngươi còn lời gì để nói nữa không ?
Ngũ diện yêu hồ cười lên trầm trầm như quỷ mị, bằng giọng nói cay độc chen vào:
- Ma quân ! Tiểu tử mưu đồ chuyện quấy đã lâu, tuyết băng ba thước, chẳng thà chịu lạnh một ngày !
Cừu Thiên Hiệp lấy làm khó hiểu trợn mắt cau mày quát to như sấm:
- Láo khoét ! Ngươi nói như thế là muốn ám chỉ gì ....ta ?
Ngũ diện yêu hồ phá lên cười rũ rượi, bằng giọng nói tinh ma, hét lên the thé:
- Ngươi không thể qua mặt ta được, ngươi đã quyết chí thay người phục hận, nội một phiến..Hổ phách ma đầu lệnh trong mình ngươi cũng đủ chứng minh dã tâm của ngươi, nhưng ngươi có một thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn là toan hủy hoại trinh tiết của Bích Lệ Hồng !
Cái thế ma quân tròn Bích Nam Hùng tròn xoe đôi mắt nhìn Ngũ diện yêu hồ, nặng giọng hỏi to:
- Ngươi nói thật chứ ?
Ngũ diệu yêu hồ bĩu môi đưa tay chỉ Cừu Thiên Hiệp đáp:
- Ngươi hỏi hắn thử xem !
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu nghĩ ngợi:
“Hiện nay mình đối với Cái thế Ma quân ở vào cái thế tình ngay lý gian, bất giác chàng hồi tưởng lại cái chết thê thảm của “Đồng chỉ truy hồn Hiến Bá Vong” nên điềm nhiên nói tiếp:
- Yêu hồ nói đúng đấy ! Ta có giữ chiếc “Hổ phách ma đầu lệnh” mà vật này ta đoạt được trên tay Hiến Bá Vong !
Cái thế ma quân giận run lên, mặt mày xám nghịt, lão quát to như sấm nổ:
- Ngươi đã nhìn nhận những lời của đạo cô là thật ... lão phu không thể tha thứ cho ngươi.
Cừu Thiên Hiệp hoảng hốt đáp nhanh:
- Không phải vậy đâu lão tiền bối ! Tại hạ chỉ nói về phiến Hổ phách ma đầu lệnh..mà thôi ! Còn vấn ...
Ngũ diện yêu hồ cười như quỷ mị, bằng giọng nói chanh chua ngắt lời:
- im ngươi đi ! Đừng ngụy biện vô ích ! Nội một việc giữa phòng một trai một gái kề nhau, mà ngươi lại điểm huyệt hôn mê của Bích cô nương ... hì hì ! Còn giao cho ta ... hì hì ! Này Ma quân ngươi tuổi cao tác lớn ắt hiểu rõ mọi việc đấy chứ ? Nếu việc này truyền rao khắp chốn giang hồ, thì ... Ôi ! Đau đớn cho danh dự và tiết khí của cha con ngươi biết ngần nào !
Nàng nói xong, mỉm cười âm trầm đoạn quay phắt mình nhảy vô phòng Bích Lệ Hồng ...
Cái thế ma quân trợn mắt, dựng mày, tay hữu lay động hổ trảo vùn vụt đánh mạnh vào người Cừu Thiên Hiệp, thế mạnh và bất động núi băng.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy kình phong muôn đạo bay xoắn vào người vội rún mình nhảy lên cao tránh né, đồng thời kêu lên thất thanh:
- Tiền bối hãy chậm lại ! Hãy nương tay ...
Nhưng Cái thế ma quân đã giận như điên, đôi mắt đỏ ngầu, mày rô dựng ngược lão bất kể lời kêu gọi của Cừu Thiên Hiệp, mà tay tả huy động thế chưởng, tay hữu vung mau ngọn trảo, bước tới từng bước một, chiêu thế trí mạnh, uy lực khác phàm ... khi thế thật hung hăng mãnh liệt ...
Cừu Thiên Hiệp thấy Ma quân lồng lộn như hổ đói, bèn chép miệng nói thầm:
“Câu chuyện đêm nay dù lấy hết nước sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch vết nhơ, chuyện lớn chuyện bé, hãy để sau này phân giải, chi bằng ta tìm cách lánh thân ... chạy trước cho êm ... kẻo xảy ra lắm chuyện không lành !” Vừa suy nghĩ xong, chàng rút nhanh thanh “khô trúc thánh kiếm” lay động một hư chiêu vừa buột miệng nói to:
- Tiền bối hãy đợi Bích cô nương tỉnh dậy, mà hỏi cho ra nguyên cớ ngọn nguồn ... Hiện giờ tại hạ xin thất lễ !
Nói xong chàng lắc mình tới trước, trổ thuật khinh công chạy như gió, hướng ra ngõ ngoại thành.
Cái thế ma quân không thể ngờ được, chính mình đưa ra mười chiêu tuyệt học vẫn không ngăn trở được Cừu Thiên Hiệp khiến lão nổi giận xung thiên, vũ lộng ngọn trảo xà tới trước vừa quát to:
- Tiểu tử ngươi có chạy đường trời !
Như bóng tùy hình, Cái thế ma quân rún mình nhảy vụt lên cao, đuổi theo sát Cừu Thiên Hiệp, thân pháp như hoàng ưng triển vực lanh lẹ dị thường.
Cừu Thiên Hiệp tuy hóa nóng bức đầy phẩn nộ, nhưng chàng cố nhẫn nại, một mặt chạy nhanh như gió, một mặt suy nghĩ mong lung:
“Đây là lần thứ nhất, từ ngày ta xuất đạo giang hồ, gặp địch đã cuốn gió chạy có cờ !” Cái thế ma quân dùng hết toàn lực đuổi theo như gió lốc, lão vừa chạy vừa rống lên không dứt.
Hai người kẻ trước người sau, chạy như sao sa điện chớp thoăn thoắt không dừng.
Một trang kỳ tài võ lâm, đã gặp mấy duyên kỳ ngộ, lại có ngón tuyệt đại võ công.
Còn một người là tên Cái thế ma đầu, thành danh trên Hắc đạo trên dưới bốn mươi năm thế mà kẻ chạy người đuổi không ai vượt hơn tí nào ...
Khoảng khắc qua, hai người đã vượt ra bên ngoài thành Tương Dương trên mấy dặm ...
Giữa đêm cô tịch, trăng mờ vắng lặng và im như tờ giấy trải..
Hai người vẫn chạy đều đều, kẻ trước người sau đuổi nhau như gió loạn, kết cục chẳng ai giỏi hơn ai ?
Đột nhiên ... một đạo bạch quang bỗng lóe lên, từ phía xa xa chạy rất nhanh đến đầu Cừu Thiên Hiệp và Cái thế ma quân.
Cừu Thiên Hiệp thất kinh nhủ thầm:
“Ấy chết ! Đồng đảng của Cái thế ma quân ... thật là ... ” Vừa nghĩ dứt, chiếc bóng trắng tựa kình phong lượn nhanh qua cản hẳn lối đi của chàng, bằng giọng nói âm trầm quát hỏi:
- Ngươi bị ai đuổi một cách thê thảm như thế ?
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy người lạ chẳng ai khác hơn Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc, bất giác đôi mày chàng cau lên như vòng cung, vì đoán biết sẽ có việc không may xảy ra, vì chàng đinh ninh thế nào nàng cũng đứng ra gánh vác công việc của chính mình, mà gây sự với Cái thế ma quân bèn kêu lên hốt hoảng:
- Nhan cô nương, xin đừng dính líu vào việc này ... Xin cô nương chớ nhúng tay !
Nhan Như Ngọc cau mày, trợn mắt hỏi mau:
- Thế nào ? Tại sao ta chẳng can thiệp ?
Cừu Thiên Hiệp chưa kịp trả lời, thì phía sau lưng đạo kình phong bay xoắn tới.
Cái thế ma quân tay cầm hổ trảo mau như chớp giật lưng trời, đánh mạnh xuống lưng Cừu Thiên Hiệp thế nhanh vô kể, đồng thời lão quát to lên:
- Tiểu tử ! Xem ngươi có thoát khỏi tay ta không ?
Nhan Như Ngọc trông thấy thế chẳng dám chậm trể, tuốt nhanh thanh trường kiếm, hay động ra chiêu thế bảo hộ Cừu Thiên Hiệp đồng thời nàng vận chưởng phong đánh mạnh vào ngọn “truy hồn trảo” của Cái thế ma quân với một chiêu thế ác liệt.
Cái thế ma quân Bích Nam Hùng vơ trật con mồi, lão rống lên “bào hao” như hổ đói:
- Hay cho tiểu tử, hóa ra ngươi du hưởng cầu mưu để chờ người tiếp tay !
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
485 chương
116 chương
35 chương
90 chương