Thiết quyết đại kỳ

Chương 5 : Kho tàng thần chết

Thạch động ở phía sau là một kho chứa bảo vật vĩ đại, chung quanh bốn hướng treo la liệt vàng ngọc, bảo chân. Một dòng nước phun ra từ miệng đầu rồng bằng ngọc rồi chảy vào trong hồ nước đầy, tựa hồ như ở bên trong có đường ra. Một bên hồ nước có một chiếc rương gấm, áo quần sang trọng mà Thủy Linh Quang vừa mặc cũng ở tại đây. Thiết Trung Đường cứ than thở mãi, chàng biết rằng số bảo vật này đã trải qua biết bao gian khổ các vị tiền nhân mới có được. Chỉ có điều chàng chưa tìm thấy chiếc hộp tai họa. Trung Đường cúi đầu xuống định uống một hớp nước, thì có ngờ đâu chàng thấy chiếc hộp ấy ở dưới đáy hồ. Thiết Trung Đường không một chút do dự, chàng vớt chiếc hộp ngay, bỗng nhiên chàng nghe một tiếng nổ thật lớn, bốn bề rung động, chiếc hộp lại rơi vào đáy hồ. Âm thanh dội lại chẳng khác gì long trời lở đất khiến chàng cũng phải hoảng sợ. “Thì ra chiếc hộp tai họa này đúng là có ma lực rất kỳ diệu”. Thiết Trung Đường thử thò tay xuống nước một lần nữa. Nào ngờ một tiếng chấn động từ trong lòng núi. Trung Đường kinh hoảng nhảy lùi ba bước. Sự chấn động vừa rồi quá mạnh khiến cho bảo vật bị rơi xuống nằm lăn lóc trên mặt đất, nước trong hồ cũng ngừng chảy ra. Tiếng vang dội không còn nữa, vạn vật trở nên im ắng, Trung Đường nghe như có tiếng vọng lại từ trong lòng núi, tiếng búa đập vào đá càng lâu càng gần. Chàng biết rằng có người tới phá núi. Vừa nghĩ đến đó, Thiết Trung Đường lập tức tìm kiếm bốn phía tìm một nơi ẩn mình, nhưng bốn mặt đều trống trải. Tiếng búa, tiếng khoan vừa ngừng thì có tiếng nói : - Có đúng hướng không? Tiếng nói nghe thật gần, hình như chỉ ngăn cách một bức tường. - Huynh đài chớ lo, đệ đã phí sức lực bao nhiêu năm nay, chắc chắn không uổng công. - Tốt! huynh đệ hãy đào tiếp. Liền đó nghe tiếng búa, tiếng khoan. Hoàn cảnh quá cấp bách, Thiết Trung Đường không còn thời gian suy nghĩ, trước hết chàng giấu áo quần và chiếc hộp may mắn rồi phi thân ra khỏi động. Vết thương của Thiết Trung Đường chưa hẳn bình phục, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, khí lực sung mãn, chàng quan sát kỹ không hề thấy dấu vết gì, chàng liền chung vào dưới chiếc nệm. Chỉ trong giây lát, Trung Đường nghe tiếng : - Quả nhiên là chỗ này! Hai bóng người từ lỗ hổng được đập phá chui ra. Thiết Trung Đường lấy hơi thở, chàng trộm nhìn thấy một trong hai người mặc áo lam dài phong thái như là một văn nhân, còn người kia giống như đạo sĩ râu tóc bạc phơ. Tuy ở trong tình huống vui mừng như thế, nhưng không tỏ lộ vui mừng, toàn thân cả đất bụi chứng tỏ hắn là một con người thâm trầm. Khi cả hai vừa đặt chân vào động, thì mắt họ bị hấp dẫn bởi báu vật. Trong lúc ấy, sau vách núi một chàng thiếu niên nhảy ra, mình mặc áo ngắn, mày rậm, mắt tròn và một gã đại hán đầy râu. Chàng thiếu niên ấy như mừng rỡ quá độ nên khi nhảy ra đầu bị va vào vách núi chảy máu ròng ròng nhưng hắn không tỏ vẻ đau đớn gì cả. Châu báu đầy động khiến đôi mắt của mỗi người đều lộ nét hung hãn như con dã thú. Một hồi lâu, lão tóc bạc mới nói : - Hơn mười năm khổ tâm lao lý, đầu đã bạc phau, hôm nay quả được đền bù. Lão nắm một cây bảo kiếm nói : - Huynh có biết không, đệ chỉ vì huynh nên đã mất nhiều tâm huyết. Bỗng nhiên người mặc áo nho nhã phóng một chưởng đánh rơi ngân kiếm trong tay lão già, mặt biến sắc : - Các hạ đã quên giao ước giữa chúng ta rồi sao? Chủ quyền trước khi chia không ai có quyền chiếm bất cứ một vật gì trong động. Các hạ và tại hạ chỉ nhìn cho biết mà thôi. Người mặt áo nho nhã nói xong, hắn không cần chú ý đến đạo nhân, chạy đến hồ uống nước. Đạo nhân tóc bạc nhảy lùi hai bước, hỏi chàng thiếu niên áo gấm : - Huynh đệ xuất thân ở trong một gia đình giàu sang, nhưng có lần nào huynh đệ thấy báu vật nhiều như ở đây không? - Dù có nằm mơ cũng không thấy được. Người mặc áo văn sĩ uống nước xong quay lại hỏi : - Kho báu đã tìm ra, các hạ dự tính như thế nào? - Kho báu này dù tại hạ phí công mà tìm ra, nhưng nếu không có các hạ thì cũng uổng công mà thôi. Người mặc áo nho nhã nói : - Chẳng những mất mất công mà có lẽ chẳng bao giờ tìm thấy chỗ này. - Nếu tại hạ không vì lòng tham thì kho báu này sẽ chia làm hai phần. Mỗi người một phần... Đạo nhân thở dài một tiếng tiếp : - Sau đó tại hạ sẽ tìm một nơi vắng vẻ để hưởng thụ phước lộc là hơn. Đại hán có râu nổi giận : - Chia hai phần thôi à? Có lý nào ngươi đưa chúng ta đến chỗ chết? Trong giới giang hồ hiện nay, ngoại trừ môn hạ của phái Tích Lịch, ngoài Tiểu Lôi Thần mỗ còn có ai biết dùng thuốc nổ phá núi? Đạo nhân tóc bạc nói : - Công lao dùng thuốc nổ ta sẽ tính cho ngươi. - Ngươi nói gì? Lão già tóc bạc cười nhạt rồi bước đến hồ hớp một ngụm nước. Thiết Trung Đường nghĩ thầm : - Nếu mình như lão ta, trước khi uống cần phải cẩn thận xem trong nước có độc hay không. Trong lúc ấy lão đạo sĩ tóc bạc đổ nước trở lại, miệng nói lia : - Không xong rồi! Không xong rồi. Thấy vậy, người mặc áo nho nhã ngửa mặt nhìn trời trăng mây nước như không nghe, không thấy. Đạo sĩ tóc bạc cũng không màng gì đến hắn. Lão rút chiếc trâm cài trên đầu quậy một vòng trong nước hồ, màu bạc ở đầu trâm liền trở thành màu đen. Lão nhanh tay cài trâm lên đầu rồi nhìn người mặc áo lam nho nhã nói : - Hắc Tinh Thiên, quả là cái tâm của ngươi càng đen hơn nhiều. Lúc này sắc mặt của Hắn Tinh Thiên không một mảy may thay đổi. Đạo nhân tóc bạc lại hỏi : - Thì ra ngươi chỉ muốn nuốt một mình? - Đúng như vậy! Hắc Tinh Thiên chậm rãi nói : - Thực ra thuốc độc ở trong nước không phải vì ngươi mà chuẩn bị. Nếu ta muốn giết ngươi có cần gì phải bỏ thuốc độc ở trong nước. Hắn quay qua dặn dò chàng thiếu niên : - Gọi chúng vào! Thiếu niên áo gấm vội vã bước vào trong núi, chưa bao lâu có tám đại hán tay cầm khí giới theo chàng thiếu niên đi ra. Hắc Tinh Thiên gọi chúng : - Các vị đã nhiều gian khổ, nên ta cho mỗi người một ngụm nước giải lao. Nghe xong, đại hán mặc áo chẽn cúi đầu : - Tổng phiêu đầu quá khách khí! Miệng hắn tuy đang nói nhưng cả mười sáu con mắt đều chăm chú nhìn vào kho báu. Hắc Tinh Thiên vẫn nở nụ cười ôn hòa : - Hãy uống nước giải lao, một lát sẽ có trọng thưởng. Đại hán áo chẽn tranh đi trước tới hồ uống nước. Thiết Trung Đường thầm nghĩ : - Quả là một tên cực độc. Cả đạo nhân tóc bạc và Tiểu Lôi Thần cũng biến sắc. Tám gã đại hán đều uống nước xong, một trong bọn chúng còn quẹt môi nói : - Nước ngọt quá chẳng khác chi nước đường. Mấy tiếng sau cùng không còn một chút khí lực, cho đến tiếng cuối cùng đều ngã ra mà chết, không có một tên nào kịp thét dù chỉ một tiếng. Đại hán có râu Tiểu Lôi Thần cũng bĩu môi nói : - Thuốc độc quá lợi hại! Hắn cúi mình banh hai mắt của một đại hán, thấy mắt hắn trở thành màu xanh rất thê thảm. Hắc Tinh Thiên mỉm cười, chuyển mắt nhìn quanh một lượt : - Trong ánh hào quang của báu vật, còn có cả tử thi quả thật là hay. Vừa nói hắn vừa di chuyển đến lão nhân tóc bạc. Thấy thế, đạo nhân tóc bạc lo sợ : - Ngươi định làm gì vậy? - Trước hết ta hỏi ngươi, cái bản đồ kho báu này từ đâu mà ngươi có? - Điều đó tại hạ đã nói rồi! - Ngươi nói rằng bản đồ kho báu ngươi lấy từ xác chết của môn đệ Đại Kỳ môn có đúng không? Đạo nhân tóc bạc đáp : - Đúng... - Điều đó ngươi chỉ qua mặt lũ trẻ, may ra chúng còn tin, còn ta thì xác chết của đệ tử Đại Kỳ ta đã thấy nhiều lần rồi. Trong vòng hai mươi năm qua, bất cứ lúc nào có đệ tử của Đại Kỳ chết ta đều chứng kiến tận mắt. Đạo nhân tóc bạc lúng túng : - Điều đó... điều đó... - Phương chi cái kho báu lớn như thế này, chắc chắn môn đệ Đại Kỳ môn luôn luôn xem trọng, do vậy, người giữ bản đồ phải là người đầu não. Xác chết của bọn chúng trước khi lâm chung, ta đều lục soát nhưng đều không thấy, tại sao ngươi lại phát hiện. Đạo nhân tóc bạc sững sờ một lát rồi lớn tiếng : - Không cần phải biết vì sao ta biết kho tàng, tất cả chẳng quan hệ gì đến ngươi, ngươi đã hứa chia kho báu cho ta một phần. - Đúng thế, nhưng ta nghi ngờ lai lịch của ngươi. - Nghi ngờ gì? - Ta nghi ngờ ngươi là đệ tử của Đại Kỳ môn. Ngươi được nghe từ cửa miệng đại sư trưởng những gì liên quan đến kho báu, thế là lòng tham của ngươi bị đánh động nên phản bội sư môn có phải không? Đạo nhân tóc bạc toàn thân chấn động, lão nhảy lui ba bước giọng run run : - Ngươi... ngươi điên rồi sao, nếu ta là môn đệ của Đại Kỳ môn tại sao ta lại tìm đến ngươi? - Trong giới giang hồ ngoại trừ Hắc Tinh Thiên này thì còn ai biết môn phá núi. Ngoài trừ Tích Lịch đường thì còn ai biết dùng thuốc nổ? Gương mặt của đạo nhân tóc bạc lúc xanh mét, lúc trắng bệch đúng ngẩn ngơ như trời trồng, rồi lão thở dài : - Đúng rồi! Chỉ vì kho báu này mà tại hạ phản bội sư môn. Tiểu Lôi Thần nạt một tiếng : - Thì ra ngươi là môn đồ của Đại Kỳ môn, ta không giết ngươi không được. Hắn liền vận nội công tay chân nghe răn rắc phóng tới trước mặt đạo nhân tóc bạc tung quyền. Thực ra mới nhìn qua thì chiêu thức của hắn không có gì ảo diệu nhưng lại mạnh vô cùng, đó chính là Tích Lịch quyền của Tích Lịch đường truyền lại. Đạo nhân đảo thân mình, thân mình của lão bay tà tà qua phía bên kia hồ, miệng lão nói lớn : - Hắc Tinh Thiên, tại hạ có điều muốn nói, các hạ có muốn nghe hay không? Tiểu Lôi Thần lại nạt : - Còn nói gì nữa! Đoạn như bóng với hình cũng phóng theo lão. Thấy thế, Hắc Tinh Thiên nghiêm giọng : - Lôi hiền điệt hãy dừng tay. - Hắc đại thúc, lão già ấy là đệ tử của Đại Kỳ môn, kẻ thù của năm gia đình ta, tại sao lại tha hắn? - Ai bảo tha hắn, chờ nghe hắn nói xong cũng không muộn. - Chỉ cần các ngươi dành đường sống cho ta, ta không nghĩ đến kho báu. Một bên lão đạo nhân là chàng thanh niên, một bên là Tiểu Lôi Thần ngáng đường ra, tuy Hắc Tinh Thiên đứng yên nhưng đôi mắt của hắn sắc như kiếm đã khống chế toàn bộ, buộc lão đạo nhân phải nói ra : - Tuy tại hạ từng là đệ tử của Đại Kỳ môn nhưng chưa bao giờ làm thương hại bất cứ người nào trong năm gia đình các hạ, tại hạ... năm xưa là đệ tử của Đại Kỳ môn chưởng hình sự Thiết Nghị. Tên họ là Tiền Không. Nghe vậy Thiết Trung Đường giật mình bởi Thiết Nghị là phụ thân của chàng. Bỗng nghe Hắc Tinh Thiên lạnh nhạt nói : - Tiền Không, trong Đại Kỳ môn chưa bao giờ thu đệ tử chưa ghi tội, cũng không thu nhận bất cứ ai ngoài hai dòng họ Vân, Thiết, ngươi còn qua mặt ta sao? Mặt lão đạo nhân xám ngắt, bỗng nhiên lão quì xuống giọng buồn rầu : - Vô luận tại hạ là ai, nhưng tại hạ chẳng màng đến lương tâm, cướp trên tay Thiết Nghị bản đồ kho báu, lại mang cả mười năm tâm huyết mới tìm ra mặt ngữ trong bản đồ dẫn các người đến đây... Tựa hồ như lão muốn rơi nước mắt nói tiếp : - Hai chục năm sau tại hạ đã trải qua nhiều gian khổ, ngay cả mái tóc cũng bị bạc, hôm nay các hạ còn nhẫn tâm giết tại hạ sao? - Thiết Nghị là một con người có võ công thiên hạ vô địch, làm sao ngươi lại lấy được vật báu trong tay của hắn, phải chăng ngươi và Thiết Nghị là đồng phụ khác mẫu với hắn. - Quả đúng như vậy, tại hạ chính là Thiết Thanh Tràng, nếu tại hạ không lén chém cánh tay trái của Thiết Nghị thì ngươi làm sao thắng được hắn. Thiết Trung Đường nghe xong chàng tức giận vô cùng, cả toàn thân chàng run lên. Hắc Tình Thiên mỉm cười : - Đúng vậy, nếu không có ngươi lén chặt tay phải của hắn thì cả năm nhà chúng ta không có ai là địch thủ của hắn. Chỉ từng ấy cũng đủ để ta tha cho ngươi... chỉ tiếc... nếu ngươi không phải là họ Thiết, bây giờ chính ngươi là họ Thiết thì ta không thể tha ngươi. Vừa nói đến đó Hắc Tinh Thiên liền hét : - Ra tay! Thiết Thanh Trảng gượng cười rũ, ngửa mặt nhìn trời than : - Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, hối cũng không kịp nữa. Đại ca, đệ đã không tốt với đại ca... đệ... đệ... Bỗng nhiên hắn ưỡn ngực : - Các ngươi hãy mau ra tay! Ta sẽ không hề phản kháng. - Dù ngươi có phản kháng cũng không được rồi. Hắc Tinh Thiên phóng một chưởng vào ngực Thiết Thành Trảng, Thanh Trảng chỉ còn hét lên một tiếng, máu tươi tuôn ra theo tiếng hét, văng tung tóe ngoài ba thước. Tiểu Lôi Thần thấy thế, hắn phóng ngay tới đặt tay vào mũi Thiết Thanh Trảng nói : - Hắn chết rồi! Hắc Tinh Thiên tự phụ : - Làm sao sống sót dưới chưởng lực của ta. Chỉ tiếc một điều là đã cho hắn chết mau chóng. Tiểu Lôi Thần tiếc rẻ : - Ta đoán là hắn không dám phản kháng. Hắc Tinh Thiên nhìn quanh một vòng rồi ra lệnh : - Hai đứa bay hãy mau tập trung báu vật lại một nơi! Cả Tiểu Lôi Thần và gã thiếu niên đều ứng lệnh làm ngay. Hắc Tinh Thiên từ từ đi tới chiếc giường mở nắp rương nói thầm : - Loại áo quần này không thể dùng được. Rồi hắn đạp chiếc rương bay về chỗ cũ : - Có được chừng này báu vật sẽ giàu sang có thể hơn cả một quốc gia. Chỉ là ba chúng ta làm sao mang đi hết được? Tiểu Lôi Thần đưa hai cánh tay vạm vỡ cười nói : - Không ngại gì, bằng hai cánh tay của Lôi Thần mỗ, cho dù bằng hai như thế mỗ cũng khiêng sạch. Bỗng nghe một tiếng “úi chà” của Hắc Tinh Thiên bởi hắn phát hiện chiếc hộp đen ở dưới đáy hồ, hắn nói thì thầm : - Trong chiếc hộp này ắt có điều lạ nhưng ta lại không biết cách mở hộp. Tiểu Lôi Thần oang oang : - Để mỗ xem thử! Hắn tiếp nhận chiếc hộp đen một hồi rồi nói : - Trong chiếc hộp này còn có gì nữa đâu, chẳng cần nhìn làm gì! Hắn liệng chiếc hộp xuống đất. - Ngươi biết gì, có thể vật đựng trong hộp còn có giá trị hơn cả châu báu. Tiểu Lôi Thần vội hỏi : - Có thực không? Hắn cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, bỗng nghe có tiếng người ở bên ngoài, một bóng người phóng vào như bay. Cả ba người đều nhất tề : - Ai đấy? Một thiếu nữ, thân mình đều lấm bùn, tay chống nạnh đứng ở cửa động hỏi to : - Các ngươi... là ai... đến đây... có việc gì? Thiếu nữ ấy chính là Thủy Linh Quang. Tiểu Lôi Thần cười tóe lên rồi sấn bước tiến đến bên Thủy Linh Quang : - A! Cô nương cà lăm, cô nương là ai đây, là chỗ của cô nương? - Đương... nhiên! - Nhưng hiện nay chỗ này đã thay đổi chủ nhân! Nếu cô nương rửa ráy sạch sẽ đại gia này sẽ mang cô nương cùng đi. Thủy Linh Quang nhìn vội một vòng, nàng không thấy xác của Thiết Trung Đường, nàng tin tưởng là Trung Đường đã ẩn mình một nơi nào đó, nàng thở phào nhẹ nhõm : - Đúng... đúng... ngươi muốn... mang ta ra ngoài? Tiểu Lôi Thần ngoài miệng cười hi hi, tay hắn định sờ vào Thủy Linh Quang, đột nhiên Hắc Tinh Thiên phóng chưởng đẩy hắn lùi mấy bước. - Hắc đại thúc... đại thúc... Hắc Tinh Thiên không màng chú ý đến Tiểu Lôi Thần. Hắn bước tới trước mặt Thủy Linh Quang cúi mình thi lễ : - Xin cô nương đừng để tâm thái độ vô lễ của hắn. Chủ ý của Thủy Linh Quang như thay đổi nàng vui vẻ lắc đầu. - Cô nương là chủ nhân ở đây, thế nào cô nương cũng biết cách mở chiếc hộp này, chỉ cần cô nương mở ra cho chúng tôi nhìn cho biết, lập tức chúng tôi đi ngay không phiền nhiễu gì cô nương nữa. Thủy Linh Quang nhấp nháy hai môi, nàng vừa cười vừa nói : - Muốn mở chiếc hộp này cũng không khó? Chỉ cần xoay về phía trái thì nắp hộp tự mở! Tiếng nàng nói cà lăm, một câu nói nàng Thủy Linh Quang cứ lắp bắp hoài. Tiểu Lôi Thần hỏi kỹ : - Chiếc hộp này hình vuông làm sao mà xoay được? - Bên ngoài tuy vuông, biết đâu ở bên trong thì tròn. Hắc Tinh Thiên nhận định. Tiểu Lôi Thần nghe xong hắn như tỉnh ngộ : - Đúng rồi, đúng rồi, bên ngoài thì vuông bên trong chắc là tròn, người chế tạo chiếc hộp này quả là tinh xảo. Hắc Tinh Thiên nhặt chiếc hộp lên đưa trước mặt Thủy Linh Quang : - Đây là vật của cô nương, dám phiền cô nương mở cho. Thủy Linh Quang lắp bắp : - Chiếc hộp... này... đã khóa rồi... ta không... đủ khí lực để... mở nó ra... Nghe vậy, Tiểu Lôi Thần lấy chiếc hộp rồi cười lớn : - Việc bán sức lực, xin để cho Lôi Chấn Viễn này đảm nhận. Tay phải hắn nắm hộp, tay trái hắn quay về bên trái, quả nhiên nắp hộp chuyển động, Tiểu lôi thần Lôi Chấn Viễn cười tự hào : - Đại thúc xem đây... Nói chưa dứt lời, hắn thét lên một tiếng thê thảm máu trong ngực phun ra, chiếc hộp rơi xuống đất, cái thân vạm vỡ của hắn cũng ngã theo. Nguyên do khi nắp hộp vừa chuyển động, ba mũi kim bay ra cắm vào ngực hắn. Thấy thế, Hắc Tinh Thiên thất sắc, cúi xuống xem xét, gã thiếu niên sợ hãi hét : - Lôi đại ca, đại ca... Gã thiếu niên giận dữ bước tới trước mặt Thủy Linh Quang : - Mi phải chết! - Ta... ta cũng không biết. Hắc Tinh Thiên hòa hoãn giải thích : - Đó chỉ vì lỗi của Lôi Chấn Viễn, làm sao lại đổ lỗi cho cô nương? Bây giờ chiếc hộp đã mở hãy xem những gì có trong đó? Gã thiếu niên đứng ngây người, hắn thầm trách sư phụ hắn quá tàn khốc. Hắc Tinh Thiên dùng móc liêm cạy nắp hộp, bên trong chỉ có mấy cuốn sách. Thấy chỉ có thế, gã thiếu niên cảm thấy tuyệt vọng. Ngược lại Hắc Tinh Thiên thì rất mừng, hắn cười lớn : - Võ công bí truyền của Đại Kỳ môn chắc chắn là ở đây. Hắn cười như điên cuồng rồi ngoảnh mặt giục : - Lấy ra! Gã thiếu niên lắc đầu thối lui hai bước. - Ngươi không lấy? - Đệ tử không dám. - Được, ngươi dám chống lại mệnh lệnh? Hai mắt hắn nhìn Thủy Linh Quang, nàng không chờ hắn mở miệng đã cúi mình : - Ta đi! Thủy Linh Quang vừa uốn mình bất ngờ nàng phóng song chưởng lấy hết sức đánh vào ngực Hắc Tinh Thiên. - Ta biết trước thế nào ngươi cũng hành động như vậy. Hắn liền nhảy lên đá vào Thủy Linh Quang. Hắn triệt chiêu biến thức nhanh như gió. Hai chưởng của hắn chặn đường rút lui của Thủy Linh Quang. Do vừa rồi nàng dùng sức mạnh quá nên bây giờ không thể tránh được. Ai ngờ trong chớp mắt ấy thân hình nàng bỗng nhiên bay lên. Hắc Tinh Thiên tấm tắc khen : - Khinh công giỏi lắm! Thân hình nàng bước về phía sau ba bước. Trong thế ấy nếu Thủy Linh Quang thừa cơ truy kích chắc chắn là nàng ở thế thượng phong. Võ công của nàng tuy cao nhưng chưa hề có kinh nghiệm nên khi ấy nàng đã không biết truy kích. Hắc Tinh Thiên mừng thầm, hắn tung chưởng nhào tới. Sau mấy chiêu quả nhiên chiêu thức của Thủy Linh Quang yếu dần. Nên biết rằng chính nàng cũng không biết võ công của mình cao hay thấp, vì thế khi chiến đấu nàng rất dễ sanh tâm sợ hãi, Thiết Trung Đường ở dưới giường nôn nóng, chàng muốn phóng ra thì cùng lúc ấy xác Thiết Thanh Trảng cũng vừa nhúc nhích. Thủy Linh Quang nhẹ nhàng bay tới bay lui chẳng khác nào con bướm vờn hoa. Nàng phóng song chưởng vào Hắc Tinh Thiên. Hắc Tinh Thiên cười thầm : - Quả nhiên võ công của Đại Kỳ môn không biết lợi dụng tài khinh công mà lại chỉ dùng sức mạnh của chiêu thức. Hắn liền chuyển lùi ba bước vừa tới trước xác của Thiết Thanh Trảng. Đột nhiên Thiết Thanh Trảng hét một tiếng phóng mình dậy ôm chặt hai chân của Hắc Tinh Thiên. Gã thiếu niên thấy thế thất kinh : - Hắn... hắn sống lại! Hắc Tinh Thiên cũng hồn bất phụ thể bị Thiết Thanh Trảng quật nhào xuống đất, hắn nghe như đôi chân bị tê buốt, dĩ nhiên là hắn đã bị điểm huyệt. Gã thiếu niên thấy vậy vùng bỏ chạy. Hắc Tinh Thiên la lối : - Đừng chạy, hãy mau tới giúp ta một tay. Thiết Thanh Trảng cười nhạt : - Đồ đệ của ngươi đã chạy rồi, còn gọi cái nỗi gì. Nói chưa dứt lời hắn đã phóng thủ hướng đánh cùng lúc vào hai huyệt lớn ở hông của Hắc Tinh Thiên : - Ngươi... ngươi sao lại... - Ngươi nghĩ là ta đã chết? - Chính tay ta đã xem tâm mạch của ngươi. - Ta chỉ dùng công lực ngưng thở, bị một chưởng của ngươi ta liền bế khí giả chết. Ta biết rằng ngươi tự thị vào chưởng lực, nên không chú ý. Ha ha... Hắc Tinh Thiên, ngươi là kẻ quỷ kế đa đoan tại sao lại không phát hiện ta đã giả chết. - Được, ta đã rơi vào tay ngươi, muốn giết thì cứ giết đừng nói nhiều. Thiết Thanh Trảng nhắc lại : - Muốn giết thì cứ giết? Đâu dễ dàng như vậy. Thiết Thanh Trảng nhìn Thủy Linh Quang vừa cười vừa nói : - Cô nương đừng ngại, cô nương muốn giết hắn như thế nào tại hạ sẵn sàng nghe theo. Thủy Linh Quang mở lớn đôi mắt nói : - Tùy... tùy tiện. Thiết Thanh Trảng hỏi : - Mùi vị thịt người, cô nương đã nếm qua chưa? - Ta chưa hề ăn... ăn rồi... cũng chưa ăn! - Thế thì tại hạ ăn một mình, một chưởng vừa qua bị mất nhiều chân khí, bây giờ cần bồi dưỡng. Hắn rút cây dao trủy thủ ở gót giầy ra mài. Thấy thế Hắc Tinh Thiên hết sức sợ hãi : - Ngươi giết ta là được rồi, tại sao ngươi lại còn muốn hành hạ ta. Thiết Thanh Trảng không chú ý đến Hắc Tinh Thiên, một mặt hắn mài dao, mắt hắn nhìn chầm chập vào Thủy Linh Quang : - Cô nương đã có mặt ở đây vì tại hạ mà giữ báu vật, tại hạ cảm kích vô cùng. Thủy Linh Quang nổi giận : - Ngươi.. báu vật của ngươi? - Kho báu này vốn là vật sở hữu của Đại Kỳ môn, vừa rồi thấy võ công của cô nương tựa hồ như cùng một gốc với Đại Kỳ môn. - Đại Kỳ... môn nào... ta... không biết. Thiết Thanh Trảng vừa muốn nói thêm, bỗng nghe phía sau có tiếng : - Ta biết! Bỗng nhiên từ dưới giường phóng ra một thiếu niên da mặt ngâm đen, hai lông mày như hai lưỡi kiếm, hai con mắt sáng như sao. Thiết Thanh Trảng vừa nhìn thấy gương mặt của thiếu niên ấy, toàn thân hắn run lên cầm cập, chẳng khác nào hắn thấy quỷ sứ : - Ngươi... ngươi là ai? Thiết Trung Đường hỏi lại : - Ngươi không nhận ra ta? Nhưng ta lại nhận ra ngươi! Hai mắt chàng lạnh như băng chăm chú nhìn hắn. Thủy Linh Quang chứng kiến tận mắt nhưng nàng không hiểu một tí gì, nàng chỉ nghĩ rằng chắc có mối quan hệ thần bí gì đó giữa hai người, nhưng nàng vẫn im lặng. - Sao các hạ lại nhận ra tại hạ? Thiết Thanh Trảng vừa thấy Thiết Trung Đường liền sợ hãi nên không dám ra tay. - Ngươi xem ta giống người nào? Thiết Thanh Trảng nhìn một lát, càng nhìn hắn càng sợ. Giọng Thiết Trung Đường vẫn lạnh lùng : - Ngươi hãy nhìn kỹ nhớ lại thật kỹ xem thử! Trong ánh sáng của vàng ngọc, đột nhiên Thiết Thanh Trảng nhớ đến một người, hắn run run : - Ngươi... ngươi... - Ngươi nhớ lại ta là ai? - Ngươi là gì đối với đại ca Thiết Nghị. Bỗng nhiên Thiết Trung Đường đứng dậy hét to : - Ngươi còn mặt mũi nào gọi phụ thân ta là đại ca. Chỉ vì của cải, ngươi đã nhẫn tâm hạ độc ám toán phụ thân ta, khiến người thành kẻ tàn phế. Nếu không vì ngươi thì phụ thân ta không chết ở trong tay kẻ khác... Sắc mặt Thiết Thanh Trảng xám như đất : - Ngươi... sai rồi... ta... Thiết Trung Đường giận dữ hét : - Sai rồi? Hừ... Chính miệng ngươi nói ra sao bây giờ lại phủ nhận? Đột nhiên Thiết Thanh Trảng ôm ngực nói : - Đúng rồi, ta khẳng định chính ta hạ độc ám toán hắn, từ nhỏ đến lớn, ta thường xuyên sống trong sự khống chế của hắn, tựa hồ như ngạt thở. Khi ta có cơ hội, ta tự muốn phản kháng. Nhưng ta không hề giết hắn. Chỉ vì... - Tuy ngươi không trực tiếp giết phụ thân ta, nhưng phụ thân ta cũng vì ngươi mà chết... Ta muốn giết ngươi để báo thù cho tiên phụ! - Ai cũng nhắm vào ta mà ra tay, còn ngươi thì nhất định không thể? - Tại sao ta lại không thể? - Ngươi quên rồi sao, ta vốn là sư thúc của ngươi. Ngươi là đệ tử của Đại Kỳ môn sao dám nghịch luân phạm thượng. Thiết Trung Đường nghe xong chàng cảm thấy khó xử. Nên biết rằng trong Đại Kỳ môn, giới điều nghiêm khắc nhất là “Không được theo kẻ thù phản thầy, không được nghịch luân phạm thượng!” Thiết Thanh Trảng chăm chú nhìn thần sắc của Thiết Trung Đường, trên môi hắn nở một nụ cười nham hiểm, chợt hắn thấy Thủy Linh Quang đứng ngay trước mặt, nàng nói : - Ta... ta giết ngươi được không? Thiết Thanh Trảng cười nhạt : - Tự nhiên là cô nương giết được, nhưng cô nương đâu phải là địch thủ của ta, cô không tin thì cứ ra tay! Hắn nói chưa dứt lời, bỗng nghe phía ngoài động có tiếng nói khàn khàn : - Ta đến thử trước! Chưa dứt câu nói, Thủy Linh Quang bỗng nhiên thất sắc, nàng run cầm cập. Thiết Thanh Trảng và cả Thiết Trung Đường cũng không khỏi thất kinh. Kế đến là mấy tiếng “binh binh”. Sắc mặt của Thủy Linh Quang trắng như tờ giấy. Một bà già xấu xí, cằn cỗi, tay chống hai gậy trúc, vừa chống gậy xuống đất là là lăng không bay vào, mới nhìn chẳng khác chi một con diều hâu. Thủy Linh Quang run giọng gọi : - Mẫu thân... Thủy Nhu Tụng hỏi lạnh lùng : - Ngươi còn nhớ già này không? Bà liếc mắt nhìn Thiết Trung Đường, rồi lại nhìn sang Thiết Thanh Trảng, gằn từng tiếng : - Thiết Thanh Trảng, ngươi còn nhớ ra ta? Thiết Thanh Trảng lắc đầu : - Tại hạ không nhận ra. - Người bạn cũ hai mươi năm trước, ngươi quên hết rồi sao? Thực ra, suốt đời hắn chưa bao giờ thấy một bà già nào xấu xí như vậy. - Ngươi còn nhớ hai mươi năm trước, trong một đêm mưa gió tại vườn đào hoa, giữa cái cảnh lá rụng hoa rơi... - Bà... bà là Thủy Nhu Tụng? - Ngươi vẫn còn nhớ? Thủy Nhu Tụng không cười thì còn dễ nhìn, một khi bà ta cười trông quá xấu xí. Thiết Trung Đường và Thủy Linh Quang mặt nhìn nhau, không ngờ Thiết Thanh Trảng lại nhận ra Thủy Nhu Tụng. Thiết Trung Đường càng lạ lùng hơn khi thấy ánh mắt của Thủy Nhu Tụng trong lúc này. Đôi mắt bà ta như nhìn về quá khứ, thương tâm như sám hối, hận thù như khắc vào xương tủy. Đôi mắt ấy cứ nhìn chầm chập vào Thiết Thanh Trảng rồi từ từ nói : - Ta biết ngươi vẫn còn nhớ ta, nếu ngược lại không nhận ra ta thì sao? - Tại hạ... tại hạ... - Hai mươi năm trước, ngươi từng quì trước mặt ta nói ta là một người con gái duyên dáng, đẹp đẽ, rất nhu hòa. Bà nhắm đôi mắt như đang trở về quá khứ một thời mà bà đã hấp dẫn bao nhiêu kẻ khác. Bỗng nhiên Thủy Nhu Tụng mở lớn đôi mắt cười như điên cuồng : - Nhưng hiện nay ta đã trở thành người đàn bà xấu xí nhất nhân loại, tự nhiên là ngươi không nhận ra ta. Hai tay Thủy Nhu Tụng chống hai cây gậy trúc run cầm cập, bà lại cười như điên : - Hai mươi năm, không chưa đầy hai chục năm, cuộc đời thay đổi quá lớn. Hai chục năm trước, khi sinh mạng của ngươi nằm trong tay ta, chỉ tiếc là ta đã nhẹ dạ nghe hoa ngôn xảo ngữ của ngươi nên ta đã tha mạng và cũng tại vườn đào hoa, ta đã tiếp ngươi trong hai hôm. Hôm nay là ngày hai mươi năm sau, ngươi lại rơi vào tay ta, ngươi còn hoa ngôn xảo ngữ nữa không? Sắc mặt Thiết Thanh Trảng buồn khổ, Hắc Tinh Tiên chợt lên tiếng : - Thì ra Thịnh đại nương đang ở đây. Thủy Nhu Tụng nạt : - Hắc Tinh Thiên ngươi hãy im mồm. - Thịnh đại tẩu. Thịnh đại ca lúc nào cũng tưởng nhớ đến đại tẩu, sao đại tẩu không giết hắn rồi cùng với tiểu đệ về gặp đại ca! Thiết Thanh Trảng vội quì xuống : - Nhu Tụng, ta cũng không lúc nào quên nàng, tuy dung nhan của nàng đã thay đổi, nhưng lòng thủy chung của Thanh Trảng này không thay đổi. Nghe vậy, Hắc Tinh Thiên nói lớn : - Thịnh đại tẩu, hắn giả vờ đấy. Hắn… - Im mồm! Thủy Nhu Tụng nạt. Đôi mắt Thủy Nhu Tụng nhìn từ Thiết Trung Đường, Thiết Thanh Trảng rồi đến Hắc Tinh Thiên đoạn cười nhạt : - Lối hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân các ngươi, Thủy Nhu Tụng này đã nghe nhiều quá. Bà lấy gậy trúc chỉ Hắc Tinh Thiên : - Tất cả đều do ngươi, năm xưa ngươi vốn biết Thịnh Tồn Hiếu không thể sinh con, rồi nghĩ đến chuyện qua lại với ta, không qua mặt được ngươi lại tâu với Thịnh đại nương, mấy cái màn này ta đều nhớ rõ, hôm nay ta không thể tha ngươi! Chữ “ngươi” vừa ra khỏi cửa miệng Thủy Nhu Tụng đã điểm gậy phóng tới người Hắc Tinh Thiên, hắn chưa kịp hét lên một tiếng chết tại chỗ. Sau đó bà nhìn Thiết Trung Đường : - Ngươi, ngươi qua mặt mẫu tử ta cũng chẳng hề gì, nhưng ngươi là người mưu đồ ta cũng giết ngươi! Thủy Linh Quang gọi : - Mẫu thân! Gậy trúc của bà lại hướng về Thiết Thanh Trảng : - Còn ngươi... ngươi qua mặt ta, làm cho ta phải ra nông nổi này, ta giết ngươi cũng không hết giận. - Ngươi giết ta thì nữ nhi ta cũng không tha ngươi. - Ai là nữ nhi của ngươi? Đột nhiên Thiết Linh Trảng chỉ về phía Thủy Linh Quang rồi nói : - Chính nó! Nghe xong Thủy Linh Quang hét lên một tiếng, thối lui mấy bước dựa vào vách đá. Thiết Trung Đường không tránh khỏi bối rối bởi vì tất cả thay đổi quá lạ lùng, mỗi sự kiện phát sinh đều nằm ngoài liệu định của chàng. Thiết Thanh Trảng nói tiếp : - Thịnh Tồn Hiếu vô sinh, nên đứa con này tự nhiên là của ta, chúng ta đã có một đêm phu thê cũng bằng ân tình ngàn đêm, nay nàng nỡ nào giết ta? Nghe xong, Thiết Trung Đường như hiểu ra : - Hèn gì Thịnh đại nương biết Thủy Nhu Tụng đang có thai nên hạ tâm giết nàng. Hèn gì Thủy Nhu Tụng lạnh nhạt với Thủy Linh Quang. Do vì Thủy Nhu Tụng rất hận Thiết Thanh Trảng, chính bà cũng sám hối những gì trong quá khứ, nên bà lấy tội trọng của đời trước trút xuống cho đời sau. Đôi mắt Thủy Nhu Tụng nhắm lại, bà nói : - Bây giờ thực ra ta không nhẫn tâm giết ngươi! Hi hi hãy qua đây đỡ ta dậy, ta muốn đến giường nghỉ ngơi. Mừng quá, Thiết Thanh Trảng vội vàng chạy tới giả vờ cười nói dịu dàng, đỡ Thủy Nhu Tụng, nói nhẹ nhàng : - Nhu Tụng, chúng ta sẽ có những ngày hạnh phúc, số châu báu... Nói chưa hết bỗng nhiên thấy hắn ngã ngửa ra. Thủy Nhu Tụng cười như điên cuồng : - Của cải, ngươi là một tên nam nhân sợ chết nhưng lại tham tài! Bà dùng gậy trúc múa tít dồn hết báu vật lên người Thiết Thanh Trảng. - Hôm nay ta cho ngươi chết trên đống ngọc ngà này Thủy Linh Quang thấy thế nằm khóc òa, cái thiên tính của nữ nhân khiến nàng không thể kiềm chế nỗi buồn thương. Thủy Linh Quang gọi toáng lên : - Mẫu thân... mẫu thân. Nàng ngã xuống nằm trên thi thể Thiết Thanh Trảng. Tiếng cười như điên cuồng và tiếng khóc thương cảm đều chấm dứt. Những ngọc vàng óng ánh, cằn cỗi xấu xa và tàn phế của Thủy Nhu Tụng. Đôi mắt Thủy Nhu Tụng biến sang màu đỏ, nhưng nét mặt của bà ta vẫn lạnh lùng. Thủy Như Tụng có cảm giác như sức sống của mình bị mất hết và trở thành con người xấu xa. Thiết Trung Đường chăm chú nhìn Thủy Như Tụng, tâm lý chàng không biết nên hận hay nên thương. Đối với cái xác của Thiết Thanh Trảng, chàng cũng không biết nên thương hay nên hận. Giữa họ đã nảy sinh ân oán tình thù, tất cả đều kết thúc theo cái chết, họ đã dẫy đầy âm mưu, tham dục đối với của cải cũng chung cuộc theo cái chết. Bỗng nhiên đôi mắt Thủy Nhu Tụng nhìn Thiết Trung Đường với khuôn mặt thoáng nụ cười : - Hảo tiểu tử, ngươi gạt nữ nhi ta, nếu ta không theo đến đây, ắt nó đã chết đói rồi. - Phu nhân nên tốt với cô ấy, đừng lấy tội tình của đời trước trút lên đầu con cái đời sau, thì tự nhiên cô ấy phải hiếu thuận với phu nhân. - Đồ thối tha, ngươi đừng xem thường ta là kẻ tàn phế, hôm nay ta cho ngươi nếm mùi tàn phế! Thủy Nhu Tụng vừa mắng vừa điểm nhẹ cây gậy trúc, thân hình bà bay bổng. Thiết Trung Đường thấy mái tóc của Thủy Nhu Tụng rối bời, hai con mắt đỏ như lửa, trông bà chẳng khác gì một ác ma đang nhe răng múa vuốt để ăn tươi nuốt sống mình, hai cây gậy trúc của Thủy Nhu Tụng nhắm đánh vào ngực chàng. Thiết Trung Đường thất kinh bởi vì Thiết Trung Đường chưa biết võ công và nội lực của chàng đã được phục hồi hay chưa thì làm sao chàng có thể trực diện đấu với Thủy Nhu Tụng. Thiết Trung Đường nhíu mày tung thân tránh khỏi : - Mi chạy được sao? Hai gậy trúc múa tít tấn công chàng như vũ bão. Hai chân của Thủy Nhu Tụng tuy tàn phế nhưng Thủy Nhu Tụng dùng hai tay để thế chân, thân bà ta vẫn nhanh nhẹn lạ thường. Trải qua chục chiêu, rõ ràng là Thiết Trung Đường không thể chịu nổi. May thay chàng vớ được cây bảo kiếm phóng ngay một chiêu. Thiết Trung Đường biết rõ trong giây phút này đối với Thủy Nhu Tụng chẳng còn gì để nói nên chàng quyết tâm liều mạng. Vừa thoáng nghĩ như thế, Thiết Trung Đường múa bảo kiếm không nhắm đánh vào người Thủy Nhu Tụng nhưng chỉ khắc chế hai cây gậy của bà ta. Binh thư gọi đó là “Muốn bắn người, trước hết phải bắn ngựa”. Kiếm và gậy va vào nhau nghe một tiếng “chát”. Thế mà hai cây gậy ở trong tay Thủy Nhu Tụng vẫn không hề hấn gì. Nên biết rằng bà ta đã tập trung nội lực vào hai cây gậy dù cho kiếm bén cũng khó mà chặt đứt. Hai cánh tay Trung Đường tê buốt, đầu óc choáng váng, chàng phóng thêm một chiêu nữa. - Hay lắm. Nhu Tụng hét lớn, bảo kiếm trong tay Thiết Trung Đường rơi xuống đất. Trong thời khắc ấy chàng không còn kịp suy nghĩ, cây gậy của Thủy Nhu Tụng một bên trái, một bên phải điểm tới nhanh như chớp. Thiết Trung Đường liều nhào xuống đất rồi từ mặt đất chàng phi thân tới mé hồ. Thủy Nhu Tụng dùng thế lăng không bay tới mé hồ nạt : - Tới đây nạp mạng! Cây gậy trúc vẫn nhắm vào ngực Trung Đường phóng tới. Bỗng nghe một tiếng “rắc”, cây gậy trúc đánh vào bờ hồ bị gãy, bị mất trọng tâm bà liền rơi vào nước. Nguyên vừa rồi, Thiết Trung Đường chém vào gậy trúc, bây giờ Thủy Như Tụng dồn sức vào gậy nên chúng gãy làm hai. Nhờ Thiết Trung Đường được uống thiên niên sâm, tuy vết thương chưa thật lành nhưng nội lực của chàng thì gia tăng. Những gì vừa xảy ra, chính chàng cũng không hiểu. Về phía Thủy Nhu Tụng thì đánh giá chàng thấp nên bà ta trở tay không kịp. Thiết Trung Đường thở phào một hơi, chàng đứng dậy lùi tới vách đá để điều hòa chân khí chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo. Nào ngờ, đã lâu nhưng mặt hồ vẫn không có động tịnh gì. Thủy Nhu Tụng nằm ngửa trên mặt nước chẳng khác nào một người chết đuối. Thiết Trung Đường nhìn sững sờ một lát, bỗng nhiên chàng hốt hoảng : - Trong nước có độc, chắc chắn là Thủy Nhu Tụng đã uống nước có độc mà chết. Một lát sau, thân hình Thủy Nhu Tụng khô cằn co rúm lại, mái tóc xòa ra trông thật đáng sợ. Cũng trong thời khắc ấy từ trong động vọng ra tiếng khóc của Thủy Linh Quang, Thiết Trung Đường đứng sững như trời trồng, chàng cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào. Chàng chỉ mong sao trên cuộc đời đừng có những kho tàng, như thế có lẽ tất cả những sự kiện đưa đến khổ đau sẽ không xảy ra. Giàu sang thì ai cũng ưa, nhưng cùng đến với của cải thường là tham lam, keo lận, tàn khốc, âm mưu, trang đoạt và chết chóc. Nhưng khốn nỗi con người đều bị tiền tài châu báu làm hoa mắt, chỉ thấy hào quang của vật chất nhưng lại không thấy cái ám ảnh ở đằng sau ngọc ngà châu báu. Thiết Trung Đường không vào an ủi Thủy Linh Quang bởi chàng hiểu rằng chỉ có những giọt nước mắt mới làm vơi đi nỗi đau buồn của người thiếu nữ. Thiết Trung Đường ngồi xuống rương áo quần chàng cầm cuốn sách và tấm vải dơ ở trong chiếc hộp tai họa lên xem. Cuốn sách bằng lụa trắng, còn tấm vải dơ thì ra ai đó đã lấy máu nhuộm thành một lá cờ. Do quá lâu ngày nên màu đỏ của máu đã phai lạt, nhưng vẫn khiến cho người khác không khỏi khiếp đảm. Thiết Trung Đường vừa lật mấy mảnh lụa, và lá cờ nhuộm máu, toàn thân chàng run lên cầm cập, hai hàng nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Trong thạch động này chẳng những ẩn tàng báu vật và chết chóc mà còn ẩn tàng cả một quá khứ bí ẩn. Qúa khứ bí mật ấy có liên quan đến Thiết Trung Đường và trong nó cũng hàm chứa chuyện ân cừu khó quên, gian khổ huyết lệ, hạnh phúc khi sống và đau khổ khi chết. Chàng lật trang đầu thấy chữ viết trên đó rất trân trọng : “Xưa kia tam quái, tứ hung thần, thất ma, cửu ác và thật bát khấu tàn hại giang hồ thê thảm vô song. Hết thảy giang hồ chỉ dám oán hận, nhưng không dám nói, kéo dài nhiều năm. Cho đến khi hai vị tiên nhân Vân, Thiết hành hiệp giang hồ nào là Hoàng Sơn, Động Đình, Điểm Thương, Thái Hồ, Kỳ Liên, Côn Luân với mấy chục trận đấu lớn nhỏ. Cuối cùng bằng vào hai thanh kiếm giết sạch Tam quái, tứ hung thần, thất ma, cửu ác và thập bát khấu lấy máu tươi của bốn mươi mốt tên nhuộm thấm lá đại kỳ. Giới giang hồ đều cảm cái ơn đó, nên Đại Kỳ đến đâu, ai nấy đều cúi đầu. Từ đó, hai vị tổ Vân, Thiết lập ra Đại Kỳ môn, lấy đức nghĩa lập ước, lấy đức nghĩa để thu phục người. Mong rằng môn nhân đời sau đừng bao giờ quên tám chữ Nhân, Nghĩa, Trung, Hiếu, Ái, Tín, Hòa, Bình. Giữ gìn môn qui đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, phát huy chánh nghĩa.” Một bức có hàng chữ : “Đại Kỳ môn đệ nhị đại Vân lão tiên nhân di mặc, Thiết Nghị cung lục”. Thiết Trung Đường đọc xong, chàng không sao cầm được nước mắt bởi trước mắt chàng là di bút của vong phụ. Chàng lật qua trang thứ hai thấy nét chữ rối loạn, ghi lại những gian khổ về nửa cuộc đời còn lại của Thiết Nghị : “Dư Thiết Nghị, một lão nhân tàn phế, may có một đứa nam tử vẫn còn sống, chỉ sợ không được thấy mặt. Lại còn có một đứa con khiến ta vô cùng đau khổ. Ta vì bất hạnh, một cánh tay đã bị chặt bởi bào đệ, hai chân thì bị kẻ thù làm cho tàn phế, chỉ còn chút hơi thở, một phần sống, chín phần chết, nhưng ta vẫn tin vào hằng tâm, nghị lực và truyền thống tìm ra kho báu này. Kho báu này do Đại Kỳ môn chôn giấu lúc lánh nạn. Trải qua nhiều năm, ta đã dựa vào một bí đồ cũ kỹ, cố ra sức suy nghĩ mới tìm ra chỗ này. Điều làm cho ta rất vui sướng là lá đại kỳ nhuốm máu của Đại Kỳ môn kể từ khi mới khai môn không bị thất lạc. Đại Kỳ là vật chí bảo của Đại Kỳ môn. (Thiếu trang) Vừa than thở xong thi chàng nghe có tiếng thở dài ở phía sau. Thủy Linh Quang cũng rơi nước mắt : - Lão... nhân gia... là phụ thân của chàng? Thiết Trung Đường im lặng gật đầu. Thủy Linh Quang sững sờ một hồi, nàng hỏi : - Còn má má... của chàng? - Khi tại hạ còn nhỏ thì mẫu thân đã bỏ đi. Thủy Linh Quang không nói gì, nàng chỉ vuốt ve mái tóc Thiết Trung Đường, trong đôi mắt của Thủy Linh Quang như chan chứa tình thương yêu, thương tiếc và đồng cảm, lo lắng và an ủi. Một cô gái thiện lương, chỉ vì nổi bất hạnh của người khác mà quên mất nổi bất hạnh của chính mình. Thực ra thân thế của nàng còn bất hạnh hơn nhiều so với bất cứ người nào. Bốn mắt nhìn nhau đầy giọt lệ, trong lòng mỗi người đều ray rức thương tâm. Chẳng biết bao lâu, chợt Thủy Linh Quang đứng dậy vẫy tay chào, rồi nàng phóng ra ngoài. Thiết Trung Đường nắm chắc lá huyết kỳ và bí kíp cũng từ từ bước ra. Một lát, Thủy Linh Quang lại dừng chân đợi Thiết Trung Đường. Chừng khoảng xong tách trà thì chợt thấy trong hồ nước nổi lên một gò đất. Chung quanh gò hoa nở tương đang lung lay trước gió, khiến quan cảnh hoang sơ được tô thêm vẻ đẹp. Thủy Linh Quang dừng lại trước gò, lau mắt, nàng nhìn xuống nước mắt chảy đầm đìa. Thiết Trung Đường như chợt hiểu : - Đây là mộ phần... của lão nhân gia? Thủy Linh Quang đứng trong gió như trời trồng, nàng không nói mà chỉ gật đầu. Thiết Trung Đường vừa khóc vừa quì xuống trước phần mộ của phụ thân chàng, lá cờ nhuộm máu, võ công bay tứ tung, ngọn gió tuy không biết chữ nhưng từ từ lật từng trang... từng trang. Thủy Linh Quang cũng chấp tay lạy, nàng thầm khấn : - Con đã đưa người đời sau của lão nhân gia tới đây, cầu mong lão nhân gia yên giấc ở chốn cửu tuyền. Thủy Linh Quang vừa gạt nước mắt, mặt vừa gục đầu xuống đất buồn rầu nói : - Phụ thân của muội đã từng không phải với phụ thân của chàng, nhưng ông ấy đã chết rồi, mong hương linh của phụ thân chàng tha thứ. Thiết Trung Đường thật đau đớn nhưng chàng chỉ đứng khóc thầm. Trước tình cảnh ấy Trung Đường cũng òa lên khóc, tựa hồ như Thiết Trung Đường đã đổ hết nước mắt của một đời chàng. Một áng mây đen che ánh mặt trời, không gian như tối sầm, mưa lất phất bay. Thiết Trung Đường ngửa mặt nhìn trời mặc cho nước mắt giao hòa với nước mưa, chàng không muốn rời khỏi mộ phần của phụ thân. Bình sinh Thiết Trung Đường chưa thấy mặt phụ thân chàng. Bây giờ nếu ở đây được giây phút nào hay giây phút đó. Thủy Linh Quang an ủi Thiết Trung Đường, đối với nàng còn khốn khổ nhiều hơn, tâm sự của nàng như mớ tơ vò và tâm sự ấy Thủy Linh Quang không thể nói được. Cơn mưa bay dừng chốc lát rồi lại tiếp, tiếp rồi lại dừng. Thiết Trung Đường từ từ đứng dậy nắm tay Thủy Linh Quang, chàng quyết định phải đem hết sức để bảo vệ, để yêu thương nàng. Tội nghiệp cho Thủy Linh Quang, nàng ngưng mặt hỏi : - Chàng... chàng không hận muội chứ? - Không, nếu không có muội thì ta đã chết rồi. Nếu không có muội thì ai là người chôn cất phụ thân ta? Trọn đời ta không bao giờ quên ơn muội, tại sao lại giận? Chàng ngửa mặt thở dài : - Ta không hận muội, ngay cả phụ mẫu của muội, ta không còn hận họ nữa. Thiết Trung Đường chưa dứt câu nói thì Thủy Linh Quang đã sà vào chàng. Trời đất rộng mênh mông nhưng Thủy Linh Quang có cảm giác rằng chỉ còn Thiết Trung Đường là chỗ duy nhất để nàng nương tựa, chỉ có gục vào lòng Thiết Trung Đường nàng mới tìm được hơi ấm và niềm an ủi. Nhưng Thủy Linh Quang phải rời khỏi Thiết Trung Đường, phải rời khỏi, rời khỏi... Tại sao? Thủy Linh Quang không thể nói được, hay đúng hơn là nàng không nhẫn tâm nói ra. Thiết Trung Đường nắm tay Thủy Linh Quang nói dịu dàng : - Thôi đừng khóc nữa muội, hãy theo ta. Muội đã mai táng thi hài phụ thân ta thì ta phải lo mai táng phụ mẫu của muội. Thế là cả hai người trở về thạch động. Lá cờ nhuộm máu cũng như bí kíp võ công tuy đã được nhặt lên nhưng mặt đất còn giữ lại nỗi bi thương cùng những giọt nước mắt. Thiết Trung Đường liếc thấy trên giường có một trường bào có ghi năm chữ : “Ta đã từng giả chết”. Thi hài của Hắc Tinh Thiên không có cánh mà bay đâu mất. Thiết Trung Đường hơi sững một lát, chợt như chàng nghĩ ra : - Con người này quả thật lợi hại, bị thua một trận thì phải thắng người khác một trận. Chợt nghe tiếng khóc của Thủy Linh Quang, thì ra hai cái xác chết của Thiết Thanh Trảng và Thủy Nhu Tụng đã bị ai cắt đầu. Châu báu đầy động cũng bị mất đi khá nhiều. Tất cả đều do Hắc Tinh Thiên mang đi chừng một phần mười báu vật. Thiết Trung Đường chú ý đến hai thi thể của Thủy Nhu Tụng và Thiết Thanh Trảng thì thấy máu đã khô. Chàng cúi xuống đất nghe ngóng rồi nói : - Hắn đã bỏ đi chừng một giờ, nên đã xa lắm không thể đuổi kịp. - Nhưng còn phụ thân... muội. Thủy Linh Quang vừa khóc vừa nói. Thiết Trung Đường nghiêm nghị : - Hắn tuy đã đi xa, nhưng cũng có một ngày ta sẽ túm được hắn vì muội mà báo thù, muội hãy tin ta. Thủy Linh Quang gật đầu tin tưởng, nàng cũng ngưng tiếng khóc. Cả hai người lo mai táng thi hài của Thiết Thanh Trảng và Thủy Nhu Tụng. Thiết Trung Đường hạ quyết tâm ở lại giữ mộ của phụ thân chàng một trăm ngày. Tự nhiên Thủy Linh Quang cũng ở lại bầu bạn với Trung Đường. Bây giờ nàng cũng không cần tránh né bất cứ ai, bất cứ việc gì. Nàng rửa ráy sạch sẽ rồi thay toàn bộ y phục. Thiết Trung Đường biết rõ Thủy Linh Quang rất mong mỏi được thấy thế giới bên ngoài nhưng hiện giờ nàng cũng bằng lòng ở lại một bên chàng, không một chút nôn nao, không một lời oán trách. Ba hôm sau, vết thương của Thiết Trung Đường đã hoàn toàn bình phục. Chàng mới phát hiện công hiệu của “Thiên niên sâm” điều này thật khó mà tin nổi. Chàng mới tin rằng trên cuộc đời này có những sự kiện lạ lùng mà sức con người không thể giải thích được. Thủy Linh Quang lấy lụa trắng làm áo tang, nàng khoác vào mình Trung Đường. Trên mình được khoác chiếc áo mềm mỏng, dịu dàng khiến chàng nhìn lại từng phân, từng tấc của thân hình chàng sung mãn khí lực của một gã nam nhân. Nổi buồn vẫn còn đeo đẳng, nhưng Thiết Trung Đường vẫn thường xuyên luyện tập theo võ công trong bí kíp, cũng có khi chàng kể cho Thủy Linh Quang những mẫu chuyện dọc đường gió bụi. Nhừng ngày tháng ảm đạm, bi thương cũng qua mau. Thiết Trung Đường bắt đầu thăm dò đường sá, lập kế hoạch để di chuyển báu vật, sau đó chàng bái biệt mộ phần phụ thân trở lại hồng trần. Tuy chỉ trong vòng một trăm ngày ngắn ngủi, nhưng chàng có cảm tưởng bây giờ chàng như một Thiết Trung Đường khác. Dĩ nhiên là Thủy Linh Quang cũng vô cùng hưng phấn, nhưng trong dáng dấp hưng phấn ấy pha một chút âu sâu ảm đạm, tiếc thương, tâm sự của một thiếu nữ vốn thật khó lường. Phương chi Thủy Linh Quang đã trải qua hơn mười năm sống trong cảnh khốn cùng, bây giờ thay đổi nếp sống, nên tâm tình của nàng thật phức tạp mà người khác làm sao hiểu được.