Trận đấu thứ ba của Bạch Thời được chuyển xuống vòng thứ hai, đối thủ quá bình thường, cậu chỉ nghiên cứu hết mấy video liền ném tư liệu sang bên cạnh, đứng dậy đi tìm Ân Kiệt, bảo anh đặt cược thật nhiều vào. Kiếm được tiền, Ân Kiệt rất cao hứng, liền mở máy truyền tin lên đăng nhập vào tài khoản, bấm bấm vài cái, rất nhanh đã xong việc. Trì Hải Thiên đang ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, thấy cậu tới liền đặt sách xuống, vẫy vẫy tay, lạnh nhạt hỏi: “Tối hôm qua ta nghe hai đứa nói chuyện, định đi đấu Liên Minh à?” Nhắc tới chuyện này là lại sốt ruột, Bạch Thời lắc đầu quầy quậy: “Là cậu ấy muốn, không phải con.” “Cậu ta mời con phải không.” Trì Hải Thiên dùng giọng điệu trần thuật, hiển nhiên nhiên là đã thấy rõ, Bạch Thời dạ một tiếng, không phủ nhận. “Con muốn đi không?” Muốn… Hay là không muốn đây? Bạch Thời im lặng. Để qua cửa rồi về nhà, cậu sẽ cố gắng tuân theo sự phát triển của cốt truyện, mà phỏng đoán theo đủ loại dấu hiệu trước mắt, rất có thể trong tương lai cậu sẽ dẫn cả chiến đội đi đấu Liên Minh, việc này gần như không còn gì để bàn cãi rồi, nhưng bởi vì sự độc miệng của cậu, cậu biết mình sẽ gặp kha khá xui xẻo, thật sự không muốn đi. Bạch Thời giãy dụa cả buổi, dứt khoát giao quyền quyết định cho Trì Hải Thiên, yên lặng nhìn ông: “Ông nội, con sẽ nghe theo ngài.” Uống thuốc đi lão đầu, hãy nói ông sẽ tiếp tục hành hạ tui đi, đừng để tui theo tên phá của kia mà. Trì Hải Thiên thấy sự do dự trên mặt câu, liền phỏng đoán là Bạch Thời muốn đi, nhưng lại sợ sẽ làm lỡ kỳ huấn luyện nên mới không dám nói, mặc dù lâu lâu oắt con này làm người ta cảm thấy rất câm nín, nhưng đúng là biết nghe lời lắm, mấy năm qua cũng đã chịu khổ không ít, thường thì mấy đứa trẻ tầm tuổi này đều vô lo vô nghĩ, còn cậu đã làm được nhiều việc như vậy. Ông chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Không sao, cứ đi đi.” Bạch Thời: “…” Lật bàn, ông cắn thuốc quá liều đúng không! Tại sao lại đồng ý hả? Bạch Thời bàng hoàng cảm giác được cái sự gọi là bánh răng vận mệnh của cốt truyện đang chậm rãi nghiền nát chướng ngại vật, cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, hờ hững liếc ông một cái, vác bản mặt liệt đi tìm một chỗ rúc vào, bất động. Trì Hải Thiên: “…” Nhìn sao cũng không thấy đấy là biểu hiện khi cảm động, hay là thấy niềm vui tới quá nhanh nên không thể tin được? Khóe mắt Trì Hải Thiên khẽ giật giật, lại cảm thấy oắt con này rất khó hiểu, dứt khoát không thèm để ý tới cậu nữa, tiếp tục đọc sách. Nửa phút sau, cây nấm kia vẫn ngồi nguyên trong góc tội nghiệp vẽ vòng tròn, ánh mắt ông lạnh nhạt quét qua: “Đi huấn luyện.” “… Vâng.” Bạch Thời đứng dậy, yên lặng lết về phòng. Máy truyền tin trên cổ tay vang lên âm thanh rất khẽ, cậu mở ra, phát hiện là Lam, lập tức muốn đánh tên phá của này một trận, mặt vô cảm hỏi: “Có chuyện gì?” Lam thấy Bạch Thời không mang mặt nạ, không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cười khẽ: “Em trai, dáng dấp không tệ à nha.” Bạch Thời im lặng, không muốn để ý đến hắn. Lam cũng không để tâm, nhanh chóng chuyển chủ đề tới chính sự. Tối hôm qua, trước khi chia tay hắn đã ngỏ lời mời tham gia Liên Minh lần nữa, Bạch Thời nói muốn suy nghĩ thêm một chút, hắn đoán là người này muốn trở về hỏi phụ huynh, đương nhiên là đồng ý, bây giờ một đêm đã trôi qua, hắn muốn biết kết quả. Bạch Thời triệt để cam chịu: “Được rồi, tôi đồng ý.” Lam rất vui vẻ, cười nói: “Nếu không bận thi đấu ở đấu trường thì bớt thời gian lên mạng, nâng cơ giáp lên cao cấp, dù sao trong quá trình này cũng phải đấu, coi như là luyện tập.” “Cậu để cho tôi yên tĩnh một lát đã.” Lam: “…” Bạch Thời hàn huyên qua loa với hắn vài câu, ngắt liên lạc rồi bắt đầu huấn luyện, dồn tất cả sự chú ý vào đấu trường, đợi tới đêm liền chuyên tâm đi thi đấu. Phán đoán của cậu rất chuẩn, đối thủ quá bình thường, gần như giống trận đầu, chưa đầy mười giây đã giải quyết xong. Bạch Thời rời khỏi trong tiếng la hét rung trời, theo thường lệ đi tới góc nhỏ trong khán phòng, đứng im quan sát. Đêm nay Lam không thi đấu nhưng cũng tới, mỉm cười đi tới bên cạnh cậu: “Ngày mai chợ đen sẽ tổ chức đấu giá, tới chơi chút không?” Bạch Thời có chút hứng thú, vô thức nhìn về phía Trì Hải Thiên, sau đó nghe nói ông và Ân Kiệt cũng có ý định tới xem đấu giá, vì vậy liền quyết định xuất phát cùng lúc. Bạch Thời hỏi: “Chẳng phải cậu nói còn có chợ đen sao? Thương phẩm trong hội đấu giá có trong chợ đen không? Hai chỗ này khác nhau ở điểm nào?” “Cả hai đều là sản nghiệp của một ông chủ, nếu ở chợ đen xuất hiện những thứ đồ vật quá quý giá hoặc quá hiếm lạ sẽ được chuyển tới đấu giá, hội đấu giá mở mỗi tháng một lần, mỗi lần tổ chức trong ba ngày, rất nhiều người đều tới.” Lam dừng lại, bổ sung thêm: “Nơi này có ba thế lực rất lớn, một người quản lý đấu trường và đa số sòng bạc, một người quản lý chợ đen và lĩnh vực giải trí, người còn lại buôn bán vũ khí, bộ phận nghiên cứu của họ rất lợi hại, nếu tuyển thủ ở đấu trường ngẫu nhiên mua được vật liệu hi hữu sẽ dùng giá cao để nhờ họ làm vũ khí. Nhìn bề ngoài thì quan hệ của ba nhân vật lớn này rất tốt, nhưng cụ thể thế nào không ai biết rõ, tóm lại sau này cậu cẩn thận một chút, đừng chọc vào họ.” Bạch Thời nghĩ nghĩ, hỏi: “Thế người hạng bốn lần trước đắc tội một trong mấy nhân vật này hả?” “Không phải.” Lam đáp, “Ở biên giới sao Mê Điệt có một khu căn cứ hải tặc, hắn đắc tội hải tặc vũ trụ, hải tặc nể mặt ba người này nên chỉ đánh cho hắn tàn phế chứ không lấy mạng.” Bạch Thời nghe xong liền nhức đầu, dựa theo đường lối của chuyện chủng mã, khi ở mấy nơi tình thế phức tạp thế này, rất có thể nam chính sẽ dính líu tới đám cường hào ác bá, chẳng lẽ trong tương lai cậu lại phải quần nhau với đám này? Không không, dù sao cũng không, họ đều là phần tử xã hội đen, Bạch Thời tỏ vẻ: chịu không nổi, huống chi cậu vẫn chỉ là trẻ con, có tác dụng gì với họ chứ? Bắt đi băm thành thức ăn cho vật nuôi sao? Đương nhiên Lam không hiểu được suy nghĩ của Bạch Thời, chỉ nhắc nhở: “Ngoại trừ những người này, còn có rất nhiều tổ chức cỡ nhỏ khác, bình thường cậu đừng chạy loạn khắp nơi, biết chưa?” Bạch Thời lập tức gật đầu. Trận đấu đêm nay kết thúc rất nhanh, mấy người về nghỉ một ngày, khi màn đêm buông xuống bắt đầu tập hợp, xuất phát tới hội đấu giá. Đây là một câu lạc bộ giải trí được trang hoàng vàng son lộng lẫy, xa hoa khí phái, Bạch Thời nhìn những người xung quanh, quan sát trái phải, quả nhiên phát hiện có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là tuyển thủ của đấu trường. Cậu chỉ tới xem một chút, tiện thể làm quen với đường đi lối lại, thực ra không có ý định mua gì, huống chi cậu không có bao nhiêu tiền, trong tương lai còn phải dùng bờ vai bé nhỏ yếu ớt này để gánh vác cả câu lạc bộ, đương nhiên phải tiết kiệm, liền kiên nhẫn đi cùng họ. Lam mua một vài vật liệu, Trì Hải Thiên chỉ xem qua vật phẩm, phát hiện không có gì hứng thú liền không để ý tới nữa, đi mãi tới cuối cũng không tham dự cạnh tranh, Ân Kiệt thì mua không ít thương phẩm kỳ lạ cổ quái, thỏa mãn rời đi. Cuộc sống diễn ra như thường, ngày hôm sau, cậu đón nhận trận đấu thứ tư, sau khi giải quyết đối phương dễ dàng liền đi lên góc khán phòng cùng Lam, yên lặng chờ đợi hai trận thách đấu mới. “Cậu thật sự cảm thấy Phi Minh sẽ thắng?” Bạch Thời hỏi, “Tôi đã tra qua rồi, người này đứng ở hạng ba khá lâu, nếu muốn thắng đã sớm thắng.” “Cơ giáp trung cấp của Phi Minh chỉ là kiểu thông thường, gia cố rất ít, vũ khí cũng không tốt lắm, cho nên chưa từng khiêu chiến.” Lam giải thích, “Có điều gần đây hắn mới trang bị pháo hạt loại mạnh, chắc là sẽ thắng thôi.” Bạch Thời ừ một tiếng, lát sau lại hỏi: “Theo cậu suy đoán thì chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?” Lam bật cười: “Sao thế, không tin phán đoán của anh à?” “Không, tôi chỉ muốn xác định.” Bạch Thời đáp, “Tôi cược Phi Minh thắng.” Lam: “…” Trận đấu thường quy dần dần kết thúc, đấu trường lại vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, cuối cùng cũng tới giai đoạn play-off làm người ta mong đợi. Tuyển thủ mỹ nữ hạng năm khiêu chiến hạng bốn, mặc dù hạng bốn hôm nay đã là người khác, nhưng trận đấu sẽ không bị hủy bỏ. Hai bên đứng vào vị trí, ngay khi tiếng bắt đầu chấm dứt liền nhanh nhẹn tấn công, hình ảnh kịch liệt hơn hai trận hôm trước nhiều, làm người xem sôi trào nhiệt huyết. Thực lực của hạng bốn mới rất không tồi, thành công bảo vệ địa vị của mình, hơn nữa không tàn bạo như trước, hai người có vẻ rất hòa hợp. Người chủ trì kích động bình luận, nhanh chóng giới thiệu tuyển thủ của trận tiếp theo. Bạch Thời đứng ở nơi rất xa sân đấu, không quan sát được tình huống cụ thể, đành phải nhìn về phía màn hình, phía trên màn hình vừa xuất hiện cảnh quay đặc tả Phi Minh. Người này hơn hai mươi tuổi, có chút gầy, mặc một bộ đồ bó màu đen, tướng mạo tuấn mỹ, sắc mặt lạnh lùng, vừa xuất hiện đã làm dấy lên vô số tiếng hò reo của phụ nữ, khuôn mặt Phi Minh không đổi sắc, theo quy củ phóng cơ giáp ra. Bạch Thời dò xét một lát, phát hiện đúng là không khoa trương như mấy người trước đó, lại nhìn về phía đối thủ của y, ngay sau đó liền đưa mắt quan sát cơ giáp sau lưng người nọ. “Cơ giáp hạng nặng?” Lam cười: “Bộ cơ giáp này đã được gia cố tất cả khớp nối, không dễ dàng bắn rơi pháo đồng cơ giáp cậu từng đối chiến đâu, hơn nữa nó không chỉ trang bị một vũ khí, cho dù phá hủy một cái thì vẫn còn những cái khác, hỏa lực rất đầy đủ.” Bạch Thời gật gật đầu, nhìn không chớp mắt. Trận đấu bắt đầu. Phi Minh cũng lựa chọn như cậu, chủ động công kích, hơn nữa cũng mượn ưu thế tốc độ không ngừng di chuyển quanh đối thủ như con thoi, pháo hạt mới được trang bị bắn ra rầm rầm, kèm theo đó là ánh lửa khủng khiếp. Bạch Thời hỏi: “Đều bắn vào cùng một nơi?” “Chắc chắn rồi, đây là biện pháp thắng nhanh nhất.” Lam nheo mắt lại, “Nhìn đi, tấn công thuận buồm xuôi gió nhường nào, cho nên anh mới nói Phi Minh này khác với mấy người còn lại.” Lam vừa dứt lời không được bao lâu, trận đấu đã phân ra thắng bại, Phi Minh khí phách mà hành hạ đối thủ, khỏi phải nói, người xem đã kích động tới phát rồ, có lẽ mức độ nổi tiếng lại tăng lên. Lam đứng dậy: “Đi, đi tìm hắn.” Bạch Thời không có ý kiến, đi theo Lam xuống dưới lầu, thấy hướng hắn đi tới không phải là phòng nghỉ, không nén nổi tò mò: “Tìm ở đâu.” “Phòng nghỉ, mỗi người đứng trong top 10 đều được phân cho một gian phòng riêng.” Lam nói xong liền dẫn cậu xuyên qua từng dãy hành lang trong hậu trường, đi đến trước mấy căn phòng liền kề, đợi một lát, rất nhanh đã thấy Phi Minh trở về. Lam nở nụ cười: “Chúc mừng.” Phi Minh ừ, liếc mắt nhìn Bạch Thời, sau đó thấy Lam giới thiệu là bạn mình, lại ừ một tiếng, mở cửa, ý bảo họ tiến vào. Bạch Thời bí mật quan sát, phát hiện người này quả là lạnh nhạt, thuộc về kiểu không dễ bị lay chuyển, nhưng nếu cậu đã quyết định đánh Liên Minh, chắc chắn phải tìm đủ thành viên, bây giờ Lam không nắm chắc được người này, cộng với đám kia từng nói đây là đội của nam chính, bởi vậy chỉ có cậu ra mặt thôi. Nhưng hiện tại cậu không nói được, thê thảm muốn chết, không thể bày tỏ cái sự khí phách ngời ngời, giờ nên làm gì đây? Nói sao thì cậu cũng là nam chính, nhân cách sức quyến rũ sẽ có tác dụng không chừng? Bạch Thời liền nhìn Phi Minh chằm chằm thật lâu, thấy y nhìn lại liền gật đầu rất trầm ổn coi như là chào hỏi, tiện thể đưa tay ra. Phi Minh bắt tay cậu, đứng dậy rót nước cho bản thân. Bạch Thời lại nhìn thêm lần nữa, bắt đầu suy nghĩ làm sao để khiến người này khắc sâu ấn tượng về mình, nhưng mãi cho đến khi Phi Minh uống nước xong, cậu cũng không nghĩ ra ý tưởng nào khả thi. Phi Minh đặt ly xuống, thấy bạn nhỏ nào đó vẫn yên lặng nhìn mình, im lặng một chút, cầm lấy một tờ giấy trắng trên bàn, ký một chữ rồi đưa tới, sau đó lạnh lùng đi tìm khăn tắm, quay người tiến vào phòng tắm. Bạch Thời: “…” Mẹ nó, có phải mi cận thị một vạn độ không hả, mắt nào của mi thấy ông đây giống fan não tàn vậy? Nói mau, ông sẽ móc ra cho mi coi! Lam cười bò trên sô pha, hắn biết Bạch Thời muốn khuyên nhủ Phi Minh, nào ngờ lại thành ra tình trạng này. Bạch Thời nắm chặt chữ kí kia, chậm rãi nhìn về phía hắn, mẹ kiếp, cậu cười một tiếng nữa xem, tui sẽ cho cậu ăn tờ giấy này luôn! Lam sợ đả kích tới Bạch Thời, hơi thu liễm một chút, đoán là người này không muốn ở lại, liền dẫn cậu rời đi, an ủi: “Người trên mạng dễ nói chuyện lắm, cậu có thể lên mạng tâm sự với cậu ta.” “Tôi vẫn chưa mua máy tính.” “Bây giờ mua luôn đi, có phải cậu không có tiền đâu.” Bạch Thời nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, mở máy truyền tin lên đặt hàng, sau đó tìm Trì Hải Thiên rồi cùng về nhà. Dịch vụ ở thế giới này rất tuyệt, được cậu rửa mặt xong, máy tính đã được mang tới, Bạch Thời liền nhờ họ chuyển vào phòng và lắp mạng cho ổn thỏa, sau đó tiến vào Tranh Bá. Lam vừa online, nói người kia cũng có mặt, Bạch Thời hẹn số phòng với hắn, chờ chờ đợi đợi, một lát sau đã thấy Lam dẫn người vào. Người kia chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi đã được nghe kể về cậu.” Bạch Thời ngẩng đầu, lập tức thấy ID của bạn mới —— Tiểu Bạch Đản. Bạch Thời: “…” Lật bàn, mịa, vừa nhìn đã thấy không có học thức, lấy cái ID quỷ quái gì vậy trời? Nguyên một đám đồng đội này, đúng là thằng nào thằng nấy đều không đáng tin cậy!