Thiết Cốc Môn
Chương 2 : Luyện Hồn cốc
Thân hình nhỏ bé của Đồng nhi như chiếc lá rụng rơi xuống dưới núi, tay cậu cứ quơ đi chụp lại hai bên sườn. Nhưng những sợi dây bò theo vách núi quá nhỏ đâu thể chịu nổi được thân hình của cậu nên chụp rồi lại đứt, đứt rồi lại chụp, rốt cuộc người cậu cũng lăn long lóc xuống đáy núi.
Đồng nhi cảm thấy ê cả mình mẩy, đầu óc choáng váng rồi mê man bất tỉnh đi, không biết đến bao lâu, đến khi sương phủ đầy mình một luồng hơi lạnh thấm vào lớp áo, mới dần dần làm cho cậu tỉnh dậy mở mắt nhình quanh, mới hay người cậu đang nằm trên tàng mây khô, tuyết đã bao phủ lên áo một lớp khá dày.
Cậu từ từ cựa mình, thấy toàn thân ê ẩm, khẽ buột lên tiếng rên, đoạn lần mò ngồi dậy đưa mắt đảo nhìn tứ phía.
Bỗng cậu thấy nơi xa xa dưới gốc cây tùng, có hai bóng người như đang tìm kiếm một vật gì, đến lúc nhìn kỹ, cậu ta không khỏi thất kinh, thì ra họ đang lùng tìm cậu.
Đồng nhi vội vã bò dậy tìm nơi ẩn trốn, cũng may cách không bao xa, dưới chân núi có một cái hang nhỏ, đang lúc sợ hãi, cậu không cần suy nghĩ vội vã chui mình vào hang, bỗng nghe có tiếng văng vẳng từ xa vọng đến :
- Từ huynh, lúc nãy đệ thấy trên triền núi có mấy cành cây bị gãy, thế nào tên nhãi ranh ấy cũng bị rớt đâu đây, chúng ta nên tìm cho kỹ.
Tiếp theo là những tiếng lá cây xào xạc, tiếng bước chân đến gần, Đồng nhi càng thêm sợ hãi bất kể mình mẩy đau nhức lần mò chui vào phía trong sâu, phần thì đất ẩm ướt đá lổm chổm bò được giây lâu, hai tay và đầu gối cậu bị trầy đi mấy chỗ. Nhưng trong giờ phút này cậu đâu kể đến những vết thương nhỏ nhặt ấy.
Bỗng nghe trước cửa động có tiếng người kêu “Ý” một tiếng, khỏi nói cũng đủ biết hai kẻ ấy đã phát giác ra cửa động này rồi, Đồng nhi lại bò nhanh hơn nữa, huyệt động như hình vô đáy, càng vào càng xâu thăm thẳm, không khí ẩm ướt xông lên, mùi tanh hôi nồng nặc.
Nhưng rồi huyệt động càng vào càng lớn dần, ánh sáng lại bắt đầu rọi xuống, trong bóng tối nhìn ra thấy rõ nơi ấy là một khoảng đất rộng rãi, có những mỏm đá như hình cầm thú, ghê tợn lạ thường.
Đồng nhi đưa mắt dáo dác nhìn tứ bề, định tìm xem có nơi nào để trốn hay không?
Bỗng cậu thấy cách đó độ năm sáu bước có một mô đá hình người, trên đỉnh đầu có hai luồng ánh sáng xanh, đăm đăm chiếu vào mặt cậu.
Đồng nhi sợ hãi đưa mắt nhìn kỹ, dưới hai luồng sáng xanh ấy có một người mặt mày hung tợn đang ngồi nơi mô đá hình người ấy, cậu liền kêu lên một tiếng thất thanh, vội vã bước lùi lại hai bước.
Bỗng phía sau lưng cậu có tiếng chân người bước tới tiếng nói vang lên :
- Hắn ở đây rồi.
Trước mặt có hung thần, sau lưng bị kẻ rượt, Đồng nhi không khỏi rụng rời, tay chân bủn rủn ngã lăn xuống đất.
Lập tức nghe tiếng cười quái gở của hung thần quát ra, tiếp theo là một luồng kình phong lướt qua đầu, rồi nghe sau lưng hai luồng chưởng lực chạm nhau đánh “Bùng” một tiếng, kình phong dội ra tứ phía, bắn tung thân cậu vẹt sang bên.
Luồng chưởng phong vừa dứt thì đã có tiếng người phát ra :
- Tôn giá là ai? Sao dám ẩn dật nơi đây để ám toán lão phu?
Thì ra hai người đuổi theo cậu lúc nãy đã bị hung thần vung chưởng đánh ra, nên đưa tay nghinh địch, vừa cất tiếng hỏi hung thần ngồi dưới chân quái tượng vừa bước tới gần bên.
Đồng nhi vội vã chui sau cột cố trốn lánh, đưa mắt nhìn ra, mới hay hai người ấy một người là thân hình cao lớn còn người kia thì mặc áo đen dáng bộ gầy ốm, hai kẻ này là đồng bọn với những người đã chận đánh Hàn đại thúc vừa rồi.
Hung thần buông tiếng cười ghê rợn, rồi im bặt đưa mắt nhìn đăm đăm vào hai người.
Lão già cao lớn hừ một tiếng :
- Nếu Tôn giá không nói rõ mục đích ở nơi đây thì đừng trách lão phu vô lễ!
Vừa nói lão già thân hình cao lớn vừa bước đến gần.
Hung thần không đợi cho lão ta đến sát, lập tức vung song chưởng đánh ra, đối phương đưa tay chống đỡ, lẹ như chớp hung thần liền quay nửa thân trên sang bên trái, nhằm vào kẻ áo đen đánh tới.
Kẻ áo đen nãy giờ cứ đưa mắt dáo dác tìm Đồng nhi, nên không kịp đề phòng, bị kình lực đánh dội ra ba bước.
Bỗng cụ già cao lớn cất tiếng nói :
- Từ huynh, gã này đã tàn phế nửa thân, không thể di động được, chúng ta mặc gã.
Cụ già áo đen gật đầu đồng y,?lập tức hai người tránh sang bên tìm kiếm.
Đồng nhi thấy vậy thất kinh, vội vã tìm nơi trốn lánh, bỗng cậu phát giác sau trụ đá của hung thần đang ngồi có một cửa hang, nên lật đật vừa núp vừa tiến vào hang ấy.
Bỗng “vù” một cái, một đường xích to dài như con rắn phớt qua đầu, kế tiếp “bi- bát” hai tiếng vang lên, thì ra đôi tay của hung thần giờ đây lại có hai đường xích lớn vung ra đánh cản không muốn cho hai lão già ấy vào hang.
Lão già to lớn cùng kẻ áo đen một mặt tránh né đường xích, một mặt huy động vũ khí công ra, chỉ thấy cát bụi tung bay, đá văng đôm đốp, bỗng nơi tay áo rộng của cụ già áo đen vụt ra một luồng khói công vào người hung thần.
Hung thần thấy vậy buông tiếng cười dài, tà áo phất ngang, lập tức vẹt tan luồng khói đen ngay, nhưng ông ta vẫn cười, không hề động thủ nữa.
Hai lão già thấy vậy sững sờ, giây lát sau như nhịn không được, lão áo đen lên tiếng :
- Chưa phân thắng bại sao tôn giá lại ngừng tay?
Nhưng hung thần vẫn mặc kệ, tiếng cười quái gở cứ phát ra không ngớt...
Đồng nhi sợ hãi, nghĩ thầm giờ đây không chạy, còn chờ đến bao giờ. Đồng nhi liền bò ngược trở ra, hai lão già chỉ chờ có thế, liền bỏ quái nhân chạy lại định bắt sống Đồng nhi. Đồng nhi cố hết sức bình sanh vùng vẫy, hy vọng thoát ra tìm con đường sống...
Ngụy Vân Phi trầm giọng nói :
- Nhãi con cũng dám kháng cự sao!
Đồng nhi bỗng cảm thấy châu thân bị siết chặt, đầu óc choáng váng, bên tai văng vẳng nghe hai tiếng “hự, hự” khô khan của hai lão già, kế đó người cậu như mê man bất tỉnh...
Đến khi một luồng gió nhẹ thoảng qua trên người Đồng nhi tiếp theo là những sự đau đớn cũng tiêu tan đi mất, một giọng nói hiền từ văng vẳng bên tai :
- Hài nhi! Tỉnh lại đi, mọi việc đã qua cả rồi, có lẽ con có duyên số với lão sư.
Đồng nhi từ từ mở mắt, cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ấm, bên cạnh là một cụ già râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ đang mỉm cười nhìn cậu.
Nhưng sau lưng cụ già, người áo trắng đang đứng sừng sững nơi ấy, khiến cho Đồng nhi sợ hãi khôn cùng, vội vã thu mình vào góc giừơng.
Cụ già tóc bạc ôn tồn nói :
- Hài nhi chớ có sợ, hắn không làm hại con đâu.
Lời nói dịu dàng đã khiến cho cậu bé Vũ Văn Đồng một ký ức “Người mẹ hiền” bỗng những cảnh gian nan dần dần hiện lên đầu cậu, quá bi thương. Cậu liền ngã người vào lòng cụ già khóc nức nở.
Lão già đưa tay vuốt ve lấy đầu cậu an ủi :
- Con ngoan, chớ nên khóc, ông biết con đã gặp phải lắm chuyện bi thương, nhưng khóc mà có ích gì, bụng con đã đói rồi, mau ăn chút điểm tâm đi!
Đồng nhi vừa tức tưởi vừa nói :
Con không ăn đâu, con muốn báo thù, con phải giết cho sạch bọn người hung ác ấy để báo thù cho cha mẹ cùng Hàn đại thúc của con.
Lão già gật đầu mỉm cười :
- Tốt lắm, tốt lắm, nhưng con không thể để bụng đói mà đi báo thù được.
Nói đến đây cụ già quay người ra sau tiếp lấy cái bát mà nẫy giờ người áo trắng đang đứng chực sẵn nói :
- Đây là cháo lòng nấu với rễ tranh ngàn năm ăn vô rất có ích cho thân thể, con ăn xong rồi ngủ đi một giấc, mai dậy lão sẽ dạy cách cho con báo thù, được chưa?
Bỗng một ý niệm thóang qua đầu cậu bé. Đồng nhi liền cung kính quì trước mặt cụ già lạy ba lạy vừa khóc vừa nói :
- Lão bá bá, Đồng nhi nhất định nghe theo lời bá bá. Xin bá bá dạy cách báo thù cho Đồng nhi.
Cụ già vuốt râu mỉm cười gật đầu :
- Được, được. Lão sẽ làm cho con được toại nguyện.
Đợi cho Đồng nhi ăn xong cháo nằm xuống giường, ông ta dùng hai tay từ từ sờ trên người cậu bé.
Một luồng hơi nóng chậm rãi chuyền vào cho đến khi cậu ngủ thiếp đi.
Cụ già ngồi nhìn vào gương mặt tuấn tú của Đồng nhi, bỗng mặt ông nở ra một nụ cười an ủi, đôi mắt ngấn hai giọt lệ, ông ta lắc đầu thở dài lẩm bẩm :
- Đứa bé này tuy đã bước vào đường sát nghiệp, nhưng bổn tánh vẫn khá lương thiện. Ta đợi đã mười năm rồi, giờ đây mới gặp...
Trên gương mặt hiền từ của ông, bỗng hiện lên một nét oán hận, ông từ từ cúi đầu chìm đắm trong suy tư.
* * * * *
Ngày tháng trôi qua, thấm thoát đã được năm mùa hoa nở.
Hôm ấy, vào một buổi chiều hoàng hôn nền trời đỏ ửng một màu, cảnh vật núi rừng đẹp như tranh vẽ, trên một khoảng đất trống trong đám rừng Tòng, một bóng người đang nhảy múa như công bay rồng lộn, nhưng mỗi cử động nhẹ nhàng của một bóng người ấy theo sau lại là một kình lực ghê người, cỏ cây chung quanh đều bị luồng gió cuốn như vũ bão.
Cách đó mấy trượng một cụ già râu bạc đang đứng chắp tay ra sau, chú mục xem xét, thỉnh thoảng lão ta mỉm cười gật đầu như mãn nguyện.
Sau lưng cụ già là một người áo trắng đang kính cẩn theo hầu, đó chính là người đã danh chấn đại giang Nam Bắc “Thất Bộ Truy Hồn” Ngụy Vân Phi.
Lúc ấy, bóng người đang bay bổng trên không đột nhiên rít lên một tiếng như chim kêu, rồi cắm đầu chúi xuống, hai chân giơ bổng lên trời, đợi còn cách mặt đất chừng bảy thước liền xoay mình một cái thân hình lại tung lên như khi nãy...
Thất Bộ Truy Hồn Ngụy Vân Phi đứng bên ngưỡng mộ khen thầm :
- “Vân Long Cửu Hiệp” thân pháp của Thiếu cốc chủ quả thật là rất thành thục.
Thức “Long Quy Thượng Hạ” vừa rồi có thể nói đã đạt đến mức tuyệt diệu, chỉ còn đợi hỏa hầu cho đến mức thì sợ thế gian ít ai là đối thủ.
Lúc ấy bóng người đã từ từ hạ xuống mặt đất. Thì ra là cậu bé Đồng nhi mà năm năm trước đây đã tìm gặp hiền sư chỉ dạy, hiện giờ cậu đã trở thành một chàng thiếu niên anh tuấn.
Cụ già vuốt râu mỉm cười.
Cũng nhờ cốt cách thông minh hơn người, bẩm phú thâm hậu nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã luyện thành thuộc.
Chàng thiếu niên Vũ Văn Đồng đã sửa lại áo quần chỉnh tề nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cụ già thân mật gọi “Sư phụ!” cung kính cúi đầu.
Cụ già vừa cười vừa hỏi :
- Đồng nhi, thân pháp “Vân Long Cửu Hiệp” của con đã luyện đến mức khá đấy, vậy còn “Thập Bát Kim Cương Thủ” thế nào?
Văn Đồng nghiêng mình cung kính đáp :
- Đồng nhi thấy khi thi triển “Thập Bát Kim Cương Thủ” hình như còn thành thuộc hơn “Vân Long Cửu Hiệp” nữa sư phụ à.
Cụ già mỉm cười quay đầu sang ra hiệu cho Thất Bộ Truy Hồn Ngụy Vân Phi.
Ngụy Vân Phi hiểu được, ngay lập tức bước ra ba bước cung kính nói với Văn Đồng :
- Ngụy Vân Phi xin Thiếu cốc chủ chỉ giáo!
Vân Đồng ngơ ngác nhìn về phía sư phụ, cụ già mỉm cười nói :
- Không sao đâu, sư phụ muốn xem “Thập Bát Kim Cương Thủ” của con.
Văn Đồng lúc ấy mới hiểu ra mỉm cười cung thân lùi lại ba bước, đoạn quay qua đứng ngang mặt với Ngụy Vân Phi chân tấn liên hoa bồn, tay trái đưa ngang mi, tay phải chắp ngay ngực, thế vững như trụ đồng chú thần nhìn về đối phương.
Vân Phi cung kính nói :
- Thiếu cốc chủ xin mời!
Văn Đồng đã tụ khí vào người, mỉm cười :
- Tiếp chiêu!
Lời dứt chưởng ra, lẹ làng thi thố ba đường chưởng thế như bài sơn hải đảo.
Vân Phi đâu ngờ vừa ra tay, Văn Đồng đã sử dụng chiêu thức nhanh nhẹn đến thế, nên không kịp chống đỡ, cứ bước lùi ra sau sáu bảy bước, mới tránh được ba thức của đối phương rồi bắt đầu ra tay đánh trả lại...
Văn Đồng khẽ cười một tiếng, bỗng chưởng pháp trở lại chậm chạp dị thường, nhưng biến hóa kỳ ảo khiến cho đối phương khó có thể dò biết.
Vân Phi mấy lần suýt bị Văn Đồng đánh trúng không khỏi buột miệng khen thầm :
- Thủ pháp đẹp tuyệt!
Lời vừa dứt thì ông cũng lập tức sử dụng tuyệt học “Thất Bộ Truy Hồn”. Qua lại lẹ làng nhắm vào các yếu huyệt của đối phương điểm tới.
Văn Đồng rít lên một tiếng “Nhậm Ý Tung Hoành” “Lượng Chu Sa Giới” cùng “Đại Thiên Hoán Cảnh” tam chiêu tuyệt diệu trong “Thập Bát Kim Cương Thủ” đem ra thi thố ngay, tay chân quá ư mau lẹ, bức Ngụy Vân Phi phải tránh dang ra xa, ông ta vội thu tay lại thủ ngay trước ngực. Văn Đồng tỏ vẻ ngạc nhiện, nhưng liền hiểu ngay ý định của đối phương muốn làm gì rồi, cũng thu tay chắp về trước ngực, rồi từ từ đẩy ra theo thế “Đồng Tử Bái Quan Âm”.
Vân Phi đưa chưởng chống cự nhưng bỗng thấy một tiềm lực mạnh tợ băng sơn ào ạt công vào, ông ta sợ hãi trượt chân sang bên tránh né, thuận đà đánh ra hai chưởng.
Hai tay Văn Đồng huy động trên không tung luồng chưởng phong của cao thủ giang hồ đã bị hóa giải một cách vô hình, tiếp theo là chưởng ảnh của đối phương dày đặc như màng lưới, phủ quanh mình Vân Phi nhằm vào yếu huyệt.
Ngụy Vân Phi đổ mồ hôi trán, lẹ làng dùng thế “Lạc Đà Đảo Lộn” liên hồi lăn xa ra ngoài hai trượng, mới thoát khỏi lưới chưởng của đối phương, đến khi ông ta đứng dậy, đã thấy Văn Đồng cung kính đứng bên cụ già. Vân Phi chạy đến khen ngợi đồng thời cảm tạ Thiếu cốc chủ đã hạ thủ lưu tình.
Cụ già đưa tay ra dấu cho Vân Phi rút lui đoạn quay sang nói với Văn Đồng :
- Chiêu “Vạn Pháp Tề Chương” sau cùng của con đã đạt tới tám thành hỏa hầu, đợi khi con luyện thành môn “Vô Cực huyền công” của sư phụ dạy thì có lẽ trên giang hồ chẳng mấy ai tiếp được chiêu ấy của con nữa.
Ngưng giây lát với giọng ôn tồn ông tiếp :
- “Võ Cực huyền công” con đã luyện đến mức nào rồi?
Văn Đồng cung kính đáp :
- Tuy có tiến bộ hơn trước song hai luồng chân khí âm dương vẫn còn rời rạc, chưa thể tự điều khiển theo ý muốn được, Đồng nhi ngu muội mong sư phụ chỉ điểm thêm cho.
Cụ già vuốt râu cười nói :
- Nếu bản chất của con không được thâm hậu thì đâu có thể nào chỉ trong năm năm đã đạt đến mức mà kẻ thường phải khổ luyện trên mười năm, hiện tượng như con đã nói thì nguyên do hai mạch nhâm, đốc chưa được ăn thông. Theo thầy dự đoán con chỉ cần tịnh tâm khổ luyện thêm một năm nữa, ắt có thể đã thông được hai mạch ấy.
Văn Đồng tỏ ra sốt ruột ứa lệ nói :
- Ân sư cũng hiểu, năm năm nay Đồng nhi không ngày nào không trông mong...
Cụ già khoát tay cản lại, nghiêm nghị nói :
- Theo công lực của thầy giúp con đả thông hai mạch ấy thì cũng không có gì khó khăn lắm.
Đoạn cụ già thu xếp cho Đồng nhi vào ở riêng một nơi gọi là mật thất để luyện hai môn “Vô Cực thần công” và “Đoạn Hồn thập tam thức”. Thời gian thấm thoát trôi qua đã ba tháng rồi, chàng nóng lòng muốn gặp ân sư, hằng ngày chàng thấy nơi mật thất này có nhiều người làm công việc khó nhọc, không biết họ là ai. Chàng nhìn thấy trong đám nhân công này có hai lão già mà trước đây sáu năm đã rượt theo bắt chàng. Văn Đồng mới vỡ lẽ đôi chút, đang định tiến lên hỏi Ngụy Vân Phi...
Thì sau lưng chàng có tiếng chân vồn vã, quay đầu nhìn lại mới hay một cụ già mặc áo xanh đang cung kính đứng trước mặt mình, chàng nghiêm nghị hỏi :
- Cụ là ai? Sao lại ở đây trong lúc này?
Cụ già áo xanh nghiêng mình, đang định trả lời thì đằng kia Thất Bộ Truy Hồn đã thốt lên một tiếng “Ý” rồi tung mình nhanh nhẹn đến nơi cung thân nói :
- Sao Thiếu cốc chủ lại đến đây?
Đoạn đưa tay chỉ sang cụ già áo xanh tiếp :
- Người này tên gọi là Từ Huyền, phụng mệnh Cốc chủ đến giúp tôi giám thị Luyện Hồn ngục này.
Văn Đồng bán tính bán nghi hỏi :
- Ngươi bảo những kẻ bị tội này do ý của ân sư cả sao?
Từ Huyền gật đầu nói :
- Cốc chủ đoán biết Thiếu cốc chủ đã khổ luyện thành công, nên sai tôi đến mời Thiếu cốc chủ trở về.
Văn Đồng nghe nhắc, mới nhớ ra là mình đã thành đạt chưa về bẩm lại cho ân sư hay, nên ra dấu cho Từ Huyền dẫn đường về cốc. Vừa đi chàng vừa lên tiếng hỏi :
- Trong đám người làm khổ công ấy tại hạ nhận ra có hai người tội đáng hình phạt song chẳng lẽ bao nhiêu người ấy cũng đắc tội cả sao? Họ làm thế nào lại bị ân sư giam vào đấy?
- Cố nhiên bọn họ không hẳn toàn là kẻ xấu cả, đồng thời cũng có nhiều tay cao thủ của danh môn chính phái. Chỉ vì Cốc chủ rất ghét bọn người võ lâm, kẻ nào võ công càng cao, Cốc chủ lạt càng ghét thậm tệ, vì vậy mà hễ ai ỷ có võ công xông vào Cốc hoành hành, đều bị bắt vào luyện hồn ngục chịu tội.
Văn Đồng như không tin :
- Không có lẽ ân sư ta là người hiền từ, đâu nỡ dùng thủ đoạn ấy để hành hạ bọn họ, lại nữa trong đám ấy còn có kẻ danh môn chánh phái...
Bỗng tấm thảm kịch của gia đình chàng cách đây sáu năm lại hiện ra, không phải do bọn danh môn chánh phái gây ra là gì?
Họ với bọn phỉ đồ lục lâm có khác gì đâu?
Nghĩ vậy nên chàng cứng họng không biết nói sao...
Hai người đã ra khỏi hang núi, đến một khu rừng Tòng, Từ Huyền dừng chân lại, cúi đầu thi lễ rồi quay mình trở lại đường cũ, Văn Đồng xuyên qua cánh rừng Tòng, đến nơi tịnh thất của ân sư, đang chỉnh tề quần áo thì đã nghe tiếng nói của ân sư từ trong thạch thất phát ra :
- Có phải Đồng nhi đó không? Con vào đây!
Văn Đồng giật mình tự nhủ : “Sao giọng nói của thầy ta có vẻ giận dữ đến thế?”
Chàng cung kính ứng lên một tiếng rồi vội vã đẩy cửa bước vào. Thấy sư phụ đang ngồi với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt phẫn nộ nhìn đăm đăm vào người chàng, sắc thái không còn như lúc trước nữa, tim chàng đập mạnh vội vã tiến lên hai bước quì xuống cung kính gọi :
- Sư phụ!
Đoạn chàng quì thấp xuống nức nở :
- Đồng nhi lỗi lầm, xin sư phụ trách phạt Đồng nhi!
Cụ già nhìn chàng hơi lâu bỗng khẽ lắc đầu, gương mặt trở lại hiền từ, ôn tồn nói :
- Hài nhi! Thầy làm sao trách con được vì tấm lòng thương người của con, hài nhi! Thầy rất vui mừng đấy, mau đứng dậy đi.
Văn Đồng giờ mới yên tâm cúi đầu lạy tạ rồi đứng lên định đem việc luyện tập “Vô Cực thần công” cùng “Đoạt Hồn thập tam thức” đã thành đạt bẩm lại cho sư phụ mình hay thì...
Cụ già đã mỉm cười nói :
- Thầy đã đến thạch thất xem qua, khá khen cho con đã luyện thành “Đoạt Hồn thập tam thức” huyền ảo ấy.
Ngừng giây lát, mắt cụ bỗng sáng lên nhìn vào mặt Văn Đồng hỏi :
- Hài nhi! Thầy hiểu có lẽ con cảm thấy ngạc nhiên lắm thì phải, tại sao thầy lại cứ ẩn cư nơi sơn cốc này, và tại sao thầy lại oán ghét bọn võ lâm thế ấy, có phải vậy chăng?
Văn Đồng ấp úng :
- Đồng nhi ngu xuẩn vô tư, không dám...
Cụ già khoát tay, đôi mắt như mơ màng dần dần chìm đắm vào dĩ vãng, chậm rãi nói :
- Một người sống ở đời, tuyệt chớ nên đi sai một bước. Hài nhi, sư phụ trong tuổi tráng niên, đã bất cẩn gây nên một mối hận rất lớn.
Văn Đồng tỏ ra kinh dị, cứ đưa mắt nhìn về ân sư chờ đợi ông ta nói ra xem việc gì to tát đến thế...
Cụ già từ từ lắc đầu, mặt ra vẻ đau khổ tiếp :
- Việc ấy khó nói cho con biết trong lúc này, cũng vì mối hận ấy mà sư phụ đã phải ẩn dật nơi đây, đồng thời còn lập lời thề là suốt đời không bước ra khỏi cốc và cũng không cho phép ai được vào cốc... Ôi! Đã ba mươi năm tuế nguyệt trôi qua, nhưng lòng thầy không lúc nào quên được...
Nói đến đây bỗng đôi mắt ông lóe ra một vẻ hy vọng nhìn chàng :
- Hài nhi, con là đứa đệ tử duy nhất của thầy, mối hận ấy sau này sẽ do con thay mặt thầy mà giải quyết.
Văn Đồng cúi lạy khẩn khiết nói :
- Đồng nhi mang ơn dưỡng dục của sư phụ thì dù thịt nát xương tan, miễn cho sư phụ được toại nguyện là con không bao giờ từ chối.
Cụ già gật gật đầu, với tay sang chiếc kỷ ngọc bên trái lấy ra một cẩm nang được niêm phong kỹ lưỡng, trao cho Đồng nhi dặn :
- Sư phụ đã ghi rõ sự việc trước kia cùng phương cách đối phó sau này cho con, đợi khi ra giang hồ con gặp được người đàn bà tên gọi “Ngọc Nhụy Hương Phi” lúc ấy mới được mở cẩm nang ra xem.
Văn Đồng hai tay cung kính tiếp lấy cẩm nang, cần thận cất vào người mà lòng không khỏi thắc mắc. Mối hận của sư phụ là gì? Trong cầm nang ấy ghi những gì? Đang nghĩ ngợi thì sư phụ chàng tiếp :
- Đồng nhi! Con đã luyện thành võ công của sư phụ đã dạy, mai này con nên rời khỏi nơi đây vào giang hồ để học thêm kinh nghiệm, đồng thời lo giải quyết mối thù của con...
Văn Đồng không ngờ sự việc xảy ra mau lẹ đến thế, trong cảnh trạng này mừng, tủi, hay buồn cho sự ly biệt, bao nhiêu cảm xúc dồn dập đến một lượt chàng chỉ biết gọi “Sư phụ!” rồi ôm chầm lấy ông ta.
Vài hôm sau chàng tạ từ ân sư xuống núi, lòng bùi ngùi khôn tả vì nghĩa tày non của ân sư trong bấy lâu nay, chàng cắm đầu đi một mạch về phía trái Đông Thành, bụng đói miệng khát chàng tìm đường vào một thị trấn gần nhất. Đang phi thân xuyên qua cánh rừng thưa chàng chợt nghe thấy phía sau có gió phần phật. Một bóng xám xẹt qua người chàng chận ngay phía trước, Văn Đồng dừng bước lại hỏi :
- Kính lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?
Cụ già áo xám hỏi :
- Ngươi có phải là...
Chưa dứt tiếng, song chưởng đã vung ra về phía Văn Đồng, chàng biết đã gặp điều rắc rối rồi đây.
Một chiêu hai thức đồng lượt đánh ra, chưởng chỉ đưa đến mà kình phong đã bức người.
Văn Đồng cười khẽ, tà áo phất phơ, trượt chân sang bên ba thước tránh khỏi, rồi lại đứng về nơi cũ như hình vô sự.
Cụ già áo xám thấy đánh không trúng, song chưởng lại vung ra nhằm vào các mạng môn yếu huyệt của Văn Đồng.
Hai tay Văn Đồng vẫn chắp sau đít, đợi cho chưởng phong sắp đến áo mới bước sang bên một bước, chỉ một cử động nhẹ liền hóa giải ngay thế công dũng mãnh của đối phương vô hình vô dạng.
“Hừ” một tiếng giận dữ, song chưởng cụ già chộp ngay lên ngực từ thế “Đồng Tử Bái Quan Âm” biến thành “Âm Dương Song Tán chưởng” mạnh mẽ đánh ra.
Văn Đồng cũng tỏ ra vô sự, chỉ nhích mình một cái rồi cũng đứng yên như cũ, thần sắc vẫn thản nhiên.
Cụ già áo xám thấy ba đường tuyệt chiêu của mình không làm đối phương nao núng, ông thu tay lại lớn tiếng quát :
- Sao ngươi không xuất chiêu chống trả?
Văn Đồng ngạo nghễ :
- Nể các hạ là tiền bối, ta dùng lễ nhường trước ba chiêu.
- Ha ha... xem không ra ngươi cũng có lòng kính kẻ tiền bối. Vậy ba chiêu đã qua, giờ ngươi khỏi cần khách sáo nữa.
- Được! Tiếp chiêu đây!
Tay trái Văn Đồng đưa lên ngay ngực, tay mặt với thế “Thần Lư Trong Bế” chậm chạp đẩy ra.
Cụ già áo xám lúc nãy đã đánh ra ba chiêu mà không chạm vào được áo đối phương, trong lòng thầm dè dặt, nên giờ tuy chưởng pháp chậm chạp cũng chẳng dám khinh khi.
Lập tức song chưởng thủ thế, song cước đạp chữ ra đinh, cận thận nghinh địch. “Bùng” một tiếng hai chưởng chạm nhau.
Văn Đồng nhếch mép mỉm cười, tay mặt vẫn để im không hề biến thức cứ từ từ đẩy tới.
Cụ già bị lùi nửa bước, quát to một tiếng, hóa chưởng thành chỉ, chụp ngay vào cổ tay đối thủ.
Văn Đồng cười khẽ, tay mặt xòe ra với chiêu “Thiên Vương Chưởng Tán”, tay trái đánh mạnh một luồng kình lực dũng mãnh bắn ngay vào ngực cụ già.
- Hảo thủ pháp! - Cụ già áo xám lớn tiếng khen, rồi hữu chưởng thâu về với thế “Âm Tân Càn Khôn” giữ ngang trước ngực.
“Bùng” hai chưởng lại va chạm nhau, chỉ nghe dưới chân trái cụ già đánh bịch một tiếng, khối đá xanh lập tức bị vỡ nứt.
Văn Đồng buông tiếng cười dài, lại ra tay tiếp tục tấn công địch.
Cụ già nổi giận lôi đình, tóc râu dựng ngược, rống lên dữ dội, song chưởng lẹ làng tung ra, chân trấn “Bát môn, Ngũ bộ” chớp nhoáng đã tấn công ra tám chưởng.
Trong tám chưởng này, hướng công chia làm tám phương vị khác nhau, nhanh nhẹn, uy mãnh, thật không hổ danh hiệu “Thủ pháp” tuyệt luân.
Văn Đồng cũng thầm thán phục, vội vã sử dụng sư môn tuyệt học “Thập Bát Kim Cang Thủ”.
Chưởng pháp đôi bên vô cùng dũng mãnh, kình lực ồ ồ, chưởng ảnh xoay vù vù như chong chóng, chỉ trong phút chốc mà cát bay đá chạy, bụi tung mù mịt đến nửa lưng trời, những trụ đá chung quanh, không chịu nổi luồng gió cuống ùm ùm ngã nhào xuống cả.
Độc môn tuyệt học “Lôi Đình Bát Quái Du Long chưởng” của cụ già đã đem ra sử dụng, thế mà không những không chiếm được ưu thế với đối phương, trái lại cảm thấy như mệt nhọc, không sợ hãi nhủ thầm :
- Thiếu niên này sao lại có công lực thâm hậu đến thế cà?
Văn Đồng cũng không ngờ mới đầu đã gặp phải đối thủ như thế, chàng nghĩ :
“Chưởng pháp của người này thậy là quái dị, công lực có lẽ còn thâm hậu hơn Ngụy Vân Phi, nếu trên giang hồ mà có thêm mấy người như thế thì việc báo thù sợ e...”
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, tinh thần phân tán, đôi mắt cụ già tinh vi, biết ngay nhược điểm lập tức đánh ra ba chưởng liên hoàn uy lực, bài sơn đảo hải.
Văn Đồng bắt buộc phải ra tay đương cự, dội lùi nửa bước, chàng giận “Hừ” một tiếng trả lại ba chưởng tức thì.
“Bùng! Bùng! Bùng!” ba tiếng khô khan phát ra, thân hình cụ già cũng theo đấy mà lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
Văn Đồng dừng tay đứng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào mặt cụ già nói :
- Lần đầu tiên tôi ra tay giết người, nên không muốn giết những kẻ không tên tuổi. Vậy các hạ là ai?
Cụ già vừa bị chưởng lực của chàng đẩy lùi, tuy đã dò thử không hề bị thương, nhưng trong lòng cũng đã hoảng sợ, dù vậy ông ta giả vờ trấn tĩnh cười lớn :
- Lão phu hóa thân muôn hình vạn trạng, nhãi con mới vào giang hồ, dù cho lão có nói ngươi cũng chẳng biết được.
Ngưng giây lát, ông ta trầm giọng tiếp :
- Ngươi là ai? Sao ta lại không biết được?
Đột nhiên Văn Đồng buông tiếng cười dài, tiếng cười thảm thiết bi ai, lắm lúc như vượn kêu lúc đêm trường, như ma hú nơi hoang địa.
Cụ già tuy định lực cao thâm nhưng cũng không khỏi biến sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tiếng cười từ từ im bặt, vẻ mặt Văn Đồng như bi lụy, căm hờn :
- Tôi là ai? Các hạ ở trên mảnh đất nhà tôi đánh được nửa ngày, còn hỏi tôi là ai?
Cụ già à một tiếng như hiểu ra, ngạc nhiên chăm chú vào người chàng lẩm bẩm :
- Ngươi... ngươi với “Thiết Cốc môn” tiền Chưởng môn nhân là...
Văn Đồng vội nói :
- Là gia phụ...
Cụ già lắc đầu như không tin :
- Không đúng, lão phu đích tai nghe ngươi tự xưng là Vũ Văn Đồng thì sao lại...
Văn Đồng hừ một tiếng ngắt ngay lời nói quát :
- Việc này không có liên can đến các hạ, lựa phải mệt trí vô ích, hôm nay lai lịch của tại hạ kể như các hạ đã biết rõ rồi, vậy mau thông qua danh tánh đi.
- Cha chả, muốn biết danh tánh của lão phu với mấy đường chưởng của ngươi lúc nãy, sợ e chưa xứng.
Văn Đồng tỏ vẻ thản nhiên cười nhạt nói :
- Được, lần đầu ra tay tại hạ sẽ cho ngươi phục mới được. Vậy mau vận đủ công lực toàn thân, xem tại hạ ra mấy ngọn nữa cho ngươi sáng mắt.
- Ha ha! lão phu tung hoành giang hồ mấy mươi năm, tuyệt học của các môn phái đều hiểu rõ, hôm nay ngươi cứ việc làm sao cho lão phu phục đi thì làm.
Nói dứt lời ông ta cũng đã vận dụng độc môn “Ngũ Uẩn thần công”, hai mắt chăm chú vào người đối phương.
Văn Đồng buông thỏng hai tay như hình nhàn rỗi, gương mặt nghiêm trang, thần sắc uy dũng cứ đưa mắt nhìn về cụ già không nói không rằng. Cụ già thấy thế nóng nảy giục :
- Sao còn chưa ra tay?
Lời vừa thốt thì hai mắt bỗng nhiên hoa lên, một luồng gió nhẹ phất qua ngang mình, đến lúc định thần nhìn lại vẫn thấy Văn Đồng đứng buông tay nơi chỗ cũ, nhưng gương mặt chàng tỏ vẻ đắc ý mỉm cười.
Cụ già nghi ngờ, ngầm vận chân khí điều hành, vẫn thấy trong người tuyệt nhiên vô sự ông ta nhíu mày lớn tiếng :
- Ngươi làm trò gì thế...
Lời vừa đến đây, bỗng có một ngọn gió mát thoảng qua trên chiếc áo xám của cụ đang mặc, mười mấy miếng vải to đóng bàn tay theo chiều gió bay như đàn bướm, ông ta cúi đầu xem xét, mặt liền biến sắc, mồ hôi trán rịn ra.
Thì ra trên chiếc áo dài, có mười ba nơi bị dấu bàn tay xé rách như dùng kéo cắt, vị trí của mỗi lỗ thủng đều nhằm ngay nơi yếu mạng đại huyệt.
- Thôi rồi! Thôi rồi! - Cụ già thở dài khẽ nói - Xem vậy bọn hòa thượng của Thiếu Lâm cùng đạo sĩ Nga Mi sợ khó tránh khỏi tai kiếp.
Bỗng ông ta lại nghĩ võ công của người này hiện giờ võ lâm giang hồ không mấy ai sánh kịp, nếu muốn tránh khỏi sát nghiệp, chỉ còn có cách này...
Nghĩ đến đây, tiếng nói của Văn Đồng lại phát lên :
- Thế nào? Ngươi nhận thấy chết có đáng chưa?
Cụ già áo xám ngẩng mặt lên trời cười nói :
- Đáng lắm! Đáng lắm! Thiết Cốc môn có được một người con như ngươi, xem việc chấn hưng thanh thế rất có hy vọng, lão phu tuy chết cũng cam lòng.
Văn Đồng nghe thế không khỏi ngạc nhiên, tiến lên một bước trầm giọng :
- Các hạ vốn là ai?
Cụ già không hề trả lời câu hỏi mà nói :
- Tâm nguyện chấn hưng Thiết Cốc môn trong mười mấy năm nay, không ngờ đến giờ lại được mãn nguyện. Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha...
Ông cười một cách vui mừng, phấn khởi.
Văn Đồng ngơ ngác không hiểu gì cả, hỏi lại lần nữa :
- Các hạ là ai? Với Thiết Cốc môn có uyên nguyên gì?
Cụ già áo xám khẽ thở dài nói :
- Ôi! Sự việc trước kia, đừng nói còn hơn. Lão phu Khương Trạch, với Thiết Cốc môn uyên nguyên rất sâu, sau này tôn giá tự nhiên sẽ hiểu.
Suy nghĩ giây lát, bỗng sắc mặt Văn Đồng trở nên lạnh nhạt nói :
- Các hạ chớ bày chuyện lôi thôi, để hòng khỏi chết.
Khương Trạch với vẻ hiên ngang :
- Lão phu đâu phải là hạng người tham sống sợ chết.
Và bỗng ông ta hỏi :
- Chẳng lẽ tôn giá chỉ có ý báo thù, ngoài ra đối với việc trùng hưng Thiết Cốc môn không hề tính toán sao?
Văn Đồng như sực tỉnh nhủ thầm : “Tại sao ta không từng nghĩ đến điểm ấy?”.
Khương Trạch lại lên tiếng tiếp :
- Tôn giá đã có sẵn tuyệt học cái thế trong người, chẳng lẽ đành nhìn ba chữ “Thiết Cốc môn” bay theo khói bụi sao?
Văn Đồng vặn hỏi :
- Các hạ đã có ý niệm phục hưng Thiết Cốc môn, tại sao không ra tay thực hiện.
Khương Trạch lắc đầu thở dài :
- Ôi! Việc ấy có phải dễ dàng đâu? Thiên thời địa lợi, nhơn hòa, khuyết một cũng không thể được, hơn nữa đã là người lãnh đạo, tài nghệ tất phải đủ cho quần hùng thán phục.
Nói đến đây ông ta lại thở dài tiếp :
- Trong giới võ lâm, công lực như lão tuy chẳng mấy người, dù cho lão phu có đơn thân độc mã vào chốn giang hồ cũng chẳng hề gì, nhưng với tư cách chiêu hiền nạp sĩ trùng hưng một đại môn phái thì thật còn kém rất xa, vì thế mà phải đành hoang phí tháng năm.
Tim Văn Đồng đập nhanh, nhưng chàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi :
- Theo các hạ nhận thấy tại hạ có đủ tư cách, năng lực ấy sao?
- Có đủ!
Khương Trạch nói với vẻ tin tưởng, đoạn tiếp :
- Với thân phận là người kế tục của Chưởng môn nhân trước kia kiêm võ công tuyệt học ấy, cộng vào sự lịch duyệt giang hồ của lão phu mấy mươi năm, thì đại sự ắt sẽ thành công chẳng sai.
- Sao? - Văn Đồng như không tin hỏi lại người - Các hạ nguyện giúp tại hạ sao?
Khương Trạch chậm rãi gật đầu.
Nhưng Văn Đồng lại lắc đầu lẩm bẩm :
- Không được! Tại hạ không những chỉ báo huyết thù mà còn nhiều việc trọng yếu khác phải làm đâu thể đi chung với các hạ hoài được!
Khương Trạch cười ha hả! Vuốt râu chậm rãi nói :
- Tôn giá muốn báo thù cho cha mẹ, không phải đương đầu với các tay võ lâm cao thủ sao?
Văn Đồng gật đầu, Khương Trạch tiếp :
- Nên hiểu một khi môn phái mà hưng thịnh hay suy đồi, đối với uy đức của vị Chưởng môn rất là trọng hệ, vì vậy mà Tôn giá muốn sáng lập lại bổn môn, phải thừa cơ hội phục thù, khiến cho thiên hạ võ lâm phải khiếp vì uy, phục vì đức, như thế công việc phục thù cùng sáng nghiệp đi đôi, thiết tưởng có lão phu một bên cũng giúp ích lắm chớ.
Văn Đồng cúi đầu suy nghĩ, chàng nhớ lại lúc xuống núi, thầy chàng tuy không bó buộc hành động của chàng, nhưng có căn dặn nhất thiết không được đi sai một bước, việc trùng chấn Thiết Cốc môn thật quan hệ rất lớn, ta có nên...
Khương Trạch đứng bên nhìn xem sắc mặt của Văn Đồng, biết chàng còn đang do dự chưa quyết, ông ta lên tiếng :
- Trên giang hồ tin tức truyền đi rất mau lẹ, nếu tôn giá với thân phận tiếp nối ngôi Chưởng môn Thiết Cốc môn ra mặt khiêu chiến với kẻ thù trước kia, không mấy ngày ắt họ sẽ biết, lúc ấy thanh uy không sợ không vững, lòng địch không sợ không rúng động.
Văn Đồng như tỉnh ngộ nghĩ thầm :
“Người này một hai, cứ khuyên ta trùng hưng môn phái, với dụng ý gì tuy ta chưa hiểu song những lời sau này thật quả có giá trị không ít”.
Vì chàng đã ra công tìm kiếm trên khoảng đất cháy này, không gặp hài cốt của cha mẹ, trong lòng đã có đôi phần hy vọng hão huyền, lại nữa Hàn đại thúc thất lạc sống chết chưa tường, nếu quả họ còn sống, tiếp được tin này, không hơn ta phải tìm kiếm như mò kim đáy biển sao? Chàng đưa mắt nhìn về phía cụ già gật đầu ưng thuận.
Khương Trạch vui mừng nói :
- Mấy năm nay đối với kế hoạch trùng chấn Thiết Cốc môn lão đã có ghi chép, giờ đây thừa lúc núi thẳm trăng thanh chúng ta cùng nhau bàn luận một hồi.
Nói dứt, ông ta tìm một nơi bằng phẳng sạch sẽ cùng Văn Đồng ngồi xuống đàm luận.
Gió đêm thoảng lướt, tiếng côn trùng tứ phía trổi vang, tiếng lá cây xào xạc, chỉ thấy hai bóng người một già một trẻ, thỉnh thoảng buông tiếng cười to, có lúc thở ra buồn bã rồi lại phẫn nộ căm hờn...
Thời gian trôi qua, trôi qua mãi...
Trăng lặng, sao mờ. Vừng trời Đông từ từ sáng tỏ.
Hai bóng người một già, một trẻ đứng dậy chỉnh tề y phục Khương Trạch lên tiếng :
- Hành động “Thanh Long bang” mấy năm tới đây ngang ngược vô kể, khiến cho võ lâm gai mắt, Chưởng môn nhân trong việc thăm dò tin tức của Hàn Đồng, răn dạy bọn chúng một trận cho thẳng tay, để giương uy cho “Thiết Cốc môn”.
Văn Đồng thấy trời đã sáng, rít lên một tiếng vang rền, tung áo bay đi, như một làn khói nhạt phút chốc mất dạng.
Khương Trạch cũng giở tuyệt đỉnh khinh công tung mình theo sau.
Cảnh điêu tàn của trang viên có lẽ bắt đầu từ nay sẽ có bao người chú ý đến.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
10 chương
43 chương
97 chương
249 chương
30 chương
78 chương
154 chương
1111 chương