Thời gian là liều thuốc thần tiên chữa trị mọi vết thương, nhưng trong trường hợp Hoàng Thượng Chí ( gọi thế luôn nha- biết thân thế anh ấy rồi mà) và Lam Thanh đều là không phải. Lam Thanh nhìn đứa con bụ bẫm trong lòng mẹ, càng lớn càng giống cha của nó, nỗi thương nhớ càng đầy. Hoàng Thượng Chí nhìn nàng ôm đứa trẻ nhỏ thẫn thờ, lòng lại đau. Huệ nhi của h, ngày xưa… Mà hắn không muốn nhớ nữa… -Lăng đại ca mới về. -Bá bá…. Tiểu Phong Phong đã biết đi chập chững, ôm lấy chân hắn…Trẻ con bao giờ cũng đáng yêu. - Tiểu Phong Phong ngoan..Để bá bá mang con ra ngoài, cho mẹ con làm thức ăn nhé. -Dạ…. Lăng đại ca mấy năm nay đều luôn che chở nàng…Lam Thanh thật lòng vô cùng cảm kích. -Thanh Thanh cô nương…. Một người đàn bà xăm xăm tiến tới gần Lam Thanh. Nàng nhận ra đó là Trần đại thẩm: -Trần thẩm….Có chuyện gì? -À không….14 ngày nữa là tiểu thư của Cự sa trang xuất giá….Lão gia muốn cho con gái món hồi môn ý nghĩa nhất nên nhờ ta tìm trong làng xem những ai giỏi thêu thùa thì mời đến phủ. Thanh Thanh cô nương lại rất khéo tay nên ta có ý mời. -Đương nhiên là được…Nhưng mà….- Lam Thanh ngập ngừng- Còn con của tôi? -Không sao….nếu không tiện cô mang con vào phủ luôn cũng được. Đỗ lão gia trả cho thợ thêu 1 ngày/ lượng bác, không rẻ đâu. 1 ngày/ lượng quả thật có thể mua được rất nhiều.Lam Thanh thầm nhẩm tính: -Vâng…Tôi nhận lời! __________________________________________________ _____________________ Buổi tối trước khi đi, Lam Thanh sắp xếp một số y phục và đồ dùng , cho vào chiếc tai nải to. -Khi nào thì muội v -Chắc khoảng vài hôm thôi….Huynh an tâm…. Hoàng Thượng Chí nhìn nàng. Huệ Nhi cũng từng nói vậy: ” huynh an tâm” Cuối cùng hắn quyết định: -Huynh đi với muội….Xem có gì giúp được không! —————————————— -Với sự nài nỉ của nàng, cuối cùng Lam Thanh cũng mang theo được Hoàng Thượng Chí. Hắn được bố trí làm việc ở sài phòng. -Bá bá ơi! -Gì đó con? -Chơi với con đi! -Bá bá bận việc. Con chơi một mình đi Không được ra giếng, không được dọc dất dơ dáy…Nghe chưa? Nàng mỉm cười với hắn….Tiểu Phong cứ bám chặt lấy hắn….Cuối cùng Lam Thanh phải lên tiếng: - Tiểu Phong Phong Nó giãy giụa, tỏ ý không muốn buông bỏ hắn…Beo má thằng bé , Hoàng Thượng Chí mỉm cười: -Muội để huynh tắm cho…Nam nhân với nam nhân vẫn tiện hơn… Nhìn theo dáng Hoàng Thượng Chí, Lam Thanh khẽ thở dài.Nàng cũng chỉ thấy hắn cười khi chơi với Tiểu Phong Phong.. -Cám ơn huynh. -Không cần khách sáo vậy đâu. Mấy ngày trước hắn nhận được tin, biết kẻ thù không đội trời cung tìm đến nơi này. Hắn phải đi nhưng mẹ con Lam Thanh biết nương tựa vào đâu khi không có mình? Mấy năm nay chung sống, cảm giác thân thuộc không thể là không có. Hắn đã xem người thân thiết…Một cô gái đáng yêu phải một mình nuôi dưỡng đứa con khi chồng không ở cạnh bên….Như Huệ Nhi của hắn đã từng chịu đựng… Bây giờ, nàng không còn, giọt máu của hai người có lẽ cũng đã chết theo mẹ nó. Mấy ngày làm việc ở Sài phòng hắn phát hiện có nhiều điều khác lạ ở trang viện này. Đây không phải là nơi dành cho người giang hồ nhưng người trong trang đa số đều có võ công…Còn có cấm địa nhiều người canh gác…Nhân lúc Thiên tằm biến công pháp đã trả lại cho hắn toàn bộ công lực của ngày xưa, thử một lần xem cái danh xưng Sát nhân chi đế năm xưa có còn phù hợp? Sau khi nhận tiền công và đưa Lam Thanh xuống núi, đêm đó hắn quyết định hành động….