Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 63 : Phiên ngoại: bản sắc nam nhi (5)

Thanh Vân sau khi liên tục ở bên cạnh Vương gia làm  vài ngày  thiếp thân tiểu binh, đã coi như có thể thích ứng trách nhiệm . Thanh Vân biết rõ chính mình không bổn sự gì lớn lao , văn không giỏi  võ cũng chỉ tàm tạm , vốn nghĩ đến tới  biên quan là có thể kiến công lập nghiệp . Kết quả thẳng đến khi  hắn gặp được những vị tướng quân này , mới biết được cái gì gọi là quân nhân chân chính, trên người bọn họ mang theo lệ khí chiến trường  , vết sẹo  đối với bọn họ tự như  huân chương , đại biểu vinh quang . Ở trước mặt bọn họ, cho dù là khí thế bức người  Vương gia, cũng không có nổi bật được như thường lệ . Bởi vì ánh mắt phi thường “ Nhiệt tình “ mà Thanh Vân dành cho những tướng quân  này , thiếp thân tiểu binh  nhà mình đã muốn bị Vương gia cấm tiến vào lều lớn . Cho nên,trong khi Vương gia bọn họ thương nghị quân tình  , Thanh Vân đành phải ở trong quân doanh chạy loạn , xem binh lính thao luyện. Trường thương binh tay cầm trường thương, dựa theo khẩu lệnh, đâm thẳng, cao thấp chọn, tả hữu tảo, trở về, nhất chiêu nhất thức, uy vũ sinh phong ,  cung tiến thủ giương cung cài tên, lạp huyền bắn, động tác thành thạo, cơ hồ mỗi lần đều trúng  hồng tâm… Đây là một thế giới thuần túy nam tính , bụi đất bay lên chung quanh  dung hợp hương vị mồ hôi, tiếng la  rung trời hừng hực dũng cảm khí thế. Thanh Vân hâm mộ  nhìn bọn họ, tuy rằng muốn cùng bọn họ giống nhau tiến hành thao luyện, ra trận giết địch, nhưng là tưởng tượng đến nếu vì một yêu cầu bốc đồng của hắn  sẽ mang đến cho Vương gia phiền toái, lại ngượng ngùng nói. Nghe nói miền Bắc thượng tướng quân đã muốn đến đây vài ngày , lại vẫn đang không hề có chút động tĩnh; tuần sơn binh lính lại bắt được không ít thám tử, lại hỏi không ra cái gì. Vương gia đoán không ra dụng ý đối phương  , mấy ngày nay có vẻ có chút phiền táo, chính mình không nên mang đến cho hắn thêm phiền toái . Nhìn  sắc trời, phỏng chừng không bao lâu Vương gia sẽ cùng tướng quân thương lượng xong . Thanh Vân trở lại phòng bếp, chuẩn bị cấp Vương gia làm cơm trưa. Vương gia lúc ấy chính là thuận miệng nói ra, Thanh Vân nhưng lại là  thật sự  chấp hành, một ngày ba bữa đều tự mình động thủ, cấp Vương gia nấu cơm. Thức ăn Thanh Vân biết làm  đồ ăn thức không nhiều lắm, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, lăn qua lộn lại cũng chỉ có như vậy mấy loại đa dạng. Cũng may Vương gia cũng không ghét bỏ, chỉ cần là Thanh Vân làm , liền ăn đến sạch sẽ, cuối cùng còn có thể không chút nào keo kiệt  khích lệ vài câu, giống như Thanh Vân cho hắn ăn chính là tuyệt đỉnh mỹ vị trong thiên hạ. Thanh Vân vốn cũng thật cao hứng, nghĩ đến chính mình làm  cơm thật sự ngon giống như Vương gia nói  vậy. Thẳng đến ngày hôm qua, Lưu Xuân thử qua xong vô tình nói câu “Cái này cho người ăn sao ?” mới cho hắn biết, nguyên lai trù nghệ của mình thật sự thực bình thường. Rút kinh nghiệm xương máu, Thanh Vân quyết định buổi chiều đi trấn trên mua  món ăn, thuận tiện đến tửu lâu nổi danh  Phiêu Hương lâu nhìn một chút, thử một lần có thể hay không lẻn học hỏi được cái gì . Giữa trưa, Thanh Vân đem ý nghĩ của chính mình cùng Lục Bảo nói, kết quả Lục Bảo nói hắn có một thân thích làm việc ở phòng bếp Phiêu Hương lâu. Vì thế hai người ăn nhịp với nhau, quyết định buổi chiều cùng nhau dò hỏi Phiêu Hương lâu. Buổi chiều, Thanh Vân thay một thân vải thô xiêm y, cùng Lục Bảo hai đứa vô cùng cao hứng tí ta tí tớn đi tới  Phiêu Hương lâu. Lục bảo quen thuộc  lôi kéo Thanh Vân phóng tới cửa sau Phiêu Hương lâu  , vừa lúc có hán tử hơn bốn mươi tuổi mập mạp  đi ra, thấy Lục Bảo, cười nói: “Khá lắm Tiểu Bảo, lại tới nơi này ăn chực đi? Đại ca ngươi ngày hôm qua còn nhắc tới ngươi tới , mau qua đi đi.” Tiểu Bảo cười hì hì  đáp ứng , lôi kéo Thanh Vân hướng bên trong đi đến. Vào phòng bếp, tiểu bảo buông tay, kêu một tiếng “Đại ca “, liền bổ nhào vào trên lưng một người. Người nọ đang rửa đồ ăn, tiểu Bảo đột nhiên phác đi lên, thiếu chút nữa làm cho hắn dùng đầu tha thiết hôn chậu nước. Chờ hắn đứng lên, Thanh Vân mới phát hiện vóc dáng  nam nhân này cùng hắn không khác nhau lắm , bộ dạng bình thường, vóc dáng không cao, tính tình hình như cũng tốt lắm  . Cho dù thiếu chút nữa bị tiểu Bảo bổ khiến cho đo chậu , cũng không có sinh khí, cười ha hả  đem tiểu Bảo từ trên lưng bái xuống dưới, nói: “Ngươi thật sự là cái tiểu lão hổ, nhìn thấy ta liền nhào lên mà bám . Thời gian dài như vậy không đi ra,hay là đã quên ca ca này rồi ?” Tiểu Bảo ngượng ngùng  cười cười, kéo qua Thanh Vân giới thiệu nói: “Đại ca, đây là ca ca mà ta ở quân doanh mới kết giao  , Lâm Vân. Vân ca, này là dại ca kết nghĩa của ta, Vương Hải.” Thanh Vân cùng Vương Hải hàn huyên vài câu, mọi người cũng coi  như nhận thức . Vương Hải vừa nghe Thanh Vân muốn học nấu ăn , có chút khó xử nói: “Lâm huynh, làm gì cũng có luật lệ, lén lút học nghề ở tất cả các tửu lâu đều là bị cấm chỉ . Lâm huynh nếu nghĩ muốn mua đồ ăn trong, mỗi ngày trước giờ Thìn ở thôn trấn phía đông có chợ sáng, có thể mua được một ít kê áp hàm ngư  linh tinh . Về phần nghĩ muốn ở Phiêu Hương lâu học nấu nướng liền rất khó khăn.” Lục Bảo thấy  Vương Hải cự tuyệt, đáng thương hề hề nói: “Đại ca, Vân ca bị an bài phụ trách thức ăn cho Lộc thân vương , chính là bởi vì thức ăn biết làm  không nhiều lắm, đã muốn bị Vương gia mắng. Đại ca van cầu ngươi, dạy Vân ca mấy chiêu đi.” Thanh Vân cúi đầu, vận công cố nén cười. Lục Bảo đứa nhỏ này bình thường thoạt nhìn cũng thành thật, không nghĩ tới lúc nói dối lại có thể tâm không khiêu mặt không đỏ, coi như hắn cũng vì mình mà ba xạo , Thanh Vân quyết định không vạch trần  . Vương Hải thấy Thanh Vân cúi đầu bả vai run run  , nghĩ đến Thanh Vân đang thương tâm, có chút đồng tình nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Như vậy đi, ta đem phương pháp làm viết xuống , ngươi trở về thử làm, nếu xảy ra vấn đề hỏi lại ta, thế nào?” Thế nào? Thanh Vân đương nhiên là giơ hai tay đồng ý . Lúc trở về , Thanh Vân thuận tiện ở Phiêu Hương lâu mua hai con gà nướng cùng rất nhiều điểm tâm, đưa một con gà cấp Lục Bảo, cảm tạ hắn thay chính mình năn nỉ, còn lại  mang đi cấp Vương gia một bữa ăn ngon. Lúc đi ra  , Thanh Vân chính ôm đồ vật trở về đi, đột nhiên thấy hai thân ảnh nhìn quen mắt  ở góc đường chợt lóe qua. Thanh Vân lập tức đuổi theo, lại tìm không thấy . Tâ, tình Thanh Vân vốn nhẹ nhàng  lại trở nên có chút trầm trọng đứng lên,  hai người kia như thế nào lại ở cùng một chỗ ?Hơn nữa sap lại xuất hiện ở chỗ này ? Ôm một bụng  nghi ngờ trở lại quân doanh, Vương gia thế nhưng đã muốn ở trong lều chờ hắn . Thấy hắn tiến vào, quay đầu liền hỏi: “Buổi chiều đi nơi nào ?” Thanh Vân vừa nghe, Vương gia khẩu khí không tốt, lập tức thành thành thật thật công đạo  hành tung của mình . Vương gia nghe xong, sau một lúc lâu mới nói nói: “Cho nên, ngươi là đi học nấu ăn để cho ta ăn?” Khẩu khí đã muốn ôn hòa  rất nhiều, trong đó ẩn ẩn  nhè nhẹ  cảm động. Đúng vậy a! Thật không biết ngươi là chuyện gì xảy ra? Ta làm  cơm căn bản không thể ăn , ngươi còn có thể ăn nhiều như vậy.” Thanh Vân chủ động ôm lấy thắt lưng ông xã, có chút oán giận nói. “Không có a. Ai nói không thể ăn,đồ ăn Vân nhi làm là thứ ngon nhất từ trước đến nay ta  từng nếm qua a . Vân nhi làm nhiều ít ta liền ăn nhiều ít.” Vương gia buồn nôn nói, trong lòng dâng lên  cảm động.”Nhưng là Vân nhi, gần đây trong trấn  cũng không rất an toàn, nơi nơi đều có thể có thám tử miền Bắc , ngươi về sau ra ngoài phải nói một tiếng với ta , ta phái người bảo hộ ngươi được không?” Thanh Vân thuận theo  gật đầu, đột nhiên nói: “Vương gia, ta hôm nay ở trấn trên nhìn thấy hai người, rất giống tam Vương gia cùng Đậu Văn Nguyệt.” “Nam Cung Khang cùng cùng Đậu Văn Nguyệt? Bọn họ như thế nào lại ở chỗ này? Vân nhi ngươi có chắc là thấy rõ ràng ?” “Lúc ấy bọn họ ở góc đường chợt lóe, ta cũng có truy theo nhưng lúc  đi tới thì đã không thấy . Bất quá, thật sự rất giống.” Thanh Vân càng hồi tưởng càng khẳng định nói. Vương gia trầm tư một trận, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, ở trên mặt Thanh Vân “Ba”  hôn một cái, cười nói: “Bảo bối, ngươi thực là phúc tinh của ta .” Nói xong, vội vã  ra cửa, nói là đi tìm Lưu Xuân thương nghị . Thanh Vân lăng lăng vuốt vuốt một bên má bị hôn, ngây ngốc  thầm nghĩ: ta có làm cái gì sao?