Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 11 : Đánh cược

Vương gia  nghiêm mặt xem xong thư tín Ngọc Dung gửi ta , không nói một lời nào mà nhìn ta. Quản gia đứng ở bên cạnh chờ Vương gia phân phó, Vương gia vẫn nhìn ta, ánh mắt  lạnh như băng khiến ta có cảm giác tứ chi rã rời . Lúc ánh mắt Vương gia vừa mới chuyển hướng nơi khác, ta mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nhìn thấy  Vương gia cầm lấy cái khăn lụa trắng toát đó, tâm can lập tức nhảy dựng lên , cổ họng chợt khô khốc . Vương gia nghi hoặc đem khăn lụa triển khai, trên mặt lộ ra thần sắc  kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ . Ta đang muốn giải thích, Vương gia đột nhiên đem khăn lụa hung  hăng ném vào mặt ta , không đau, nhưng lại làm cho ta nhịn không được mà  run rẩy. “Không thấy đi ra a,  Vân nhi của ta thật là lớn gan , hay là nam nữ thông gian !”Vương gia mỉa mai nói, mà ta tựa hồ có thể nghe được thanh âm thoảng như tốn hơi thừa lời của hắn . “Vương gia, ta. . . Thuộc hạ không dám!”Ta lập tức quỳ rạp xuống đất . “Không dám? Ngươi thành thật khai ta , nữ tử viết thư này là người phương nào ? Chiếc khăn lụa này là của ai ? “Bẩm báo Vương gia, khăn lụa này …là Thất vương gia hôm đó trong phủ đánh rơi , thuộc hạ vô tình nhặt được , vẫn chưa có cơ hội trả lại cho thất vương gia. . .”Ta cẩn thận bịa đặt nói dối , hy vọng có thể lừa được Vương gia .”Về phần này nữ tử này , là ..là ..muội muội của thuộc hạ . . .” Không đợi ta nói xong , Vương gia đột nhiên một cước đá ta trở mình trên mặt đất , “Cẩu nô tài, ngươi cho là bổn vương là ngốc tử sao? Nói vài lời nói dối là  nghĩ có thể lừa bổn vương đi , thật là lớn  mật !” Ta cố chịu đựng cơn đau đớn ở ngực , một bên dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám, thỉnh Vương gia tha tội.” “Ngươi thành thành thật thật nói rõ ràng cho ta , nữ tử viết thư này là người phương nào ?”Vương gia nhất quyết không buông tha . “Bẩm báo Vương gia, nàng chính là thê tử chưa xuất giá của thuộc hạ .”Ta chỉ có thể trả lời chi tiết. Vương gia trầm mặc một hồi, mới lạnh như băng  nói: “Trước năm mới , ngươi về nhà một chuyến.” Ta  ngẩng đầu, cơ hồ không thể tin vào tai mình , lúng ta lúng túng nói: “Vương gia… là nói phóng thuộc hạ về nhà sao?” “Đúng vậy!”Vương gia bí hiểm  nhìn ta. “Cám ơn Vương gia! Cám ơn Vương gia!”Ta vô cùng vui vẻ dập đầu , lòng có một chút  run rẩy . Là thật vậy chăng? Ta có thể về nhà . “Chậm đã, trước đừng cám tạ ta.”Vương gia bỗng dưng nói, “Ngươi về nhà còn có việc phải  làm.” “Vương gia cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định tận tâm hết sức, quyết không phụ sự trông cậy của  Vương gia.”Ta không hề sở giác  trả lời, nội tâm vốn đã bị niềm vui có thể về nhà che mờ đi lý trí , có chút lâng lâng. Một chút cũng  không có chú ý tới biểu tình của  Vương gia lúc nhìn thấy bộ dáng mừng như điên của ta thì càng thêm lãnh liệt . “Ngươi sau khi về nhà liền đem việc hôn nhân dẹp bỏ đi , sau đó quay về vương phủ tiếp tục  làm người hầu.”Ngữ khí  bình tĩnh  mang theo hơi thờ tàn khốc . Ta bị lời nói của  Vương gia kéo trở về thực tại  , sửng sốt sau một lúc lâu mới nói: “Vương gia là đang nói giỡn với thuộc hạ?” “Bổn vương chưa bao giờ nói giỡn !” “Vậy, Vương gia vì sao phải bắt thuộc hạ từ hôn?” “Ta nói cho ngươi bỏ ngươi liền phải bỏ , không có gì vì cái gì!” “Vương gia, khế ước của tiểu nhân ở Vương phủ  chỉ còn hơn một tháng sẽ đến kì . . .” Ta vô lực cãi lại  , không đợi ta nói xong , Vương gia mất kiên nhẫn nói: “Quản gia, đi lấy một phần chung thân khế ước lại đây cho hắn ký .” Quản gia xoay người đi ra ngoài, chỉ  trong chốc lát đã trở lại , đem  chung thân khế ước phóng ở trước mặt ta, cường ngạnh đem bút lông nhét vào  tay của ta. Bút lông ở trong tay ta giống như nặng ngàn cân , ta hận không thể lập tức ném xuống. “Vương gia, thuộc hạ cha mẹ tuổi tác đã  cao, thuộc hạ nghĩ muốn về nhà phụng dưỡng song thân, làm tròn hiếu đạo của người con , cho nên thuộc hạ không nghĩ. . .”Ta cố lấy dũng khí nói xong,lại bì cái nhìn lạnh lùng của vương gia khiến cho miệng không mở được . Trên tay không hề động , ta  hạ quyết tâm sẽ không đồng ý kí lên tờ giấy chung thân này . “Nga, điểm ấy bổn vương cũng thật là  sơ sót. Bổn vương ngày mai liền phái người đem cha mẹ của ngươi đón đến  gần đây để tiện chiếu cố, Vân nhi ngươi xem coi thế nào?”Vương gia dùng thanh âm tối ôn hòa để uy hiếp ta , lòng ta rối bời cùng sợ hã cơ hồ dâng lên cổ họng. Tâm tư trăm nghĩ ngàn suy , lại thật sự nghĩ không ra đối sách gì . Ta chỉ là một tên tiểu dân bé nhỏ không đáng kể , mà hắn là Vương gia  nam triều quyền thế ngập trời  , hắn muốn giết chết ta cùng thân nhân của ta thì thật dễ dàng tự như bóp chết con kiến , ta như thế nào có thể cùng hắn đấu ? Suy nghĩ mãi, ta bèn bất đắc dĩ nói: “Thuộc hạ đáp ứng chung thân ở  Vương phủ  làm trâu làm ngựa, khế ước này ta kí . Nhưng cha mẹ  thuộc hạ  ở nông thôn trụ quán , không thích ứng được cuộc sống ở kinh thành , vẫn là để cho nhị lão ở lại nông thôn đi.” Thấy Vương gia gật đầu, ta mới nói tiếp: “Còn hôn chuyện đó , thuộc hạ hi vọng  Vương gia có thể suy nghĩ lại , thuộc hạ nếu kí  chung thân khế ước vì Vương gia cống hiến, tất không thể tự mình phụng dưỡng song thân. Mà Ngọc Dung  cùng thuộc hạ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng với cha mẹ thuộc hạ  cũng rất là thân hậu. Thuộc hạ nếu có thể  cùng nàng thành thân, khiến nàng có thể thay  thuộc hạ ở nông thôn chăm sóc cha mẹ, thuộc hạ cũng có thể an tâm vì Vương gia làm việc, thỉnh Vương gia thành toàn.” Cưới  Ngọc Dung  làm vợ là  khát vọng của ta ,ta  như thế nào có thể dễ dàng buông tay . Ta cầm bút  chờ Vương gia đáp lời, nếu hắn không đáp ứng , ta sẽ không viết . Vương gia đột nhiên cười lạnh một tiếng, âm âm  nói: “Ngươi đây là ở cùng bổn vương đàm điều kiện sao? Ngươi như thế nào không suy nghĩ một chút,  Ngọc Dung  của ngươi nếu biết ngươi kí chung thân khế ước ở lại vương phủ cả đời còn nguyện ý gả cho ngươi sao ? Phải biết rằng, để một nữ tử thanh xuân tuổi trẻ ở cô phòng một mình chính là một việc tối tàn nhẫn a  .” Ta ngơ ngác tự hỏi, đúng vậy, ta  cùng vương phủ ký khế  ước, một năm khó được vài ngày ở nhà, nói như vậy Ngọc Dung  còn có thể gả cho ta sao? Có thể  , Ngọc Dung   là một cô nương thiện lương như vậy , lại thích ta như thế , nhất định sẽ  đáp ứng của ta. Nghĩ đến đây, ta ngẩng đầu, chắc chắc nói: “Nhất định sẽ !” “Ta không biết sự tự tin buồn cười của ngươi đến từ đâu ? Như vậy đi, ngươi có thể trước không ký  chung thân khế ước này , bổn vương cùng ngươi đánh  cược một phen . Một tháng sau ngươi về nhà cùng ngươi  vị hôn thê nói  ngươi đã cùng vương phủ ký  chung thân khế ước , xem nàng có hay không vẫn chịu gả cho ngươi. Nếu nàng đáp ứng gả cho ngươi, bổn vương sẽ để  ngươi về nhà, không hề làm khó dễ ngươi. Nếu nàng không đáp ứng gả cho ngươi , vậy ngươi sẽ chết  tâm, chung thân ở lại vương phủ hầu hạ bổn vương đi.” Ta do dự một chút, nghĩ đến câu nói trong thư tín của  Ngọc Dung  “Mặc kệ như thế nào, Ngọc Dung nhất định sẽ không cô phụ một phen tình nghĩa của Vân ca.”Lập tức cảm tràn đầy  tin tưởng , ta đáp ứng nói: “Được, thuộc hạ sẽ cả gan cùng Vương gia đánh cược  một phen.”