Lục Thời Khanh suýt cho rằng mình bị lãng tai.
Nguyên Thế Sâm trước nay luôn xem muội muội như trân bảo lại làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như vậy? Hành vi này rõ ràng chỉ có loại huynh trưởng như mình mới làm ra được mà.
Nhưng vẻ mặt Nguyên Tứ Nhàn cực kỳ tủi thân ấm ức, nàng bĩu môi nói:
– A tẩu có thai, a huynh không thương ta nữa, chỉ vì bữa tối ta tranh mất cái đùi gà của a tẩu mà tức giận với ta… chàng nói xem, vậy có khác gì đuổi ta ra khỏi nhà không? Ta nửa đêm trằn trọc không ngủ được, cơn giận khó nguôi nên bỏ nhà ra đi. Bây giờ ta ngay cả một chỗ để ở cũng không có, chỉ có thể tới nhờ cậy chàng, chàng sẽ không nhẫn tâm nhìn ta lưu lạc phong trần chứ?
– …
Lưu lạc… lưu lạc phong trần cái quỷ nàng á!
Lục Thời Khanh nhìn quanh:
– Chỉ một mình cô?
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu:
– Thật như vàng, chỉ một mình ta. Lần này ngay cả Tiểu Hắc cũng không muốn đi theo ta rồi.
Dứt lời, nàng đưa mu bàn tay ép ép khóe mắt, dáng vẻ nước mắt lưng tròng.
Y nghe vậy, nghiêng đầu hỏi Tào Ám:
– Có kinh động lão phu nhân không?
– Chắc là không ạ.
Nguyên Tứ Nhàn thấy y lo trước lo sau, bèn vội chen vào:
– Có câu chỗ cao lạnh lẽo, đầu tường này lạnh lắm, chàng nghĩ thì cứ nghĩ nhưng có thể cho ta xuống sưởi ấm trước được không?
– …
Lục Thời Khanh ngẩng đầu nhìn sườn mặt nghiêng hiu quạnh của nàng thì thở dài, giơ một tay ra hiệu với nàng:
– Xuống đây.
Nguyên Tứ Nhàn cẩn thận vắt chân kia qua, chợt nhớ tới phương pháp làm ít ăn nhiều mà Hứa Như Thanh nói. Hôn thì quá hời cho Lục Thời Khanh, nhưng chủ động ôm ấp thì chưa chắc là không được. Dù sao nàng không muốn sau khi rơi xuống đất lại bị y đuổi ra khỏi phủ.
Ý nàng đã định, bèn vô cùng khéo léo trượt chân, “úi da” một tiếng, cả người và bao đồ đều rơi xuống.
Hai người bên dưới suýt bị dọa hết hồn, cùng tiến lên một bước đưa tay đón, nhưng suy cho cùng Lục Thời Khanh đứng trước, Nguyên Tứ Nhàn vững vàng rơi vào lòng y.
Khuỷu tay y chùng xuống đón người, nhưng trước tiên y nhướng mày, ôm nàng xoay người quay đầu lại, nhìn Tào Ám trong tình thế cấp bách đã quăng đuốc, chất vấn:
– Lúc nãy ngươi muốn làm gì?
Gấp đến độ đuốc cũng vứt luôn, muốn tranh làm gì hả?
Tay Tào Ám cứng đờ nhặt đuốc lên, không dám ngẩng đầu nhìn hai người, cúi đầu nói:
– Tiểu nhân nhất thời trượt tay, xin lang quân tha tội.
Lục Thời Khanh trầm giọng lạnh lùng nói:
– Đi Đông Khóa viện an bài một nơi ở, động tĩnh nhỏ chút.
Nguyên Tứ Nhàn vui thầm trong bụng nhưng ngoài mặt lại giả bộ sợ hãi không thôi, vỗ vỗ ngực.
Thấy Tào Ám vội vã rời đi, Lục Thời Khanh mới cúi đầu nhìn nàng.
Nha đầu này chơi dương mưu (1) với y đây mà. Biết y không thể không đón mà còn lộng hành như vậy.
(1) Âm mưu: mưu kế ngầm; dương mưu: mưu kế lộ rõ ra ngoài.
Nhìn ánh mắt cụp xuống của y hơi lạnh lẽo, Nguyên Tứ Nhàn có chút chột dạ, cố ý muốn dời sự chú ý của y, đành rên rỉ không thôi, vội duỗi tay quấn lấy cổ y, lẩm bẩm:
– Ơ, ta run chân đi không nổi, chàng bế ta…
Ánh mắt Lục Thời Khanh bỗng chốc thay đổi, từ một con dao găm sắc bén hóa thành nước sắt nóng bỏng, y vứt sự bình tĩnh qua một bên, bế nàng đi về phía Đông Khóa viện.
Đây là lần đầu tiên y bế nàng lúc nàng tỉnh táo. Cảm giác thì quen thuộc, nhưng vẫn có gì đó khang khác, đặc biệt là sóng mắt dập dềnh nóng bức kia cứ dán vào cằm y hệt như chuẩn bị cắn y bất cứ lúc nào, thực khiến tim y như ngựa hoang chạy loạn.
Nhưng y không thể biểu hiện ra. Với bước chân trầm ổn, y tỉnh bơ nghiêng đầu một góc độ có thể phô bày vẻ đẹp ngoại hình mình, sau đó nhàn nhạt nói:
– Không nói tiếng nào với a huynh cô à? Huynh ấy mà đánh thêm roi nữa là ta thật sự không thể phò tá thiên hạ đâu đấy.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nhủ đương nhiên nàng sớm đã để giấy nhắn lại cho a huynh rồi, nhưng nàng không tiện nói với Lục Thời Khanh, đành giả vờ tức giận nói:
– Ta không muốn để ý tới huynh ấy.
Lục Thời Khanh không khăng khăng nữa. Dù sao chuyện này đúng phóc ý của y.
Y không thể dùng thân phận Từ Thiện để khuyên giải, bèn đi thỉnh giáo sư mẫu, hỏi nên hòa giải chuyện này thế nào. Hứa Như Thanh bận thu dọn hành trang chuẩn bị đi Lạc Dương, chỉ để lại cho y sáu chữ: tới nhà xin lỗi là hỏng.
Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách này, thế là tính toán kỹ, ngày mai là mười lăm, đúng lúc vọng triều, có thể gặp Nguyên Ngọc trong cung, lúc đó sẽ bắt tay từ chỗ hắn, thuận lợi đến Nguyên phủ một chuyến, xem như thượng sách.
Bây giờ tốt rồi, bớt chuyện cho y.
Y phân tâm, lực tay hơi lỏng, Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy gần nửa người mình đều treo bên ngoài, bèn vội kéo y lại, nói:
– Chàng ôm chặt chút, ta sắp rơi đây này!
Lục Thời Khanh hoàn hồn, cau mày lạnh lùng:
– Phiền phức như vậy thì tự đi đi.
Lời tuy chưa dứt nhưng tay đã nắm lại, cuộn nàng vào lòng chặt hơn.
Lần này quá chặt, ngọc bội của y cộm eo nàng.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn không dám lên tiếng chê bai nữa, nàng đưa tay muốn kéo dây ngọc bội đi chỗ khác, không ngờ vừa kéo một cái là như khởi động cơ quan gì đó, kéo lỏng luôn cả thắt lưng y.
Nguyên Tứ Nhàn kinh hãi thất sắc.
Lục Thời Khanh cứng đờ toàn thân, dừng bước, cụp mắt khó mà tin nổi nhìn nàng, cũng nhìn y phục lỏng lẻo của mình.
– Ta…
Nàng trố mắt ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đã nhầm móc ngọc trên thắt lưng y là ngọc bội:
– …không cố ý…
Nói xong, nàng cuống quít đưa tay muốn gài lại cho y.
Nào ngờ cởi dễ mặc khó, tay nàng run run lóng nga lóng ngóng, không gài được.
Lục Thời Khanh chỉ biết mình bây giờ không dành được tay, trong cơn chấn động to lớn, y quên mất thực ra mình hoàn toàn có thể đặt nàng xuống. Đợi khi đầu óc y đủ nhanh nhạy thì hết thảy đã quá muộn.
Xa xa có tiếng hít sâu kinh hãi:
– Con của ta…
Động tác Nguyên Tứ Nhàn khựng lại, toàn thân như sụp đổ.
Lục Thời Khanh cũng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Tuyên thị đứng ở hành lang đối diện.
Từ góc độ của Tuyên thị chỉ nhìn thấy một nam tử gầy yếu không rõ mặt nằm trong khuỷu tay nhi tử, đang ngẩng đầu ra sức chơi đùa thắt lưng lỏng lẻo của Lục Thời Khanh.
Không sai, Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên là mặc nam trang ra ngoài.
Lần này hiểu lầm to rồi.
Tuyên thị bị tiếng động trước đó đánh thức, bèn thức dậy đi xem, thấy thế suýt không thở bình thường được, sững sờ hồi lâu mới bước nhanh tới.
Mặt Nguyên Tứ Nhàn nóng bừng, liều mạng chôn đầu vào lưng Lục Thời Khanh, từ chối bị mẹ chồng tương lai nhìn thấy.
Tuyên thị đến gần hai người, tức giận đến mức nói năng không lưu loát:
– Giỏi lắm, con làm gì thế hả! Mấy năm nay mẹ vì hôn sự của con mà phí hết tâm tư, tìm tiểu nương tử nhà này, thu xếp tiểu nương tử nhà kia… Bây giờ con lại cho mẹ biết… con là… con…! Lục gia chỉ có mỗi mình con là nam, thế mà con lại có lỗi với người cha đã khuất của con sao?
Bà đang hiểu lầm là y thích nam nhân.
Lục Thời Khanh có nỗi khổ khó nói, đành giật tóc Nguyên Tứ Nhàn cho mái tóc đen dài của nàng xõa xuống, nói:
– Không phải, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.
Tuyên thị sững sờ. Ừm, mái tóc dài đen như thác này hình như là một tiểu nương tử.
Bà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh cảm thấy không ổn:
– Giỏi lắm, con làm gì thế hả! Con và tiểu nương tử không rõ ràng này tằng tịu bất chính, không thấy có lỗi với Lan Thương huyện chúa sao?
Lục Thời Khanh, Nguyên Tứ Nhàn:
– …
Tuyên thị tức giận đến mức ngực phập phồng, mắt phượng nhướng lên:
– Sau khi về kinh, con đã bảo đảm thế nào với mẹ? Không phải con đã hứa với mẹ là chờ Điền Nam vương vào kinh, con sẽ đến Nguyên phủ cầu hôn sao?
Nguyên Tứ Nhàn ngẩng phắt đầu nhìn Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn nàng, thề thốt phủ nhận:
– Mẹ, con chưa hứa mà!
– Con dám lật lọng với mẹ?
Tuyên thị tự vuốt vuốt ngực:
– Bây giờ con ném ả này ra khỏi phủ, tối nay có ả thì không có mẹ, nếu con cứ khăng khăng giữ ả lại, tức là con không nhận người mẹ này! Nhớ lấy, trừ Nguyên tiểu nương tử, ai cũng đừng hòng bước qua cửa Lục phủ của mẹ!
Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn nhìn nhau, thấy sự thỏa hiệp trong mắt đối phương.
Nguyên Tứ Nhàn nhảy xuống khỏi ngực y, chỉnh lại mái tóc rối, vẻ mặt bối rối:
– Lục lão phu nhân… người nói vậy, con đúng là rất vui… nhưng con bị a huynh đuổi khỏi nhà, tối nay nếu người không nhận con thì e là không thấy con bước qua cửa Lục phủ nữa đâu ạ…
Dáng vẻ nàng rưng rưng muốn khóc.
Tuyên thị nhìn rõ dung mạo của nàng thì giật mình, lại nhìn nhi tử đang chật vật gài thắt lưng, bà liền kéo nàng ra sau bảo vệ, kế đó lại bắt đầu mắng Lục Thời Khanh:
– Giỏi lắm, con làm gì thế hả! Nguyên tiểu nương tử người ta cùng đường mạt lộ tới đây, con lại không biết quy củ, làm ra chuyện quá quắt như vậy!
Lục Thời Khanh:
– …
Nguyên Tứ Nhàn bị Tuyên thị chắn hơn nửa người, nàng cắn môi áy náy nhìn y.
Lục Thời Khanh cũng không muốn giải thích, dù sao y đoán mình chắc là con nhặt, bèn dứt khoát nhận lỗi:
– Mẹ, ngàn sai vạn sai đều là con sai, từ mai con sẽ chép kinh Phật ba ngày cho mẹ, tu dưỡng đức hạnh ạ.
Tuyên thị lúc này mới hừ khẽ, miễn cưỡng chấp nhận, vỗ tay Nguyên Tứ Nhàn tỏ ý an ủi nàng đừng sợ, sau đó hỏi nàng:
– Nó định mang con đi đâu?
Nguyên Tứ Nhàn cười với Lục Thời Khanh như trấn an, đáp:
– Dạ Đông Khóa viện ạ.
Tuyên thị cười lạnh:
– Con không biết chứ, Đông Khóa viện với chính viện của nó cách nhau có mỗi bức tường hà, nó cố ý đó!
Lục Thời Khanh:
– …
Bà nói tiếp:
– Con đừng sập bẫy của nó, tối nay đến chỗ ta.
Nguyên Tứ Nhàn than khổ trong lòng. Nàng muốn sập bẫy y, vô cùng muốn sập bẫy y mà.
Nhưng ngoài mặt nàng bắt buộc phải thể hiện sự cảm kích, nàng nắm tay Tuyên thị nói:
– Đa tạ Lục lão phu nhân thu nhận.
Nguyên Tứ Nhàn ở phòng sát vách Tuyên thị một đêm, đến giờ gà gáy thì lặng lẽ chuồn ra ngoài, dựa theo trí nhớ lần trước đến Lục phủ, nàng rón ra rón rén trốn đông trốn tây lần mò tới viện của Lục Thời Khanh.
Không phải nàng không an phận mà hôm nay nàng phải ra ngoài làm ít chuyện, cần y giúp.
Hôm qua nàng xâu chuỗi các manh mối trong mơ lại một lượt, cảm thấy cần thiết nhắc nhở Trịnh Trạc chú ý Khương gia.
Thứ nhất, Khương gia gài bẫy Trịnh Trạc, không thể nghi ngờ là nhắm vào khả năng tương lai hắn đăng lên đế vị, muốn dựa dẫm hắn.
Thứ hai, theo suy đoán, Nguyên gia thất bại là vào mùa đông hai năm sau, mà khi đó Khương Bích Xán chưa sinh con nối dõi. Điều này chứng tỏ những mưu tính của Khương gia đối với Trịnh Trạc sớm nhất cũng là đầu năm sau. Bây giờ Trịnh Trạc vẫn còn đi “đường ngầm”, đa số người bao gồm cả Khương gia hẳn đều chưa phát hiện dã tâm của hắn.
Theo lý thuyết, nàng hoàn toàn có thể quan sát thêm một thời gian, không cần vội nói rõ với hắn chuyện này. Nhưng mấu chốt là nàng nhớ ra một chuyện: từ khi nàng mới tới Trường An, Khương Bích Nhu đã luôn tác hợp cho nàng và Trịnh Trạc.
Lúc đó nàng từng lấy làm lạ, nàng ta là người bên gối a huynh, liệu nàng ta có thật đơn thuần như vậy, thật không hề biết chút gì về những qua lại giữa Nguyên gia và Trịnh Trạc ư, hiện tại cuối cùng nàng đã có được đáp án.
Khương Bích Nhu không thể không biết. Nàng ta liều mạng tác hợp hai người kỳ thực không phải vì kết quả, mà vì muốn thông qua cuộc hôn nhân này, thông qua hai huynh muội họ để thăm dò tâm tư tranh đoạt của Trịnh Trạc.
Giống như ban đầu Nguyên Tứ Nhàn muốn thăm dò Nguyên Ngọc nên lừa huynh ấy nói mình muốn gả cho Trịnh Trạc, kết quả đã cạy được miệng huynh ấy, đoán được quan hệ giữa Nguyên gia và Trịnh Trạc.
Tức là, từ mấy tháng trước, Khương Bích Nhu đã biết tất cả, vả lại khả năng cao là đã nói việc này cho nhị thúc nàng ta, đại lý tự khanh của triều đình. Mà chuyện này, kiếp trước không hề xảy ra.
Kiếp này, Nguyên Tứ Nhàn đến Trường An vào giữa mùa hè năm 16 tuổi, rất có thể đã khiến Trịnh Trạc bại lộ sớm trước mặt Khương gia.
Bởi vậy nàng không còn thời gian để lo lắng liệu Trịnh Trạc có đáng tin không nữa. Đối mặt với Khương gia, hắn là đồng minh của nàng.
Do sát sinh ở pháp hội vu lan, Trịnh Trạc bị phạt mồng một và mười lăm hàng tháng phải đi Võng Cực tự tụng kinh cầu phúc, cho nên nàng chọn hôm nay để đi thăm Thiều Hòa công chúa cũng đang thanh tu ở đó, rồi tìm cơ hội gặp hắn.
Nàng vào viện của Lục Thời Khanh, vừa nhìn liền thấy y ăn mặc chỉnh tề, bước vội vã ra ngoài, xem ra là chuẩn bị lên triều, nàng bèn vội ngăn y lại, nói rõ ý định của mình.
Lục Thời Khanh nghe xong nhướng mày không thoải mái:
– Thăm Thiều Hòa công chúa sao phải chọn ngày mười lăm?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
196 chương
4 chương
41 chương
125 chương
59 chương
54 chương