Nàng không phải chưa từng thấy nam tử cởi trần, trên đường hành quân, rất nhiều chuyện là không thể tránh khỏi. Nhưng nàng chưa bao giờ biết, lại có nam tử cởi trần đẹp đến vậy.
Khoảnh khắc vén màn ấn tượng khó phai, vai rộng eo hẹp, xương quai xanh như ngọc, làn da tinh tế dưới ánh nến mờ mờ, như trân như châu, từng đường nét như được điêu khắc tỉ mỉ, đúng là xứng với hai chữ “kinh diễm”, thậm chí kinh diễm đến mức các nữ tử thế gian cũng tự ti mặc cảm.
Ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn như cây chổi quét tới quét lui khắp lượt nửa thân trên của Lục Thời Khanh, lúc quét tới hai điểm bị y cầm khăn che thì tai và mũi hơi nóng lên.
Nàng chậm rãi ngửa đầu, dời tầm mắt lên nóc xe, sau đó buông tay, thả màn xe xuống, lùi lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lục Thời Khanh run khăn xong thì không làm gì nữa, toàn thân căng thẳng dưới ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Tứ Nhàn, mãi đến khi nàng bình tĩnh rời đi, y mới nghĩ tới một vấn đề: vì sao nàng không hét lên sợ hãi? Nghe Triệu Thuật nói, trong thoại bản phong nguyệt thông thường, nữ chính khi gặp tình huống như thế đều sẽ hét lên mà.
Ngay lúc y không hiểu nổi thì thành xe bị gõ ba tiếng “cộc cộc cộc” giống như trước, giọng Nguyên Tứ Nhàn vang lên:
- Ta có thể vào không, Lục thị lang?
- …
Như vầy có ý là: quên đi chuyện cũ, làm lại lần nữa?
Y vứt khăn, bắt đầu mặc xiêm y, chốc lát đã sửa soạn ổn thỏa, sau đó trầm ổn nói:
- Vào đi.
Nguyên Tứ Nhàn hít mũi, xốc màn, đưa tới một bình thuốc mỡ:
- Cho ngài.
- Ừm, đa tạ.
Lục Thời Khanh nở nụ cười như tiếp đón sứ thần, đưa tay đón lấy, thái độ thân thiện.
Nàng cũng đáp lại y bằng một nụ cười đoan chính lễ độ:
- Ngài cứ thong thả dùng, cáo từ.
- Đi đường bình an, thứ lỗi không tiễn xa.
Hai người đối thoại cứng nhắc xong, chờ màn khép lại, một người đi về phía bờ sông, một người ngả vào chăn đệm.
Đêm trường ước chừng đã trôi qua một nửa, cuối cùng không ai ngủ trong xe ngựa. Lục Thời Khanh bày tỏ bên ngoài thực ra rất mát, Nguyên Tứ Nhàn cũng khá tán thành, hai người dọn ghế con ra ngồi, lặng lẽ ngắm trăng suốt nửa đêm, không ai nói chuyện.
Bình minh, Nguyên Tứ Nhàn như trút được gánh nặng, vẻ mặt nghiêm túc từ biệt Lục Thời Khanh:
- Đường phía trước dài đằng đẵng, mong Lục thị lang bảo trọng nhiều.
Lục Thời Khanh vẫn mỉm cười như cũ:
- Huyện chúa cũng vậy.
Triệu Thuật buồn chán ngồi bứt cỏ, khuỷu tay chọt chọt Tào Ám:
- Lang quân và huyện chúa sao thế nhỉ? Hình như có gì đó quái quái.
Tào Ám quay đầu nhìn, lắc đầu:
- Không biết.
Hắn vừa dứt lời thì bị Lục Thời Khanh gọi đến, hạ lệnh hộ tống Nguyên Tứ Nhàn rời khỏi địa giới Thương Châu.
Nguyên Tứ Nhàn vốn muốn từ chối, nhưng trước mắt nàng thực không thể nhìn thẳng Lục Thời Khanh, cảnh đêm qua cứ hiện mãi trong đầu không gạt đi được, dù bây giờ y trang phục chỉnh tề thì lọt vào mắt nàng cứ chẳng khác nào lõa thể.
Vì trong lòng không tự nhiên nên nàng không nói gì, dắt Tiểu Hắc đi như chạy trốn, để mặc Tào Ám theo sau.
Kỳ thực Nguyên Ngọc căn bản không yên tâm một mình nàng ra khỏi thành nên chuyến đi này không chỉ có Tiểu Hắc và Thập Thúy mà còn có khoảng mười hộ vệ khác đi theo. Ngựa của nàng cũng chỉ cột ở hơi xa xa. Nàng nghĩ Lục Thời Khanh chắc đoán được điều này nên mới phái Tào Ám giục ngựa đi theo chứ chưa từng suy tính xem nàng sẽ về thế nào.
Người của Nguyên Tứ Nhàn đợi ở ngoài mười dặm, thấy canh giờ xấp xỉ liền tới đón, không lâu sau liền gặp nàng. Nàng thấy họ thì ghìm ngựa lại, nói với Tào Ám luôn lặng lẽ theo sau:
- Tào đại ca, hộ vệ của ta đến rồi. Bên cạnh Lục thị lang thiếu người hơn ta, huynh về đi.
Không ngờ Tào Ám lại là người cứng đầu, dù thấy nàng có tùy tùng đông đảo cũng kiên quyết không trái lời chủ nhân, một mực đòi phải tận mắt thấy nàng rời khỏi Thương Châu mới được.
Nguyên Tứ Nhàn không lay chuyển được hắn, đành chịu, kéo cương định tiếp tục vung roi, vô tình cúi đầu thấy mảnh đất lầy lội dưới chân nhiều hố trũng kéo dài theo hướng chỗ đêm qua nàng và Lục Thời Khanh nghỉ chân.
Nàng xuống ngựa lần nữa, khom người bốc nhúm đất, chà xát giữa ngón tay một lát rồi đưa lên mũi ngửi.
Thập Thúy thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ thì hỏi:
- Tiểu nương tử, có gì không ổn ạ?
Nàng ngồi xổm xuống đất, gạt gạt bùn đất, phán đoán:
- Là vết chân ngựa mới, một chiều, số lượng không dưới 20 con, đè lên vết bánh xe.
Nàng ngẩng đầu nhìn 10 hộ vệ cao cao trên lưng ngựa luôn đợi ở phía trước:
- Ngựa của chúng ta trước đó có từng đi qua đây không?
Thập Thúy lắc đầu:
- Chúng ta chưa từng qua đây.
Nàng cau mày nhìn quanh:
- Lạ thật. Nhìn tình hình thì đoàn người này lẽ ra đi sau Lục thị lang. Nhưng từ đây tới trước chỉ có một con đường, đêm qua ta gần như không ngủ cả đêm, nếu thật có hơn mười người đánh ngựa đi qua, không lý nào ta lại không thấy.
Dứt lời, nàng hỏi Tào Ám:
- Tào đại ca, trước khi ta đến, có ai đi ngang qua mọi người không?
Tào Ám lắc đầu, xuống ngựa, xem xét kỹ dấu vết dưới chân, biểu cảm nghiêm túc:
- Huyện chúa, e là tôi phải về trước thôi.
Nguyên Tứ Nhàn nghi hoặc đứng dậy:
- Ý của huynh là?
Dường như hắn hơi lo lắng:
- Tiểu nhân lo cho lang quân.
Nguyên Tứ Nhàn thoáng im lặng, nàng gọi hộ vệ tới rồi nói:
- Ta theo huynh cùng về.
Nếu đêm qua thực có một đoàn người ngựa đi ngang qua đây lại chưa từng xuất hiện ở bờ sông, vậy chỉ có một khả năng__họ nấp ở phụ cận. Còn về đoàn người này có thể làm gì, nhìn dáng dấp căng thẳng của Tào Ám, Nguyên Tứ Nhàn không hỏi cũng biết.
Nàng quay đầu ngựa, giơ tay vung roi. Các hộ vệ theo sát phía sau, khi họ phi như bay ra khỏi điểm hẹn khoảng ba dặm thì Nguyên Tứ Nhàn chợt khoát tay ngăn lại.
Thập Thúy và Tào Ám thúc ngựa tiến lên, vẻ mặt thắc mắc, nàng nói:
- Không đúng.
Nàng tự nói xong, quay đầu hỏi Tào Ám:
- Hôm qua có đổ trận mưa, Lục thị lang đi ngang đây là trước hay sau mưa?
Sắc mặt hắn đại biến, đáp chắc nịch:
- Trước mưa.
Như vậy sau mưa, vết bánh xe chắc chắn đã biến mất, tại sao lúc nãy vết ngựa đè lên vết bánh xe lại rõ ràng như vậy?
Khoảnh khắc ấy, tim nàng như trống đánh, nàng nhìn kỹ, thấy chỗ bùn đất không xa phía trước có giăng một sợi tơ bạc rất mỏng, sợi tơ quấn vào hai cọc trái phải ghim sâu trong bùn đất khá bí mật. Nếu lúc nãy nàng nóng lòng giục ngựa chạy qua thì e là đã bị vấp ngã rồi.
Đợi khi tiếng nàng ngã ngựa vang lên, kẻ địch mai phục chung quanh sẽ thừa cơ xông tới.
Người đối phương muốn không phải Lục Thời Khanh, mà là nàng.
Thập Thúy và Tào Ám cũng nhận ra chỗ không ổn, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh Nguyên Tứ Nhàn.
Suy cho cùng, địch trong tối ta ngoài sáng, dù nàng chưa mắc bẫy dây cản ngựa nhưng sớm đã lọt vào tầm mắt đối phương, rất nhanh, trước sau nàng vang lên tiếng vó ngựa, trong nháy mắt, một đám nam tử áo đen bao vây nàng.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
34 chương
366 chương
11 chương
501 chương
17 chương
88 chương