Đêm trước đại chiến, sâu thẳm mà tịnh mịch. Tiêu Lăng đi ra khỏi quân trướng của mình, một thân áo trắng ở dưới ánh trăng thật nổi bật. “Tiêu Lăng !” Bình An công chúa đi tới, làm bộ ngẫu nhiên tương kiến, trên mặt đã đỏ ửng một tầng. Tiêu Lăng nhẹ cúi đầu: “Mạt tướng bái kiến công chúa”. “Đã trễ thế này, ngươi định đi đâu?” “Đi tìm Vương gia, đàm luận chuyện ngày mai đánh giặc.” Tiêu Lăng hờ hững tiếp lời : “Công chúa nếu không có chuyện gì, mạt tướng xin cáo lui .” “Tiêu Lăng. “Công chúa thấy y xoay người rời đi, lên tiếng ngăn cản . “Tiêu tướng quân, đánh giặc xong, cùng bản cung quay về kinh đô được không?” “Tạ ơn công chúa nâng đỡ, Tiêu Lăng dù thân ở trong quân, nhưng vẫn là gia nô của Vương gia, người định ra sao, nên nói với Vương gia.” “Ngươi là gia nô? Thế nào lại như vậy !” Công chúa trầm ngâm một lúc: “Ân, điều này cũng không quan trọng, ta chỉ tới hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không thôi, Tây quận không thể so bằng kinh đô. . . . . .” “Ta không muốn”. Không đợi công chúa nói xong, Tiêu Lăng khẽ gật đầu chào, ly khai. “Ngươi. . . . . .”.công chúa tức giận đến một chữ cũng cũng không nói ra được. ********* Nhạc Thiên Vũ đang ngồi trong trướng viết tự, nghe được tiếng Tiêu Lăng ngoài cửa: “Thỉnh thông truyền Vương gia, Tiêu Lăng cầu kiến.” “Vào đi.”. Nhạc Thiên Vũ buông bút, nhìn Tiêu Lăng tiến vào, đem những dòng mình cẩn thận viết đưa cho y xem. “Đây là quân lệnh của ta, lúc nào ta lệnh dùng nghi binh, ngươi phải đánh nghi binh, cho ngươi đánh thật ngươi liền đánh thật, không cho phép mắc sai lầm như vừa rồi.” “Hảo, Tiêu Lăng lĩnh mệnh, thỉnh Vương gia yên tâm”. Y cẩn thận đọc lại mấy lần, rồi đốt thành tro tàn. Nhạc Thiên Vũ xoay người tiến tới nơi nghỉ ngơi trong trướng, Tiêu Lăng đi theo phía sau. Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại hỏi y: “Ngươi đi theo ta làm gì?” ” Thiên Vũ ca không cần Lăng nhi hầu hạ sao?” – Câu hỏi làm cho Tiêu Lăng có điểm lung túng. “Đến đây đi” Nhạc Thiên Vũ cười cười, kéo Tiêu Lăng đến bên giường. Chiếc giường rộng lớn này, Tiêu Lăng rất quen thuộc, xuất binh vây địch đã mấy tháng, nhiều tối y đều ngủ ở nơi đây. Tiêu Lăng cởi y phục, trần như nhộng đứng đó, đem quần áo từng phần gấp cho gọn, đặt ở một chỗ. Nhạc Thiên Vũ liền hiểu được, y muốn buổi sáng có thể nhanh nhẹn hơn một chút, không chậm trễ giờ xuất binh. Tiêu Lăng gấp quần áo tốc độ rất chậm, sau đó nhìn về Nhạc Thiên Vũ , hắn đã chờ y trước trên giường. Nhạc Thiên Vũ bỏ ngoại y, nằm ở trên giường. Tiêu Lăng nằm bên cạnh, đầu vùi vào ngực hắn, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm lẫn nhau, Nhạc Thiên Vũ đưa tay xoa xoa đầu Tiêu Lăng cùng sau lưng. Qua một lúc lâu, Tiêu Lăng hơi thở dần dần dồn dập. Y gác một chân qua người Nhạc Thiên Vũ, hạ thân nhô lên trước sau ma sát bên đùi Nhạc Thiên Vũ, y ôm cánh tay Nhạc Thiên Vũ thở càng ngày càng gấp, rên rỉ thấp giọng kêu: “Thiên Vũ ca ca. . . . . . Lăng nhi muốn.” “Lăng nhi ! “- Nhạc Thiên Vũ đẩy hắn ra, “Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.” “Không, ta muốn” Tiêu Lăng bò sát tới, Nhạc Thiên Vũ thụt lùi. Y lại quỳ gối trên giường, nằm thấp xuống, tách hai chân ra, nhấc cao cái mông. Làn da y bóng loáng, cơ thể rắn chắc, cặp mông phi thường cuốn hút, dương v*t thẳng đứng hơi nhô giữa hai chân. Mỗi lần nhìn y như thế, Nhạc Thiên Vũ bình thường đều như mãnh thú bổ nhào lên người y, dùng hết các loại phương pháp, đem y dày vò đến khi kêu khóc, nhưng đêm nay không được, hắn sợ lộng thương y. Lăng nhi đánh giặc quá mức liều mạng, ngày mai còn phải tấn công thành địch, Diêu thị cùng bè lũ phản loạn kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay cũng là lúc mệnh tẫn,sẽ dốc lực phản kháng kịch liệt (nguyên văn :con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người), hắn không thể thượng Tiêu Lăng. “Lăng nhi, đứng lên, hôm nay không lộng.” “Đừng, Thiên Vũ ca, ta không sao, ngươi không lộng ta ngủ không được.”Tiêu Lăng vẫn là quỳ rạp , có chút giận dỗi, như là làm nũng. “Đứng lên, ngủ.” “Không. . . . . . Ai u” Tiêu Lăng cảm thấy được bắp đùi rắn chắc trúng một roi, y nửa ngồi ở bên giường, ngơ ngác nhìn Nhạc Thiên Vũ. Nhạc Thiên Vũ cầm trong tay roi ngựa, tức giận trừng mắt nhìn y: “Đi, đem quần mặc vào.” Tiêu Lăng xuống giường, đứng ở bên giường mặc quần. Nhạc Thiên Vũ nạt nộ : “Có ngủ không?” “Không thể! “- Tiêu Lăng lắc đầu. Nhạc Thiên Vũ một roi quất vào cánh tay Tiêu Lăng,quát hỏi: “Có thể không?” “A” .Tiêu Lăng bị đau liền run lên một chút, vội vàng trả lời: “Có thể”. Y sợ roi của Nhạc Thiên Vũ còn hơn thủ đoạn trên giường của hắn, một bên là ngọt ngào đến phát sợ còn một bên là sợ hãi thật tâm. Y tự hỏi người nào có thể tìm được khoái cảm ở trong đau đớn, tuy rằng rất nhiều người có thể , nhưng không phải y, cảm giác của y rất rõ ràng, khoái cảm chính là khoái cảm, đau đớn chính là đau đớn. Thân thể Nhạc Thiên Vũ có thể làm cho y dục tiên dục tử, roi Nhạc Thiên Vũ lại có thể làm cho y sống không bằng chết. Y bình thường bị đánh đều do cãi lệnh hoặc làm sai chuyện gì, chưa từng bởi lạc thú trên giường mà bị đánh, cho nên nhát roi kia thật không lưu tình chút nào. “Đi lên ngủ”. Nhạc Thiên Vũ đem roi ngựa đặt ở trên bàn bên cạnh. “Ta ngủ !!!”. Tiêu Lăng lại nằm yên trên giường, kéo chăn lên cao, nhắm mắt lại, quay lưng về phía Nhạc Thiên Vũ, cong cong chân. Động tác này của y nói cho Nhạc Thiên Vũ biết y trong lòng có điểm khổ sở. Mỗi lần y khổ sở, y đều là co ro thân mình, ôm đầu gối. Tiêu Lăng là cô nhi, từ nhỏ không có phụ thân, lại tận mắt nhìn cảnh mẫu thân chết đói trước mặt. Bắt đầu từ đó, vô luận có cô độc cùng thống khổ, y cũng không dùng nước mắt hoặc ngôn ngữ biểu đạt, mà ôm đầu gối tìm kiếm cảm giác an toàn. Cảm thấy cánh tay Tiêu Lăng chậm rãi thu về phía trước, Nhạc Thiên Vũ một phen xoay người Tiêu Lăng lại: “Lăng nhi, ta là vì ngươi…” “Ta biết, Thiên Vũ ca, ngươi ngủ đi, ta không sao.” Tiêu Lăng tuy rằng đáp như vậy , nhưng tay vẫn thật lạnh lẻo, thân mình cố kiềm chặt. Y bề ngoài cứng rắn, nhưng trong lòng thật yếu ớt. Nhạc Thiên Vũ rất hiểu y, làm cho một nam nhân như Tiêu Lăng cam tâm tình nguyện không muốn xa rời hắn, tuân theo hắn, vẻn vẹn chỉ có yêu là không đủ. Hắn đem môi ngậm lấy vành tai Tiêu Lăng : “Lăng nhi, ca ca thương ngươi, yêu ngươi, đừng sợ, ta không đánh ngươi, ngươi làm sai , ta cũng không đánh ngươi, ca ca ở chỗ này, ngươi ngoan ngoãn ngủ. . . . . .” “Thiên Vũ ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Đừng đánh Lăng nhi. . . . . . Đừng không để ý tới Lăng nhi. . . . . . Lăng nhi không dám không nghe lời, Thiên Vũ. . . . . .. “ Tiêu Lăng ôm hắn, thì thào gọi tên của hắn, qua hồi lâu, thân thể kiềm chặt của Tiêu Lăng mới chậm rãi thả lỏng xuống, người cũng dần dần tiến nhập mộng đẹp. ********* Rạng sáng, kèn hiệu vang lên, Tiêu Lăng cưỡi ngựa trắng cùng ngân thương, xông vào đội ngũ địch trước nhất. Tiếng chém giết rung trời vang lên, một hồi ác chiến, giết mấy ngày mấy đêm, máu chảy thành sông. . . . . . Nguyên Thành rốt cục phá được . Nhạc Thiên Vũ dẫn binh vào thành, nhưng không nhìn thấy Tiêu Lăng. “Tiêu tướng quân đâu?” “Hồi bẩm Vương gia, Tiêu tướng quân mang binh đuổi theo phụ tử Diêu thị.” Nhạc Thiên Vũ lo lắng thúc giục: “Nhanh đi tiếp ứng hắn, nhớ kỹ, lệnh của ta có thể không theo, nhưng không để hắn gặp chuyện không may.”. Cách Nguyên Thành mấy chục dặm về hướng Bắc, Tiêu Lăng mang binh gắt gao đuổi theo phụ tử Diêu thị. Tiêu Lăng muốn bắt sống hai tên phản tặc này, bằng không bọn chúng đã sớm chết dưới ngân thương của y. Mắt thấy phía trước chính là vách núi đen, Tiêu Lăng đem ngân thương dắt tại bên lưng ngựa, tay chuyển thành cung tiễn đi lên. Phụ tử Diêu Thành Kì cũng dừng ngựa, quay đầu lắp tiễn. Diêu Thành Kì là thần tiễn thủ, tên bắn ra chưa từng có mạng nào thoát được, tài năng này có thể giúp hắn giữ mạng trong lúc hiểm nguy. “Tiêu tướng quân!” – Quân binh khuyên can y , “Nên tránh đi đã.” “Tránh cái gì ! “ Tiêu Lăng cũng dừng ngựa, căng cung. “Vút vút” hai tiếng, song tiễn bắn ra tương đối sát nhau.Tiễn của Tiêu Lăng xuyên qua cổ họng Diêu Thành Kì , tiễn của Diêu Thành Kì bắn vào trước ngực Tiêu Lăng. “Lăng nhi! “ Phía sau Nhạc Thiên Vũ vừa tới, nhìn thấy Tiêu Lăng trúng tiễn ngã khỏi ngựa, vừa sợ vừa đau lòng, phóng ngựa tới bên cạnh, nhảy xuống ôm lấy Tiêu Lăng. “Vương gia, ngài mau phái người đuổi theo Diêu Vân Tể.” “Ngậm miệng lại, ngươi đừng nói chuyện nữa” . Nhạc Thiên Vũ ôm Tiêu Lăng lên ngựa, hướng về thành , chạy vội đi tìm quân y. Đợi cho tất cả mọi người bị bỏ rơi phía sau, Tiêu Lăng nắm lấy áo Nhạc Thiên Vũ, cười nói: “Thiên Vũ ca, Lăng nhi sẽ không chết, ta luyến tiếc ngươi a.” Nhìn miệng vết thương trước ngực y máu ào ạt chảy ra, Nhạc Thiên Vũ đau lòng cực kỳ, cúi đầu ở trên trán y hôn vừa đáp: “Lăng nhi, chúng ta có thể về nhà .”