Nhạc Thiên Vũ bảo Tiêu Lăng trở về vương phủ trước, rồi gấp rút sai hạ nhân đi lấy thuốc cùng chút nước, giúp mẫu thân và Liêu Vãn Thanh hồi tỉnh. Nhạc lão phu nhân vừa mở mắt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nhi tử , bà ngồi dậy, dang tay cho Nhạc Thiên Vũ một cái tát, mắng lớn: ” Việc súc sinh như vậy sao ngươi có thể làm ra chứ ? Khi đó mặc kệ ta nói thế nào ngươi cũng không nguyện ý thành thân, ta còn tưởng ngươi phong lưu thành tính. Thành thân lâu như vậy cũng không chịu sinh hài tử, nguyên lai. . . . . . Nguyên lai ngươi thích cái loại quan hệ này. Nam nữ có thể giống nhau sao ? Ngươi cũng không sợ bản thân tự rước nhục ư ?” Nhạc lão phu nhân tức giận đến đỏ bừng mặt, nhục nhã nói không hết lời, ngẫm lại tình cảnh vừa trông thấy, thực khó mà dễ dàng tha thứ. ” Ngươi, ngươi nhanh đuổi cái tên nô tài Tiêu Lăng đi cho ta !” “Chuyện đó nhi tử làm không được” , Nhạc Thiên Vũ nói,” là con cường bạo y, tội lại bắt y gánh chịu thì thật không công bằng. Hơn nữa, con còn phải dùng đến y. Nếu đuổi y đi rồi, nhiều người sẽ chăm chăm vào y. Y do con một tay dạy dỗ, bỏ nhiều công sức, hiện tại nên người, vào tay kẻ khác, dựa vào cái gì chứ ? Con sẽ không để chuyện đó xảy ra.” “Ngươi nói thì hay lắm, ngươi dạy dỗ y, ngươi chính là sư phụ của y ! Cho dù các ngươi không phải chủ tớ, cũng là thầy trò a, ngươi. . . . . . Ngươi không phải đang gây nên nghiệp chướng sao?” “Có sao chứ , chỉ là một tên nô tài , chơi đùa một chút đâu có chuyện gì !” , Nhạc Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, rồi cười nói thêm :” Nương, nói thật, người không thấy Lăng nhi xinh đẹp sao ?” “Ngươi. . . . . . Ngươi là đồ súc sinh, nương đến phải xấu hổ thay ngươi !” . Nhạc lão phu nhân nói xong chỉ muốn tự vả vào mặt mình. ” Nương” , Nhạc Thiên Vũ bắt lấy tay mẫu thân,” Người có giận thì cứ đánh ta, đừng lấy bản thân mà trút giận.” “Vãn Thanh đâu ?”, Nhạc lão phu nhân không thấy con dâu bên người liền hỏi, ” Nàng ấy đâu rồi ? Chuyện bê bối của ngươi, nàng biết rồi sao?” “Ân”, Nhạc Thiên Vũ chán nản gật đầu, ” nàng và người tương tự nhau, đều bất tỉnh , ta để nàng an dưỡng ở cách vách .” “Vậy ngươi vì cái gì không ở bên nàng, khuyên nhủ nàng, biện giải với nàng?” “Ta. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ xoa đầu, vẻ mặt khó xử, ” ta cũng không biết nên khuyên nhủ nàng như thế nào đây. Người nói xem, sợ các người trông thấy, cuối cùng các người vẫn thấy .” “Ngươi còn mặt mũi nói thế à?” Nhạc lão phu nhân xuống giường, muốn đi gặp Liêu Vãn Thanh, quay ra nhìn thấy cách ăn mặc của nhi tử, ngay cả quần áo hắn cũng không chỉnh tề, lại nổi giận : ” Cái tên súc sinh này ! Chuyện tốt đẹp lắm sao ? Còn không mau mặc quần áo cho tử tế , ngươi không sợ hạ nhân cùng thủ hạ nhìn vào, nói Vương gia chủ tử ngươi là kẻ ham sắc vô lại sao?” “Kẻ nào dám nói ta thì chính là cái loại nô tài chán sống , không muốn có bát cơm ăn nữa sao mà dám đàm tiếu ?” “Người ta không nói ra miệng, ngươi có thể cấm họ nghĩ gì trong lòng không ?” Nhạc lão phu nhân chỉ vào hắn nói, “Ngươi xem đấy, ngươi xem đấy. . . . . . Ngươi có cái gì tốt đẹp. . . . . .” “Nương, người đừng mắng nữa, ta cũng rất áy náy mà . . . “. Nhạc Thiên Vũ mặc quần áo hạ nhân đưa tới . ” Đi thôi, ta đưa người đi gặp Vãn Thanh, người giúp ta hảo hảo khuyên nhủ nàng, khuyên nàng đừng khổ sở, ta sẽ bù đắp cho nàng.” “Ngươi bù đắp, ngươi bù đắp như thế nào ? Chuyện này so với chuyện ngươi ở bên ngoài dạo chơi kỹ viện còn khiến cho nữ nhân ác cảm hơn. Nói xem, ngươi cùng một tên nam nhân. . . . . .” “Nương. . . . . .” , “Được rồi” , Nhạc lão phu nhân nói, “Ta trước giúp ngươi khuyên Vãn Thanh về nhà, tối đến, ngươi tự mình bồi tội với nàng đi.” “Đi, đi, đi” , Nhạc Thiên Vũ lông mày giãn ra, cười làm lành nói,”Cám ơn nương.” Hai người đi đến phòng Liêu Vãn Thanh đang nghỉ tạm . Nàng đã tỉnh lại, dựa vào tường, một mình rơi lệ, thấy Nhạc Thiên Vũ đi đến, liền ngoảnh mặt đi. “Vãn Thanh” , Nhạc lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, “Con à, đừng nóng giận nữa, vì chuyện này mà tổn hại chính mình thật không đáng. Hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, con cứ coi như hắn đi dạo kỹ viện, ta đã răn dạy hắn rồi, hắn về sau cũng không dám . . . . làm ra loại chuyện này nữa. Kỳ thật a, nam nhân đối với loại chuyện này đa phần là tò mò, hắn phạm vào cũng chỉ nhất thời thôi. . . . . .” Thấy Liêu Vãn Thanh lệ không ngừng chảy ra, Nhạc Thiên Vũ cũng ngồi xuống, ôn nhu nói : “Vãn Thanh, ngươi đừng khổ sở nữa , thật xin lỗi, là ta thất lễ với ngươi, đều do ta. . . “ Liêu Vãn Thanh ai oán nhìn hắn, trong lòng ủy khuất vô hạn, cũng không muốn để mẹ chồng bẽ mặt, nàng hạ chân xuống đất, khóc nói : “Nương, chúng ta về nhà thôi, nơi này, ta sẽ không bao giờ … đến đây nữa.” ” Đúng, đúng, về nhà, cùng nương về nhà, nương tuyệt đối không để con phải chịu ủy khuất .” Nhạc lão phu nhân trừng mắt với nhi tử của mình, cầm tay con dâu, ba người cùng nhau quay về Tây quận vương phủ. ********* Lúc ăn cơm chiều , Liêu Vãn Thanh nhìn một bàn bày toàn đồ ăn mình thích, một miếng cũng ăn không vào, chỉ cảm thấy dạ dày phát đau từng trận, kiềm chế không được liền nôn ra . “Vãn Thanh”, Nhạc lão phụ nhân cảm thấy có điểm bất thường, hỏi nàng : ” Con làm sao vậy, không thoải mái ở đâu ?” “Con. . . . . . ăn không vô”, Liêu Vãn Thanh buông bát, đứng lên, “Nương, người cứ ăn chậm rãi, con về trước đi nằm chốc lát.” “Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi.” Đợi cho Liêu Vãn Thanh rời khỏi đại sảnh, Nhạc lão phu nhân chợt nhớ tới cái gì, liền phân phó : “Người đâu, đi tìm thầy thuốc, xem mạch cho phu nhân.” “Thưa vâng !” , Thu Bình nghe lệnh rời đi. Tây quận vương phủ có thầy thuốc riêng. Trong chốc lát, thầy thuốc mặt mày hớn hở chạy tới : “Lão phu nhân, Vương gia, có tin mừng a.” “Tin mừng gì ? Nói mau.” , Nhạc lão phu nhân hỏi. “Phu nhân có thai .” “Thật vậy sao ?” , Nhạc lão phu nhân vừa nghe, mặt mày hớn hở, nhanh bước đến phòng ngủ của Liêu Vãn Thanh cùng Nhạc Thiên Vũ. “Nương”, Liêu Vãn Thanh dù biết tin, sắc mặt lại không hề vui mừng, khóc nhào vào lòng Nhạc lão phu nhân : ” Chúng ta quay về Ngọc An đi, ta không trụ nổi ở đây nữa, ta không muốn thấy bọn họ.” “Vãn Thanh đừng khóc, tránh ảnh hưởng đến hài tử.”Nhạc lão phu nhân nói,” Con vẫn còn giận Thiên Vũ sao, ta sẽ giúp con nguôi giận !” Bà kéo nhi tử mình đến bên Liêu Vãn Thanh :” Ngươi nán lại chỗ này, hảo hảo chăm sóc Vãn Thanh.” Nói xong, Nhạc lão phu nhân mặt đầy tức giận rời đi. “Nương, người định làm gì?” Nhạc Thiên Vũ bước đến ngăn trước mẫu thân . ” Làm gì à? Ta còn có khả năng cái gì? Ta muốn giáo huấn cái tên nô tài không biết xấu hổ kia. Ngươi không nỡ xuống tay thì để ta giúp.” Nhạc lão phu nhân đẩy hắn ra, đi khỏi phòng. Nhạc Thiên Vũ ngồi trước mặt Liêu Vãn Thanh, bình tĩnh nhìn nàng, im lặng cúi đầu, không nói một lời. Liêu Vãn Thanh cũng không nói gì, chỉ rơi lệ, chờ Nhạc Thiên Vũ khuyên nhủ. Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Vũ bỗng nhiên đứng lên, xoay người chạy đi. “Thiên Vũ. . . . . . Ngươi. . . . . .” , Liêu Vãn Thanh vừa sợ vừa tức, đứng bật dậy. Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại nhìn nàng chốc lát : “Thật xin lỗi, Vãn Thanh, ta trở về nói với ngươi sau . Nếu hiện tại ta không đi, nương sẽ đánh chết Tiêu Lăng mất. Y là một viên mãnh tướng của Tây quận ta , phải chết cũng chỉ được phép chết ở trên chiến trường, không thể bỏ mạng dưới gia pháp thế này .” ********* “Người đâu, trói Tiêu Lăng lại cho ta, đem hắn đến đây.” Nhạc lão phu nhân ở Từ đường nghiêm nghị phát lệnh . “Tuân mệnh ” quân lính nghe lệnh, đem Tiêu Lăng trói gô đưa tới Từ đường. Tiêu Lăng bị kéo vào Từ đường, quỳ gối trên mặt đất. Nỗi dằn vặt này, y không muốn trốn tránh. Một nô tài phạm lỗi như vậy, dù còn mạng sống, cũng không có khả năng bước ra khỏi Từ đường . “Tiêu Lăng” , Nhạc lão phu nhân hỏi,” Ngươi nói đi, ngươi phải chịu tội gì ?” “Tử tội.” ” Ngươi biết thì tốt” , Nhạc lão phu nhân tiếp lời,” Nhạc gia ta vốn cũng nhân từ, không tùy tiện lấy mạng nô tài bao giờ, thế nhưng ngươi lại. . . . . . lại không biết liêm sỉ như vậy, một nam nhân cư nhiên dám gây ra chuyện như thế. . . . . .” Nếu không phải chính mắt nhìn thấy bộ dáng Tiêu Lăng xích lõa ở dưới thân nhi tử mình, nghe thanh âm của y lúc ấy, bà rất khó tưởng tượng kẻ đó là tuấn mỹ thiếu niên lạnh lùng trước mắt này. ” Lão phu nhân không cần nói thêm nữa,” , Tiêu Lăng thẳng thắn nhận tội,” lão phu nhân muốn trừng phạt nô tài như thế nào, nô tài xin chịu.” “Chuyện này cũng là do ngươi gieo gió gặt bão !” , Nhạc lão phu nhân quát:” người đâu, đem hắn đánh chết cho ta” . ” Việc này. . . . . .” , bốn binh lính tay cầm hình cụ gia pháp, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên tiếp lệnh hay không. “Các ngươi đứng đấy làm gì” , Nhạc lão phu nhân quát to :” còn không mau động thủ, ta không tin tên nô tài tội ác tày trời này còn mạng sống rời khỏi Từ đường .” Dù cho nhi tử chạy tới cửa, Nhạc lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lệnh của mình ban ra , hắn sẽ không công nhiên cãi lời . “Vương gia” , bốn binh lính nhất tề nhìn về phía Nhạc Thiên Vũ từ ngoài Từ đường chạy vội tới. Nhạc Thiên Vũ nhíu mày nhìn mẫu thân, cũng không lên tiếng. Tiêu Lăng khe khẽ giật mình, nhưng vẫn thẳng tắp quỳ , không quay đầu lại, càng không nói gì. “Động thủ” , Nhạc lão phu nhân lại hạ lệnh. Binh lính không thấy Vương gia mở miệng, đành phải phụng lệnh lão phu nhân . Bốn người giơ gậy lên, nhằm thân thể Tiêu Lăng đánh mạnh xuống , từng đòn chẳng phân biệt nặng nhẹ, chẳng phân biệt được điểm nào trọng yếu cứ thế trút xuống người Tiêu Lăng. Tiêu Lăng cắn môi không để tiếng kêu thống khổ thoát ra, chỉ đôi lúc rên khẽ, như đâm vào tai Nhạc Thiên Vũ . Qua một lúc, Tiêu Lăng bị đánh đến mức không quỳ nổi nữa, thân thể theo độ mạnh yếu của trượng hình mà trái phải lay động. Y hết bị gậy của người này quất bật dậy, lại bị gậy của kẻ kia hung hăng đè ép xuống. Mấy chục gậy giáng vào thân thể Tiêu Lăng không sót chỗ nào, mồ hôi cùng máu loãng hòa lẫn một chỗ, y phục màu trắng dần dần hoen thành màu đỏ, mà càng lúc càng lan rộng ra. Tiêu Lăng cắn chặt răng, bờ môi đầy huyết. Lúc có thể y vẫn cố quỳ, nhưng thủy chung đưa lưng về phía Nhạc Thiên Vũ, không quay đầu lại một lần. Bị một trượng chí mạng nện vào sau lưng, Tiêu Lăng liền phun ra một ngụm máu tươi. . . . . . “Đủ rồi” , Nhạc Thiên Vũ gào to một tiếng,” dừng tay lại cho ta !” Hắn quát binh sĩ lui xuống, đi vào Từ đường, khụy xuống, ôm lấy Tiêu Lăng, nói cùng Nhạc lão phu nhân : ” Nương, đủ rồi, người trừng phạt đủ rồi.” “Ngươi. . . . . . Ngươi ra ngoài cho ta, ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho cái tên nô tài không biết hổ thẹn này.” Nhạc lão phu nhân chưa nguôi tức giận, không nghĩ sẽ buông tha Tiêu Lăng một phần nào. Tiêu Lăng giãy dụa , thoát khỏi lồng ngực Nhạc Thiên Vũ . ” Vương gia. . . . . . , không cần phải xen vào chuyện của nô tài, nô tài. . . . . .” “Câm miệng” , Nhạc Thiên Vũ dùng tay lau huyết bên miệng của Tiêu Lăng, lau đi lau lại vẫn không hết, thấp giọng nói :” Lăng nhi, còn đi nổi không? Ngươi vì cái gì không vận công bảo hộ chính mình vậy ? Ca ca chưa dạy ngươi sao?” “Nô tài không dám.” Tiêu Lăng khẽ đáp, máu tươi từ trong miệng lại chảy ra. “Lăng nhi, đừng sợ, ca ca ở đây, ca ca sẽ cứu ngươi.” Nhạc Thiên Vũ trừng mắt về phía mẫu thân, quay lại nhẹ giọng trấn an Tiêu Lăng: “Ngươi yên tâm, ca ca tuyệt đối không để ngươi chết.” Hắn ôm lấy Tiêu Lăng, không để ý Nhạc lão phu nhân ngồi đó tức giận cùng sự kinh ngạc của bọn hạ nhân , chạy nhanh về Đông sương phòng.