Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 92 : đến mê tùng lâm

Sau khi tìm được Tử Lam Thảo sớm hơn dự định. Sáng sớm ngày hôm sau, Cốc Nam Hải tiếp tục dẫn đoàn hướng đến Mê Tùng Lâm ở Vân Vụ Linh. Mê Tùng Lâm là khu rừng rộng lớn, khắp nơi đều mọc đầy cây tùng có độ tuổi từ vài chục năm đến vài trăm năm. Khí hậu vùng núi Vân Vụ Lĩnh ôn hòa, đêm về se lạnh, đây là môi trường vô cùng thích hợp để dược thảo phát triển tốt. Căn cứ theo y thư ghi chép, đây là thiên đường của thảo dược, một nơi có rất nhiều dược liệu quý mọc tự nhiên. Khi lần đầu tiên Phương Triết nghe Cốc Nam Hải dẫn đoàn đến Vân Vụ Lĩnh. Hắn sớm đoán được Cốc Nam Hải sẽ đến Vân Vụ Lĩnh tìm thảo dược. Căn cứ ghi chép, Tử Lam Thảo kết hợp một vài loại thảo dược khác, giả sử kết hợp với Ô Linh Chi, Xuyên Bối Mẫu lại với nhau sẽ tạo ra một phương thuốc giải bách độc. Đó là một phương thuốc vô cùng quý hiếm mà Ngôn Thần Y trước kia thu thập được, ghi chép là như vậy nhưng để tìm được Tử Lam Thảo và Ô Linh Chi mới là vấn đề. Bởi vì Xuyên Bối Mẫu dễ dàng tìm thấy, nhưng hai vị dược thảo còn lại chỉ là trong dân gian truyền lại, ít khi nào thấy được tận mắt. Ở Đào Nguyên Trấn, khi tìm được Tử Lam Thảo, nét mặt của Cốc Nam Hải vô cùng sững sờ, vì hắn biết loài thảo dược này chỉ là truyền miệng, không hề có thật. Khi Phương Triết mang về, hắn có một hy vọng, đó là có thể bào chế ra giải dược, trị bách độc. Vậy thì người kia, có khả năng chữa trị được. Trải qua hai ngày đường, cuối cùng cũng đến được Vân Vụ Lĩnh. Nơi đây giống như miêu tả trong địa đồ, không khí ôn hòa, đúng thật là thiên đường của thảo dược. Cốc Nam Hải sau đó đưa cho mỗi người một tờ giấy, hắn nói “Dựa theo chỉ dẫn, trong vòng ba ngày, phải tìm được hai loại dược thảo được ghi bên trong. Tìm không được vẫn không có trách phát, bởi vì bổn tọa biết độ khó khăn của nó” Phương Triết nhận lấy mảnh giấy, hắn liếc sơ nội dung bên trong. Đúng như hắn đoán, nhiệm vụ Cốc Nam Hải đưa ra là tìm Ô Linh Chi và Xuyên Bối Mẫu. Nếu như vậy, Cốc Nam Hải thực sự là tìm thảo dược để bào chế giải dược. Người trúng độc lai lịch không nhỏ mới sai bọn hắn đi tìm. Hai loại dược thảo này ghi chép thì dễ, mà đi vào săn lùng thì khó vô cùng. Tại sao Mê Tùng Lâm trên Vân Vụ Lĩnh là thiên đường của thảo dược, dược liệu quý mà ít người lên đây hái. Đơn giản là nơi nào càng có dược liệu trân quý, nơi đó luôn nguy hiểm. Vân Vụ Lĩnh nổi tiếng về thảo dược, cũng nổi tiếng về mức độ nguy hiểm vì hung thú khắp mọi nơi, thậm chí rắn rết độc vật đều ở xung quanh. Nếu không cẩn thận dễ dàng mất mạng. Phương Triết cùng Bạch Văn Sơn tiếp tục chia làm hai nhóm, rồi theo hai hướng khác nhau lên đường tìm Ô Linh Chi, Xuyên Bối Mẫu. Cốc Nam Hải nhìn theo hai hướng bọn họ vừa đi, rồi thì thầm vào tai một tên giám sát sứ thân cận “Ngươi cùng một người khác, theo sau bảo vệ bọn họ, có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn bắn lên pháo hiệu, bổn tọa lập tức đến!” Hắn chắp tay nhận mệnh lệnh, rồi cùng một đồng bạn chia ra mỗi người một hướng đuổi theo. Lúc này chỉ còn lại Cốc Nam Hải, hai giám sát sứ còn lại và năm gã tùy tùng. Khung cảnh trong một lúc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, xung quanh là khoảng trống bao la của cánh rừng. Cốc Nam Hải thở dài, ánh mắt liếc sang Cốc Nam Khôi chậm rãi nói “Ngươi theo ta được bao lâu rồi?” Cốc Nam Khôi không hiểu ý tứ của sư huynh mình. Sư huynh đột nhiên hỏi chuyện lạ lẫm, dù hắn không hiểu nhưng trong lòng có một loại cảm giác bất an. Cốc Nam Hải nói tiếp “Từ lúc rời khỏi gia tộc là hai mươi năm, sau đó cùng bái nhập sư môn thêm mười năm, cùng phò tá Quốc Vương mười năm. Ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ, hay có điều gì khiến ngươi chưa thỏa mãn” Cốc Nam Khôi lúc này thật sự đã chột dạ, hắn lúc này mới phát hiện trên người hắn đã bị một thanh trường kiếm sắc bén xuyên qua. Có thể hắn đã bị ám toán mười hô hấp trước, chỉ vì thanh kiếm quá sắc bén, hắn không phát hiện được, cho đến khi hơi thở hắn bắt đầu gấp rút. Hắn sờ lên vết máu đang chảy ra, nét mặt vẫn thản nhiên nói “Ta không muốn mãi mãi là cái bóng của ngươi!” Hắn dứt lời thì ngã nghiên ra chết, hắn chết rất nhanh, thậm chí đến chết hắn vẫn không có một cơ hội phản kháng hay cơ hội hối lỗi. Cốc Nam Hải nhìn thi thể tên sư đệ gắn bó hai mươi năm trời, sắc mặt có phần đau khổ, nhưng hắn thể hiện không quá rõ ràng. Hắn chậm rãi nói “Làm bề tôi cho quốc vương thì không có lòng riêng, điều này ta đã nhắc nhở sư đệ nhiều lần rồi!” Hắn lại thở dài một lần nữa, hắn nhìn về hướng bọn người Phương Triết vừa rời đi. Trong tay hắn đang cầm một một xấp mật báo, đây chính là mật báo truyền tin cho một đại nhân vật ở Trung Châu mà tên sư đệ quá cố của hắn trực tiếp liên lạc. Đây chính là tội chứng, không cách nào sửa sai lầm được, hắn ném xấp mật thư đi, không muốn lưu lại bất kỳ chứng cứ nào. Những tờ mật thư rời khỏi tay hắn một đoạn, chúng tự động bốc cháy, trở thành những mảnh tro tàn tiêu thất nhanh chóng. … Trong khu rừng tùng mênh mông rộng lớn, Phương Triết cùng Hoa Thiên Nhai và Ngô Tiên Nhi tìm kiếm thảo dược như tìm kim trong đáy bể. Bởi vì không có dấu hiệu nào để nhận biết sự hiện diện của Ô Linh Chi, bọn họ chỉ biết đó là một loại linh chi có hình nấm màu đen, vị trí Ô Linh Chi sinh trưởng không có ghi chép, chỉ đề cập đến một nơi có điều kiện cực kỳ tốt thì Ô Linh Chi mới có thể sinh sôi trưởng thành được. Bọn họ tìm kiếm cho đến khi trời tối, xung quanh lúc này sương mù đã dày đặc. Con đường hầu như đã không còn nhìn thấy được rõ ràng. Bọn họ dừng lại ở một di tích, xung quanh là những khối đá hình đầu ngươi vô cùng kỳ quặc. Những khối đá có cái nguyên vẹn, có cái đã bị thời gian bào mòn, có cái khối bị chôn hơn phân nửa đầu xuống mặt đất. Khung cảnh đó, người yếu tim đi vào buổi tối dễ dàng bị dọa sợ. Hoa Thiên Nhai thu nhặt củi khô lại, nhóm một đống lửa, lúc này không khí xung quanh mới ấm áp trở lại. Ngô Tiên Nhi tay sờ bụng mình. Phương Triết thấy vậy, liền đứng dậy nói “Các ngươi đợi ta một lúc, ta ra ngoài tìm chút thức ăn!” Ngô Tiên Nhi muốn đi theo, nhưng bị Phương Triết ngăn lại. Hắn nhanh chóng biến mắt sau một cây đại thụ. Lúc này hắn mới thi triển bản lĩnh thực sự của mình. Hắn vận dụng Vân Trung Bộ, chỉ mấy chốc đã cách chỗ Hoa Thiên Nhai gần năm dặm đường. Hắn tìm đến một con suối nhỏ, có nước chảy róc rách. Đây là nơi buổi sáng bọn họ đã đi qua một lần, cũng đã tìm kiếm rất kỹ nhưng không phát hiện ra Ô Linh Chi. Nhưng hắn phát hiện nơi này có nhiều cá, đây là lý do hắn quay trở lại nơi này. Mặt nước lúc này phản chiếu ánh trắng lung linh nhìn vô cùng huyền ảo. Có nhiều con cá bên dưới bơi lội, lớp vảy bên ngoài sáng bóng, tỏa ra ánh kim vô cùng đẹp mặt. Hắn xuất phi kiếm trúc ra, nhẹ nhàng bắt lấy năm con cá rồi cho vào túi càn khôn. Hắn lúc này ngồi xuống một mô đá nghỉ ngơi. Hắn nhìn lên ánh trăng tròn, sau đó xuất ra Bạch Nhật Phi Kiếm lơ lửng trước mặt hắn. Hắn trích một giọt máu, tiếp tục uẩn dục theo một lẽ thông thường vào ngày trăng tròn. Đây là thói quen của hắn từ lúc trưởng lão Bạch Vi Nhất chỉ dạy. Đây cũng là lần thứ hai mươi hắn trích máu nhận chủ, vẫn chưa có một chút nào phản ứng, hắn vẫn chưa bỏ cuộc. Hắn vẫn kiên trì dù biết rằng ngày giờ thành công chỉ là một loại giả định. Hắn thở ra một hơi, sau đó hắn có một cảm giác vật gì đó di động. Hắn nhanh chóng thoái lui về sau, nép vào một tảng đá gần đó để quan sát động tĩnh. Lúc này, từ phía dưới mặt nước thình lình trồi lên một con đại mãng xà, cao chừng mười xích. Trong miệng nó vẫn đang ngậm một con cá có lớp vảy màu bạch kim. Nó nhìn dáo dác một phen, rồi nuốt con cá vào bụng. Lưỡi dài của nó không ngừng thò ra thụt vào để đánh hơi xung quanh. Sau một lúc không thấy có bất kỳ động tĩnh, nó chậm rãi lặng xuống hồ như không có chuyện gì xảy ra. Phương Triết vẫn im lặng quan sát, không có bất kỳ động tĩnh nào. Con mãng xà lại thình lình trồi lên mặt nước đánh giá một phen rồi lại lặn xuống. Phương Triết mỉm cười “Không ngờ nó có linh trí!” Phương Triết đợi thêm một khắc, khi đã cảm giác an toàn rồi, hắn mới tiến lại gần bờ hồ quan sát. Hắn nhìn xuống dưới mặt nước xem bên dưới có gì, vì sao lại có một con đại mãng to lớn ở nơi này canh giữ. Ánh mắt hắn chợt bừng sáng, nói vậy chắc chắn xung quanh có thảo dược trân quý. Chỉ có lý do này, mới giải thích được lý do con đại mãn tồn tại ở cái hồ này. Hắn đang suy nghĩ tìm đáp án, thì dưới mặt hồ trồi lên một thân hình to lớn, lưỡi nó đưa ra đưa vào, bốn ánh mắt nhìn nhau.