Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 490 : Là Tẩy Lục Quả!

Sau khi trình diễn xong Bát Môn Khúc, ca nữ nhanh chóng rời đi để cuộc đấu giá bắt đầu. Trưởng quản tài vụ La Nghiệp đứng ra giới thiệu sơ bộ quy tắc đấu giá. “Quy tắc đấu giá vẫn tuân thủ theo quy tắc cũ, người trả giá cao nhất sẽ giành được vật phẩm mong muốn. Mỗi một lần đấu giá, giá trị vật phẩm thêm hai phần mười giá người sở hữu vật phẩm đưa ra…” “Để tránh tình trạng tranh chấp bất đắc dĩ, lần này hội đấu giá sẽ thêm một quy tắc giải quyết tranh chấp ở Bát Môn Đài. Người thắng sẽ sở hữu vật phẩm, người thua phải bồi thường thiệt hại gây ra cho hội đấu giá” La Nghiệp nhìn thấy khách nhân tham gia đấu giá không có ý kiền liền quay sang La Bình An gật đầu ra hiệu hội đấu giá bắt đầu. Tại mười vị trí được đánh dấu ô tròn xung quanh La Nghiệp cùng La Bình An xuất hiện dao động nhẹ rồi sụp lún xuống. Một lúc sau lại trồi lên mang theo mười nữ nhân trong y phục xanh với khen voan che mặt. Dáng người nào người nấy thướt tha uyển chuyển, không cần cử động cũng tạo ra sức hút cực lớn. Tám trong mười nữ nhân mỗi người bê một chiếc khay đựng bằng gỗ được che bởi một tấm vải ngũ sắc. Người thứ chín bê một chiếc lồng cũng được phủ một tấm vải ngũ sắc. Người cuối cùng bê một hộp gỗ dài hơn ba xích, có thể đoán được bên trong là một thanh kiếm. Toàn bộ khách nhân tham gia đấu giá có phần thất vọng, bởi vì lần đấu giá này số lượng vật phẩm đấu giá đã giảm đi một nửa. Cho nên cơ hội cạnh tranh tăng lên đáng kể. Toàn bộ vật phẩm đều được che đậy bởi một tấm vải ngũ sắc ngăn cách với bên ngoài. Cho nên, dù cố ý dùng Thần Thức thăm dò cũng vô dụng. La Bình An ra hiệu cho nữ nhân ở vị trí đầu tiên bước ra ngoài, nàng ta bước ra rồi tháo gỡ tấm vải xuống lộ ra một quyển trục. La Bình An giới thiệu “Đây là quyển trục chứa bản đồ dị vực chưa được khám phá. Người sở hữu là một tán tu trong một lần lịch luyện khám phá ra một thông đạo hắc động. Giá khởi điểm là 900 Tử Kim” Quyển trục chứa bản đồ dị vực được miêu tả là vị trí một hắc động đến dị vực. Chưa biết bên trong có thật sự dẫn đến dị vực hay là một nơi nào đó đã có sở hữu. Dù hội đấu giá đã chứng thực chưa người khám phá tính mạo hiểm vô cùng cao. Sau một hồi bàn tán, một tán tu đeo một chiếc mặt nạ đen giơ tay nói “Ta trả 1500 Tử Kim!” Khi tán tu này vừa ra giá, một vị thương nhân có gương mặt gian manh lên tiếng “Ta ra 2000 Tử Kim!” Tán tu không chịu thua, giơ tay tiếp tục ra giá “Ta trả 2500 Tử Kim!” Vị thương nhân quan sát biểu hiện của tên tán tu muốn sở hữu quyển trục này. Hắn ngẫm nghĩ rồi từ bỏ. Cuối cùng, tên tán tu thành công mua được quyển trục giá hai nghìn năm trăm Tử Kim. La Bình An vỗ tay một cái ra hiệu cho nữ nhân thứ hai bước ra, nàng ta tháo tấm vải ngũ sắc ra. Bên trên khay đựng là một chiếc hồ lô có màu đỏ rực. La Bình An giới thiệu “Đây là Hồ Lô Càn Khôn có thể thâu tóm vạn vật, tu sĩ dưới Lục Phẩm cũng khó lòng đào tẩu. Không gian chứa bên trong có thể chứa đủ một tòa sơn phong. Giá khởi điểm là 100 Tử Kim” Loại pháp bảo này nghe có vẻ lợi hại nhưng lại giới hạn đối với tu sĩ Lục Phẩm trở xuống. Ở Thần Vực mà nói Hồ Lô Càn Khôn không có quá nhiều tác dụng. Sau một hồi bàn tán, một vị thương nhân không do dự giơ tay lên nói “Ta trả 1000 Tử Kim!” Quan Lượng nhìn về phía vị thương nhân ra giá. Đó là Chử Đông chuyên về tàu vận có tiếng ở thành đông. Hắn muốn sở hữu pháp bảo này chắc chắn không có ý gì tốt. Quan Lượng giơ tay lên nói “Ta ra 5000 Tử Kim!” Vị thương nhân Chử Đông nhìn về phía Quan Lượng, sắc mặt không đổi nhưng nắm tay siết chặt. Hắn đương nhiên tức giận, tên Quan Lượng này chủ yếu là muốn tăng giá để trêu hắn. Chử Đông tiếp tục giơ tay lên nói “6000 Tử Kim!” Quan Lượng không thiếu tiền, hắn tiếp tục trêu trọc “Một vạn!” Chử Đông lặng người một lúc, hắn do dự muốn từ bỏ. Quan Lượng cười ha ha ra hiệu “Chỉ cần ngươi trả giá thêm một lần nữa, ta sẽ bỏ cuộc” Chử Đông cắn chặt răng nói “Một vạn hai!” Quan Lượng thoáng mỉm cười rồi buông tha. Hắn chủ yếu muốn góp vui một chút, không ngờ tên kia giận tím người như vậy. La Bình An đứng ở vị trí trường đấu giá nên có thể quan sát được diễn biến hai vị thương nhân nổi tiếng này. Hắn thoáng mỉm cười rồi ra hiệu cho nữ nhân thứ ba bước ra. Nàng ta đang bê một chiếc hộp gỗ với hoa văn cầu kỳ. Nàng ta bước ra, mở nắp hộp gỗ ra, lộ ra một thanh trường kiếm dài ba xích. Kiếm và vỏ kiếm được xếp song song để khách đấu giá có thể nhìn thấy lưỡi kiếm. La Bình An giới thiệu “Đây là Bá Nha Kiếm được làm từ răng nanh của Bạch Dực Hùng Sư. Phẩm cấp bán thần khí. Mỗi khi kiếm ra khỏi vỏ gây ra một chấn động có thể chấn nhiếp địch nhân khiến địch nhân khiếp sợ. Giá khởi điểm 50 Tử Kim!” Vật phẩm này rất phù hợp với kiếm tu. Sau một hồi im lặng, một kiếm tu lên tiếng “Ta không nhiều lời, 1000 Tử Kim!” Quan Lượng quay sang Phương Triết để xem ý kiến vị tiên nhân này thế nào. Phương Triết cười nói “Đối với một kiếm tu, gặp được bảo kiếm thì phải mua thôi!” Quan Lương quay về phía vị kiếm tu, hắn thì thầm “Hơn nữa hắn phải có tiền nữa mới có đủ khí phách đó!” Đối với Bá Nha Kiếm, không có người nào tranh giành. Bởi vì vị kiếm tu này ra một cái giá vượt ngoài giá trị của thanh Bá Nha Kiếm. Thương nhân có mua cũng không thể sinh lợi được. La Bình An tiếp tục ra hiệu cho nữ nhân thứ tư bước ra. Nàng ta bê cái khay đựng bước ra ngoài. Nàng ta tháo chiếc vải ngũ sắc ra, bên trên khay gỗ chỉ chứa một loại quả chỉ bằng một phần hai nắm tay. Quan Lượng nhìn loại quả trong khay đựng, hắn tức thì sốt sắng. La Bình An giới thiệu “Một số vị thương nhân đã rất kích thích đối với quả này. Đây là Tẩy Lục Quả chứa đựng tám thành giúp tăng tiên căn của người phàm. Người không có căn cơ tu luyện, ăn phải loại quả này có thể bước trên con đường tu tiên… Giá khởi điểm 2000 Tử Kim!” Vị trọng tài vừa đưa ra giá, một số khách nhân bất đầu bàn tán. Đối với một người có căn cơ tu luyện, giá trị Tẩy Lục Quả chỉ tầm năm mươi đến một trăm Tử Kim. Thế mà vị trọng tài đưa ra một giá là hai nghìn Tử Kim. Đây đúng thật là người bán nhắm vào các vị đại gia rồi. La Bình An bất đắc dĩ thở dài. Hắn cũng biết cái giá rất là vô lý, nhưng ở Ứng Long Thành số lượng thương nhân nhiều, đa phần là phàm nhân. Người bán nhắm đến đối tượng này đúng là rất thâm. Phương Triết một bên nhìn biểu cảm sốt sắn của La Bình An. Hắn chợt nhớ lại khi xưa, vì vô tình nhặt được một loại trái cây thần kỳ có hình dáng tương tự như Tẩy Lục Quả mà hắn thay đổi hoàn toàn. Ký ức khi đó khá mơ hồ, đôi khi có sự hiện diện bóng dáng một tiểu ăn mày nào đó. Chỉ là hình ảnh đã bị che đi không thể nhìn rõ được. Quả thật, Tẩy Lục Quả rất có ích đối với Quan Lượng. Quan Lượng một bên điềm tĩnh, sau một hồi hắn mới thốt lên “Ta trả 2400 Tử Kim!” Theo như số lượng thương nhân đến tham gia đấu giá, giá cuối cùng có thể là trên một vạn. Quan Lượng giữ được phong thái điềm đạm trả giá đều nằm trong dự tính. Qua một lúc, một vị thương nhân già nua, tuổi ngoài bảy mươi giơ tay nói “Ta… 9000!” Một vị thương nhân khác, dáng người thấp bé đứng lên nói “Ta trả gấp đôi, một vạn tám Tử Kim!” Quan Lượng một bên đổ mồ hôi hột, hắn xem như đánh giá thấp giá trị Tẩy Lục Quả rồi. Sau một hồi không ai lên tiếng trả giá, La Bình An chuẩn bị chốt giá một vạn tám thì Quan Lượng giơ tay nói “Ta trả hai vạn hai!” Quan Lượng nhìn về phía vị thượng nhân có dáng người thấp bé, hắn là Hứa Ba Vạn, là một thương nhân có tiếng chuyên luyện khí cho một tông môn ở Hạ Giới. Điều này khiến Hứa Ba Vạn là một người rất có tiền. Chỉ là hắn có một khuyết điểm, không thể mua bất cứ vật gì trên ba vạn. Bởi vì Hứa Ba Vạn là một người rất tin tưởng vào phong thủy, tuyệt không thể mặc cả trên cái tên của hắn. Quan Lượng giơ tay lên điềm tĩnh nói “Ta trả giá ba vạn mốt!” Hứa Ba Vạn quả thật dừng lại, hắn ngồi xuống bắt đầu một mình lảm nhảm.