Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 486 : Ứng Long Thành

Thiên Lý Sơn hay Thiên Ý Sơn là một tòa tiên sơn rộng lớn cách mặt đất nghìn trượng. Từ xa nhìn về phía tòa tiên sơn chỉ có thể thấy được sườn núi, còn phần ngọn tiên sơn đã bị tầng mây che khuất. Phía sau tầng mây chính là cấm địa Thiên Sư Đường và được bảo vệ nghiêm ngặt bởi Hộ Sơn Quân. Phía dưới chân tòa tiên sơn là một khu rừng rậm Linh Âm Sâm Lâm quanh năm được bao phủ bởi một lớp sương mù. Nhiều người đến Ứng Long Thành lịch luyện đều nghe nói đến Linh Âm Sâm Lâm nhưng không một ai dám tiến lại gần, một phần có tin đồn đây là một loại Mê Trận được Thiên Sư Đường tạo ra để ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cách Linh Âm Sâm Lâm chừng hai nghìn dặm có một tòa thành rộng lớn tên là Ứng Long Thành. Tòa thành này do một nhánh của La gia chưởng quản. Thành chủ là Chính Tổng Quản Thiên Sư Đường La Chính Hành còn phó thành chủ là phu nhân Lữ Minh Tuyết. Mọi sự vụ trong Ứng Long Thành đều do một tay Lữ Minh Tuyết xử lý. Chính điều này thành chủ La Chính Hành rất ít khi lộ diện ra bên ngoài. Trong thời gian Thiên Sư Đường tuyên bố tổ chức Thần Chiến. Ứng Long Thành người đến tấp nập, đa phần từ các đại tông môn, bang phái lớn nhỏ ở Thần Vực, một số ít đến từ các giới vực khác. Nguyên nhân Ứng Long Thành có sức hút lớn như vậy là vì phần thưởng Thần Chiến vô cùng hậu hĩnh có thể thay đổi tương lai một tông môn, một bang phái nếu giành một suất trong Thất Thập Nhị Kiếm cùng Chí Tôn Kiếm. Hơn nữa, việc tham gia Thần Chiến còn có ý nghĩa đứng ra bảo vệ chính đạo, bảo vệ một giới vực lớn nên ai cũng có lý do chính đáng để tham gia. Thời điểm Thần Chiến diễn ra chỉ còn vài ngày ngắn ngủi, cho nên Ứng Long Thành càng lúc càng nhộn nhịp, sôi nổi. Đặc biệt là các điểm giao dịch, mua bán các loại linh khí, giáp trụ, pháp bảo, đan dược và phù lục các loại. Hầu hết ai cũng dốc sức trang bị cho bản thân tốt nhất với mong muốn chiếm được lợi thế trong Thần Chiến. Mặc dù cách thức tham gia Thần Chiến, cách tuyển chọn Thất Thập Nhị Kiếm cùng Chí Tôn Kiếm vẫn còn là bí mật. Lúc này, tại điểm tập trung đông đúc bên trong cổng thành tây Ứng Long Thành xuất hiện một thiếu niên bạch y vác một tượng đá trên lưng và một tiểu tinh linh bay xung quanh. Thiếu niên này chính là Phương Triết, tượng đá trên lưng chính là Hoa Lạc Đồng còn tiểu tinh linh chính là Tiểu Bảo Bảo. Trạng thái Phương Triết vác một tượng đá nữ nhân trên lưng khiến không ít người qua đường chú ý lẫn tò mò. Có điều dung mạo tượng đá đường nét thanh tú mang vẻ đẹp vô cùng mị hoặc, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Người qua đường chỉ có thể đánh giá trạng thái bên ngoài Phương Triết nhưng bọn họ không biết, tượng đá trên lưng có trọng lượng vượt qua hai vạn cân. Trọng lượng này có thể được tự do tùy chỉnh chỉ với một loại ý niệm của Hoa Lạc Đồng. Trước đó, trên đường đi từ Thiên Long Tự đến Ứng Long Thành, Hoa Lạc Đồng nuốt viên Thọ Đan và bắt đầu chìm vào quá trình hấp thụ. Thọ Đan không phải là tiên đan nhưng bên trong ẩn chứa pháp tắc bất hoại lẫn ma chướng nên cần một đoạn thời gian Hoa Lạc Đồng mới có thể hấp thụ được. Vì để tiết kiệm thời gian vừa có thể bế quan tu luyện mà không ảnh hưởng đến Phương Triết, nàng tiến vào trạng thái “Tự Thạch Hóa”. Đây là năng lực mô phỏng năng lực của [Linh] nhưng được nàng cải tiến có thể dùng cho bản thân hóa đá để bế quan tu luyện. Còn về trọng lượng, nàng vốn bản chất là Dạ Xoa nằm ngoài quy tắc thiên địa không chịu ảnh hưởng pháp tắc nên cơ thể nhẹ nhõm, trôi nổi. Khi cần thiết có thể tùy ý nâng lên trọng lượng cơ thể theo ý niệm bản thân. Vì thế mà nàng điều chỉnh trọng lượng hai vạn cân để có thể giúp Phương Triết củng cố Man Lực. Có thể nói dù bên ngoài có phần rờm ra nhưng lại được một công hai việc. Phương Triết vác bức tượng Hoa Lạc Đồng theo hướng Tiểu Bảo Bảo dẫn đường đến khu vực đông nhất cổng thành tây. Tiểu Bảo Bảo trước giờ chưa từng được đến một nơi nhộn nhịp đông người như vậy nên nó vô cùng háo hức. Điều này khiến Phương Triết chiều theo ý mà vô tình đến khu vực giao dịch. Hai bên đường, đủ các loại quầy hàng từ đan dược, pháp bảo, linh khí, giáp trụ và các loại phù lục trưng bày ra. Một số đan dược vô cùng quỷ dị với khí tức áp bức lan tỏa ra xung quanh. Chỉ cần nhìn cũng biết, đây là một trong những loại đan dược phụ trợ không phải do tu sĩ chính đạo luyện chế. Tại quầy hàng bán giáp trụ, đa phần mô phỏng theo các tông môn chủ tu thương, kiếm và quyền. Có giáp nặng, giáp nhẹ với độ bền cực kỳ cao. Chỉ là tiền tệ trao đổi có phần đặc thù. Tại Ứng Long Thành do La gia chưởng quản, việc mua bán trao đổi thông qua ba đơn vị tiền tệ là Tử Kim, Hoàng Kim và Bạch Kim. Một Tử Kim bằng một nghìn Hoàng Kim, một Hoàng Kim bằng một nghìn Bạch Kim. Để sở hữu Tử Kim, Hoàng Kim và Bạch Kim thì đến Tiền Trang quy đổi mà muốn quy đổi thì người muốn mua giao dịch phải lấy các vật phẩm giá trị quy đổi. Cho nên, mặc dù Phương Triết có thể tính toán được giá trị mỗi một món đồ vật nhưng không thể quy đổi ra giá trị tại Ứng Long Thành. Phương Triết vác tượng đá đi dạo được một đoạn thì phía sau cất lên tiếng gọi “Vị tiên nhân đằng trước xin dừng lại!” Phương Triết quay đầu nhìn lại, người gọi hắn là một vị thương nhân ngoài ba mươi với vẻ ngoài mập mạp. Ngoại hình so với Hoàng Mập trước khi gọn lại không khác biệt mấy. Vị thương nhân chắp tay lại chào hỏi rồi giới thiệu “Tiểu nhân là Quan Lượng, chuyên về sưu tập đồ cổ. Cho hỏi tiên nhân có đồng ý bán tượng đá cho tiểu nhân được không? Giá cả không thành vấn đề!” Phương Triết nhìn vị thương nhân tên Quan Lượng này không có ác ý. Hắn chậm rãi hỏi “Tượng đá này có giá trị lắm sao? Ta không biết giá trị tượng đá như thế nào?” Phương Triết nói câu này xong, hắn tức thì có cảm giác lạnh sống lưng, đặc biệt là Tiểu Bảo Bảo một bên xù lông phản đối. Quan Lượng nghe giọng điệu của tiên nhân, hắn cảm giác tiên nhân đã chấp nhận giao thiệp nên hắn tiến lại gần bức tượng đá rồi bắt đầu tỉ mỉ quan sát. Sau một hồi hắn nói “Chất liệu tượng đá này không tầm thường, tiểu nhân quan sát mãi mà không biết tượng đá chế tạo từ loại đá nào… Có điều người tiếp xúc loại đá này như bị hút vào bên trong, tuyệt không phải là một loại đá tầm thường. Hơn nữa vị nghệ nhân điêu khắc tượng đá này tay nghề thuộc đỉnh lưu nên giá trị ước chừng một nghìn Tử Kim…” Phương Triết tò mò hỏi “Một nghìn Hắc Kim là bao nhiêu?” Quan Lượng giật mình, hắn có thể đoán được vị tiên nhân này không phải người bản địa. Hắn từ tốn giải thích “Ở Ứng Long Thành muốn quy đổi tiền tệ đến Tiền Trang. Thường quy đổi bằng Bạch Kim hoặc bằng Hoàng Kim. Từ đó mới lấy Hoàng Kim, Bạch Kim quy đổi lên Tử Kim. Một nghìn Bạch Kim đổi được một Hoàng Kim, một nghìn Hoàng Kim đổi được một Tử Kim...” Quan Lượng nhìn biểu hiện Phương Triết vẫn không hiểu nên hắn tiếp tục giải thích “Tỷ như tiên nhân muốn quy đổi một Bạch Kim phải lấy mười viên Cực Phẩm Xích Linh Thạch đổi…” Đến lúc này Phương Triết xem như đã hiểu sơ bộ tiền tệ nơi này. Hắn mới sững sờ vì vị thương nhân này đánh giá tượng đá Hoa Lạc Đồng tương đối cao. Nghĩ đến đây, hắn lại có một loại cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện. Hắn cười ha ha nói “Không phải ý đó!” Quan Lượng nhìn biểu hiện kỳ lạ của Phương Triết liền tò mò nói “Tiên nhân thấy sao? Giá cả tiểu nhân đưa ra có làm phật lòng tiên nhân?” Phương Triết thấy đối phương nhẫn nại lại nhiệt tình. Hắn khoát tay nói “Không phải như vậy, chỉ là tượng đá này không bán được…” Quan Lượng nghe vị tiên nhân từ chối, hắn tỏ ra thất vọng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra một lời đề nghị “Nếu tiên nhân không muốn bán, tiểu nhân không ép… chỉ là tiên nhân có nhu cầu xài tiền không? Tiểu nhân cho tiên nhân vay đi mua sắm nơi này?” Phương Triết sững sờ, hắn trố mắt nhìn vị thương nhân tên Quan Lượng này. Hắn mới nói “Quan đại ca không nghĩ ta vay mượn xong sẽ biến mất hay sao?” Quan Lượng nghe Phương Triết nói vậy liền tiến lại gần nói nhỏ “Nơi này do Thiên Sư Đường chưởng quản, ra vào Ứng Long Thành đều có Thiên Vệ Quân Thiên Sư Đường kiểm soát. Nên tiên nhân đã vay mượn mà muốn rời đi cũng hơi khó… tiểu nhân có quen một vài vị Thiên Vệ Quân gác cổng…” Phương Triết xem như đã hiểu vì sao đối phương sẵn sàng cho vay mượn. Hắn dò hỏi “Quan đai ca không sợ ta không có khả năng chi trả sao?” Quan Lượng cười hắc hắc nói “Tiểu nhân có Hoàng Kim Nhãn nổi tiếng Ứng Long Thành. Khắp người tiên nhân đậm mùi tiền, thậm chí tiểu tinh linh đang bay lượn bên cạnh tiên nhân đã có giá gần mười vạn Tử Kim rồi…” Phương Triết vô tình nhìn sang Tiểu Bảo Bảo. Tiểu Bảo Bảo cũng vô ý nhìn sang Phương Triết. Miệng nó lắp bắp “Ba ba!” Nó sợ Phương Triết sẽ bán nó đi. Phương Triết lắc đầu trách mắng Tiểu Bảo Bảo “Tại sao Tiểu Bảo Bảo lại thiếu niềm tin với ta như vậy?” Phương Triết nhìn vị thương nhân, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Nếu vậy Quan đại ca cho ta vay một vạn Tử Kim đi…”