Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 483 : Vô Thượng Sư
U Linh Vương nhìn sắc mặt không còn điềm tĩnh của lão hòa thượng Tịnh Không.
Hắn cười hắc hắc mỉa mai “Thì ra, gương mặt sợ hãi của một vị đại năng là như thế này.
Chứng kiến cảnh tượng này, nhân sinh bổn vương cảm thấy cực kỳ thú vị…”
Hắn tiếp tục khiêu khích “Bổn vương sẽ tiếp tục cho lão chứng kiến cảnh tượng tuyệt vọng là như thế nào…”
Hắn quay sang Quỷ Nô lớn tiếng ra lệnh “Tất cả lên, không tha tên hòa thượng nào…”
Quỷ Nô nhận được lệnh của chủ nhân, khí thế tức thì bạo phát ra.
Toàn bộ ác nhân, yêu thú và yêu linh quỷ dị như được tiếp thêm sức mạnh bắt đầu cuồng bạo tấn công.
Đa phần đệ tử Thiên Long Tự sử dụng Hắc Mộc Côn, Thiết Quyền so với ác nhân sử dụng ám chiêu, độc chiêu không phải là đối thủ.
Thêm vào đó thể lực của yêu thú lại mạnh hơn rất nhiều cho nên đệ tử Thiên Long Tự hoàn toàn bị nghiền ép.
Hoa Lạc Đồng một thân trợ giúp không thể xoay chuyển được tình thế.
Cho dù nàng có thể khởi tạo cùng lúc mười hắc động cũng không giúp được nhiều, nguyên do càng khởi tạo nhiều hắc động, tốc độ sẽ giảm đi đáng kể.
Không thể đột xuất thôn phệ địch nhân được.
Tịnh Không dù hai mắt nhắm nghiền vẫn cảm nhận được cục diện đang nghiêng về phía đội quân của U Linh Vương.
Lão thều thào “Ngươi chính là đang tạo sát nghiệp!”
U Linh Vương nghe lão hòa thượng Tịnh Không nói vậy, hắn cười lớn lên nói “Không phải trước kia bổn vương từng tạo sát nghiệp sao?”
Tịnh Không thoáng cười nhạt, lão nói “Chính vì ngươi có sát nghiệp quá nặng.
Mục đích mà ngươi truy cầu sẽ khó mà thực hiện được do rào cản sát nghiệp của ngươi.
Dù ngươi cố gắng thế nào thì cũng không giúp ngươi tìm được thứ ngươi mong muốn!”
U Linh Vương nghe xong liền bạo hỏa, hắn rống giận rồi dùng Dạ La Thương quét ba đường về phía đám đệ tử Thiên Long Tự đang kiệt quệ đối kháng.
Ba đường đi của Dạ La Thương càn quét ba khu vực khiến ba nhóm đệ tử không thể phản kháng mà bị đánh bay ra xa.
Trút xong cơn giận dữ, U Linh Vương hướng mũi thương sang lão hòa thượng Tịnh Không nói “Nếu lão đã cứng đầu như vậy, bổn vương rất tiếc phải hủy diệt nơi này…”
Nói xong, U Linh Vương buông Dạ La Thương ra, Dạ La Thương tức thì phóng về phía Tịnh Không với ý định kết liễu lão hòa thượng Tịnh Không.
Dù uy lực không bạo phát đi ra nhưng có thể kết liễu lão hòa thượng Tịnh Không đang ở vào trạng thái mất đi tự ngã.
Khi Dạ La Thương chỉ còn cách Tịnh Không một gang tay, Dạ La Thương bất ngờ dừng lại không nhúc nhích.
Toàn trường lúc này trì trệ rồi dừng lại không người cử động.
U Linh Vương dù có ý thức, ánh mắt có thể quan sát được tình huống đang diễn ra nhưng cơ thể hoàn toàn bị khóa chặt.
Không riêng gì hắn, toàn bộ ác nhân, yêu thú và yêu linh quỷ dị, thậm chí là đệ tử Thiên Long Tự cũng hoàn toàn đứng im bất động.
Từ đăng xa, một tiếng bước chân chậm rãi đi lại.
Khung cảnh hư hư thật thật khiến mọi thứ trở nên vô cùng mờ hồ.
Chân dung một lão hành khất xuất hiện, trong tay cầm một chiếc Kim Quang Phật Đăng tiến chậm về phía lão Tịnh Không.
Tịnh Không nhìn thấy chân dung của người mới xuất hiện, trong lòng nhất thời sốt sắng.
“Diệu Linh Đại Sư?”
Gọi là “Đại Sư” không phải là một chức phận, một cấp bậc trong phật đạo mà là danh xưng của sự kính trọng.
Thời kỳ đỉnh phong, Diệu Linh Đại Sư hoằng dương phật pháp cao thâm khó dò, đi trên con đường chí cao, có thể được xem là một vị đại sư có danh tiếng hiển hách.
Chỉ là đang ở vào thời kỳ đỉnh phong của phật pháp vô lượng, Diệu Linh Đại Sư bất ngờ rời đi, không biết nơi nào.
Đa phần đều cho rằng, ngài sớm đã về miền Tịnh Thổ.
“Chỉ là chân dung hiện hữu lúc này không phải là Diệu Linh Đại Sư sao?”
Tịnh Không thều thào “Sư phụ!”
Diệu Linh Đại Sư không nói câu nào mà chỉ điểm nhẹ lên đỉnh đầu Tịnh Không một cái thật nhẹ.
Tịnh Không tức thì bừng tỉnh đại ngộ, khung cảnh xung quanh bỗng chốc huyễn hóa thành một nơi cực kỳ rộng lớn, không có bầu trời.
Xung quanh là một mặt nước bằng phẳng không một cơn sóng.
Diệu Linh Đại Sư cùng lão hòa thượng Tịnh Không đứng trên mặt nước không nhúc nhích.
Diệu Linh Đại Sư chậm rãi nói “Ngươi có biết… Ngươi sắp gây ra tai khiếp cho hậu thế không?”
Câu nói này khiến Tịnh Không không hiểu.
Diệu Linh Đại Sư lắc đầu nói “Ta trước giờ chưa từng thu nhận ngươi làm đồ đệ, chẳng qua là ngươi tự cho là như thế rồi sống trong mộng cảnh…”
Tịnh Không nghe xong liền chắp tay lại hối lỗi.
Diệu Linh Đại Sư nói tiếp “Ngươi can thiệp Tháp Trấn Yêu chính là gieo nhân.
Trong mắt ngươi, tràng cảnh hiện tại là quả… Có điều, ngươi đã lầm”
Câu nói này khiến Tịnh Không sửng sốt.
Lão rũ bỏ tự ngã, sẵn sàng lấy cái chết đền tội.
Vậy mà Diệu Linh Đại Sư lại nói ra một sự việc nằm ngoài hiểu biết của lão.
Diệu Linh Đại Sư nói tiếp “Bản chất quả mà ngươi đón nhận chính là một viên Thọ Đan.
Sau khi ngươi dùng nó, ngươi chắc chắn sẽ trở thành ma tăng, gây họa chúng sinh…”
Diệu Linh Đại Sư nhìn lão Tịnh Không vẫn chưa ngộ ra.
Diệu Linh Đại Sư giơ tay lên đỉnh đầu Tịnh Không giúp Tịnh Không giác ngộ.
Trong đầu Tịnh Không bắt đầu diễn giải ra một loạt sự kiện mà lão không hề hay biết.
Nữ nhân dị tộc được nhân vật dị tộc khác mang đi còn đốt ngón tay mà lão cho rằng là dược vật bất hoại chính là một cái bẫy.
Chỉ cần lão sử dụng Thọ Đan, cái bẫy kia sẽ khởi phát.
Ma chướng được luyện hóa bên trong Đại Bình Bát không mất đi mà vẫn còn tồn tại.
Loại ma chướng đó sẽ dẫn dắt lão con đường nhập ma, không thể quay đầu.
Tịnh Không nhận ra con đường bản thân lão đi đã sai lầm ngay từ đầu.
Không thể dùng thời gian lâu dài để đốn ngộ Niết Bàn.
Nếu đã ngu si theo đuổi một con đường vốn không phải chân lý thì vĩnh viễn sẽ không thể tìm ra được chân lý vô thượng.
Tịnh Không như rũ bỏ được gánh nặng bấy lâu nay tức thì quỳ rạp dưới chân Diệu Linh Đại Sư, lão thành khẩn nói “Xin đại sư dẫn dắt tiểu tăng đốn ngộ Vô Thượng Sư…”
Diệu Linh Đại Sư nhìn thái độ thành khẩn của một lão hòa thượng gầy gò.
Diệu Linh Đại Sư chậm rãi nói “Bản chất ta cũng vừa từ trong thế giới Chân Giải ra, còn thiếu một chút nữa mới có thể vượt qua Kim Quang đắc thành Vô Thượng Sư.
Thiếu sót đó chính là nhân quả khi xưa ta từ chối thu ngươi làm đồ đệ…”
Đến đây Tịnh Không quỳ thẳng người để Diệu Linh Đại Sư điểm hóa, tiến hành nghi thức bái sư.
Toàn thân Tịnh Không lúc này được phủ một chiếc tăng y trắng muốt không hề tì vết.
Toàn thân như được thanh tẩy mọi tạp niệm.
Trở về hiện thực.
Diệu Linh Đại Sư cùng Tịnh Không đã bước vào trạng thái vô ngã.
Toàn thân trắng muốt phát ra ánh sáng trắng không tì vết.
Diệu Linh Đại Sư điểm nhẹ lên thanh Dạ La Thương, Dạ La Thương tức thì vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi hóa thành hạt bụi tiêu biến hoàn toàn.
U Linh Vương sững sờ không nói được lời nào.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy một vị cao tăng dáng người khắc khổ bỗng chốc biến hóa thành một vị thần tăng với pháp lực vô lượng.
Đứng trước vị thần tăng này, hắn bỗng chốc trở nên vô cùng bé nhỏ.
Diệu Linh Đại Sư nhìn U Linh Vương rồi điểm ra một chỉ.
Chỉ một chỉ đơn thuần không có thao tác nào khác mà ánh mắt U Linh Vương ngưng trệ, toàn thân bị đẩy lùi không biết qua bao nhiêu vạn trượng.
Diệu Linh Đại Sư tiếp tục phất tay một cái, toàn bộ ác nhân, yêu thú và yêu linh quỷ dị tức thì biến mất, biến mất hoàn toàn.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
235 chương
94 chương
1200 chương
178 chương
15 chương
100 chương