Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 46 : gặp phải hắc bang, hỏi ngươi có sợ hay không?
Hai ngày là quãng thời gian đủ dài để Lâm chưởng quỹ tập hợp được các ông chủ ở Dạ Lan Phường. Bởi vì số người bỏ bê kinh doanh khá nhiều, số ít còn ở lại buôn bán sống qua ngày.
Đúng hẹn, Phương Triết cùng Kim Mộc Thông có mặt ở Thực Vi Tiên tửu lâu. Lúc này bên trong đã có hai mươi vị lão bản đang ngồi ngay ngắn chờ đợi. Trên bàn đã bày sẵn tiệc rượu.
Khi Phương Triết bước vào, ánh mắt bọn họ đều rơi vào người Phương Triết và âm thầm đánh giá. Bọn họ có nghe nói đến Phương công tử. Một thiếu niên có danh khí lớn lại vô cùng lợi hại. Lại là tân sinh của Thái Học Viện, nên niềm tin vào vị thiếu niên này vô cùng lớn.
Phương Triết chọn một vị trí dễ nhìn, đứng giữa đám người. Hắn bắt đầu nói “Vãn bối lần đầu đến đây đã nhìn ra khu vực này là địa linh sinh tài vận. Đây vốn là một khu trù phú, sầm uất!”
Phương Triết vừa nói, vừa xem xét biểu hiện từng người. Bọn họ trong lòng vẫn luôn tin tưởng đông thành Dạ Lan Phương sẽ có ngày hồi phục như lúc trước. Phương Triết có thể nhận ra được trong nét mặt từng người.
Phương Triết nói tiếp “Rất tiếc, an ninh lỏng lẻo, không có người bảo vệ dẫn đến có thế lực xấu âm thầm phá hoại. Lần này vãn bối đến đây, sẽ dùng sức lực bản thân, hỗ trợ tối đa Dạ Lan Phường. Giúp Dạ lan Phường trở về vị trí vốn có của nó”
Một ông chủ lên tiếng chất vấn “Hiện tại khó khăn chính là không có khách, không người lai vãng, mà tiền thuê tửu lâu lại không ít. Cho hỏi, Phương thiếu gia làm sao giải quyết?”
Phương Triết mỉm cười “Vãn bối cho rằng để hồi phục, thu hút người bản xứ đến đây, cần có biện pháp. Vãng bối trước mắt đã có, khoảng chừng không đến nửa năm, các vị sẽ nhìn thấy Dạ Lan Phường khởi sắc. Cho nên, năm đầu tiên Phương gia tiếp quản, sẽ miễn phí tiền thuê tửu lâu”
Nghe Phương Triết nói vậy, cả bọn hầu như mặt mày hớn hở, không thể nói ra lời vì xúc động.
Những năm tháng này, bọn họ vô cùng khó khăn, hết tiền thuê tửu lâu, lại tiền bảo kê của Hắc bang. Hầu như bọn họ đã vượt sức chịu đựng. Chỉ vì niềm tin mãnh liệt vào cơ nghiệp tổ tiên, mà không dám buông bỏ.
Hai mươi vị lão bản đứng dậy, khom người cúi đầu sâu để tạ ơn Phương Triết.
Phương Triết nhìn những vị lão giả xúc động, hắn càng thêm ý thức được tầm quan trọng của Dạ Lan Phường đối với bọn họ. Đó chính là mưu sinh của rất nhiều gia đình, chứ không phải chỉ hai mươi người bọn họ. Đằng sau họ, còn biết bao nhiêu miệng ăn đang chờ bọn họ.
Bầu không khí lúc này tĩnh lặng, thì bên ngoài một tiếng “ầm” vang lên, khiến cả mọi người giật mình. Cánh cửa tửu quán bị một tên lùn mã tử đá nát vụn. Hắn bước vào, trên vai hắn vác một thanh đại đao nhìn vô cùng oai vệ. Phía sau hắn, có chừng một trăm tên lâu la trợ uy.
Hắn bước vào, cười ha ha nói “Gặp phải Hắc Bang, hỏi ngươi có sợ hay không?”
Hai mươi vị lão bản nhận ra tên lùn này. Hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Bang tên Đại Ngưu, võ công không biết thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng lợi hại.
Tên đầu lĩnh lần trước đụng mặt Phương Triết bên tai to nhỏ nói “Hắn chính là tiểu tử họ Phương, hắn nói hắn là chủ nhân mới Dạ Lan Phường!”
Đầu Lĩnh Hắc Bang Đại Ngưu liếc nhìn Phương Triết đánh giá. Hắn đánh giá Phương Triết ngoài dáng vẻ tuấn mỹ ra, toàn thân hầu như không có nhiều khí lực. Dáng vẻ đúng chất một công tử bột không hơn kém.
Hắn nhìn Phương Triết, lớn tiếng nói “Hắc Bang bọn ta, ngươi nói quản là quản, ai cho phép như vậy?”
Kim Mộc Thông rất muốn nói “Ta cho phép” nhưng khi nhìn thanh đại đao mà tên lùn đang vác trên vai. Hắn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn không thể a, tên lùn quất một cái, hắn xương cốt khả năng vỡ vụn a.
Phương Triết từ đầu đến cuối hoàn toàn im lặng. Hắn không vội đấu khẩu, mà hắn âm thầm đánh giá những tên đang xâm nhập vào tửu lâu. Bọn chúng chỉ có bề ngoài hung hãn, nhưng khí thế hầu như chẳng làm Phương Triết xao động.
Phương Triết mỉm cười, bước xuống bậc thềm đi ra ngoài sân Thực Vi Tiên. Khi đi ngang qua bọn chúng, hắn ra hiệu cho Đại Ngưu và những tên lâu la theo sau.
Bọn chúng không do dự, liền theo Phương Triết ra bên ngoài. Bọn chúng cũng biết, nếu gây sự đánh nhau trong tửu lâu sẽ làm hư hại đồ đạc trong quán, hắn sẽ không bàn giao được cho người đó.
Phương Triết đứng đối diện Đại Ngưu cùng một trăm tên lâu la phía sau. Hắn âm thầm đánh giá, tầm bao nhiêu người, muốn xử lý gọn ước chừng một chung trà a.
Phương Triết dõng dạc nói “Ta sẽ đứng yên chỗ này, các ngươi cùng lên. Chỉ cần có thể chạm vào người ta. Dạ lan Phường cho các ngươi toàn quyền xử lý”
Tên Đại Ngưu giật mình “Thật?”
Phương Triết lơ đãng khẳng định “Đương nhiên!”
Tên Đại Ngưu lúc này không nói nhiều, ra hiệu bọn lâu la nhào lên tấn công. Mỗi một lượt tấn công Phương Triết chừng mười tên. Bọn chúng muốn dứt điểm nhanh chóng, không cho Phương Triết cơ hội hối hận.
Phương Triết nhẹ nhàng lướt qua từng tên, và cho mỗi tên hai bạt tay trái phải, khí lực vừa đủ để mỗi tên gãy vài chiếc răng và bị đánh văng ra hai bên đường.
Chưa đầy hai mươi hô hấp, hai lượt đầu chừng hai mươi tên đã bò lăn trên mặt đất. Tên Đại Ngưu lúc này mới cẩn thận lại, hắn ra hiệu năm mươi tên bao quanh lấy Phương Triết, áp dụng đội hình vòng tròn bao vây áp đảo.
Mỗi lần bọn chúng thu hẹp vòng tròn lại, thì bắt đầu tách ra làm hai lớp vòng tròn nhỏ và vòng tròn lớn bên ngoài. Phương Triết nhìn bọn chúng áp dụng trận thế có bày bản như vậy, sinh ra hứng thú.
Đáng tiếc, khi bọn chúng vừa cách Phương Triết một giang tay, thì bị một bàn tay đánh bật ra phía sau hai trượng, ngã lăn ra bất tỉnh. Bọn chúng hầu như không có một cơ hội chạm vào sợi tóc Phương Triết.
Tên Đại Ngưu ở phía sau quan sát, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn không dám tin vào mắt mình, thủ đoạn như vậy, có phải là người không.
Lúc này, năm mươi tên lâu la nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trên khuôn mặt sưng phồng.
Phương Triết nhìn về phía Đại Ngưu nói “Những người còn lại đều lên đi!”
Tên Đại Ngưu chần chờ, những tên lâu la còn lại thì không dám tiến lên. Hắn suy nghĩ, nếu hắn không lên sau này hắn không thể nào quản lý nổi những tên thuộc hạ. Hắn nhìn thanh đại đao trên vai, liền lấy hết can đảm cầm thanh đại đao chém về phía Phương Triết.
Phương Triết mỉm cười, điểm nhẹ ngón tay. Một tên phi kiếm màu trắng sữa lao ra, xoẹt qua thanh đại đao, khí lực rất mạnh khiến đôi tay tên Đại Ngưu run bần bật.
Tên Đại Ngưu nhìn lại thì phát hiện trên thanh đại đao đã bị khắc một lỗ thủng. Hắn hai chân nhũn ra, quỳ trên mặt đất.
Hắn biết, nếu đối phương muốn giết hắn, hắn chết lâu rồi.
Hắn miệng lắp bắp nói “Mong Phương công tử tha mạng!”
Những tên lâu la phía sau cũng quỳ xuống ngay ngắn. Không dám nói một lời.
Phương Triết phì cười bắt chước điệu bộ của Đại Ngưu lúc mới xuất hiện “Gặp phải Hắc Bang, hỏi ngươi có sợ hay không?”
Tên Đại Ngưu đỏ mặt tía tai xua tay lia lịa nói “Nói đùa, Phương công tử đừng để trong lòng!”
Lúc này, những lão bản trong Thực Vi Tiên quan sát từ đầu, đã không còn nghi ngờ gì về năng lực của Phương Triết. Hắn hầu như áp đảo toàn trường, không mảy may chùn bước. Thủ đoạn nghịch thiên này, nói thật là cao thủ võ lâm cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới khống chế hết bọn chúng, mà Phương Triết dùng bao lâu thời gian chứ.
Phương Triết tiến lại gần Đại Ngưu, tra hỏi “Ai đứng phía sau các ngươi!”
Phương Triết vừa nói, Bạch Nhật Phi Kiếm trong tay hắn quơ qua quơ lại khiến Đại Ngưu hầu như sợ ướt cả quần. Hắn lắp bắp nói “Tống gia, bọn ta chỉ làm việc cho Tống gia. Phương công tử tha mạng cho bọn ta!”
Phương Triết gặng hỏi “Trước giờ phí bảo kê toàn bộ đều là Tống gia giữ lấy?”
Tên Đại Ngưu gật đầu lia lịa khẳng định “Tiểu nhân không dám nói dối nửa lời!”
Phương Triết gật đầu, nhưng lời khai của Đại Ngưu hầu như vào tai của mấy vị lão bản trong Thực Vi Tiên. Bọn họ lúc này rất tức giận. Tiền thuê bọn họ cũng lấy, tiền bảo kê cũng lấy, cuối cùng bọn họ ăn gì để sống đây. Nghĩ đến đây, bọn họ lại tủi thân, con mắt ẩm ướt.
Phương Triết nhìn Đại Ngưu một hồi, mới hỏi hắn “Ngươi sợ ta không?”
Đại Ngưu gật đầu, Phương triết hỏi tiếp “Ngươi tin ta có thể giết ngươi lúc này không?”
Đại Ngưu giật mình, thân người run rẩy, hắn gật đầu.
Phương Triết lúc này đã thả lỏng người, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới nói “Các ngươi từ nay về sau, vẫn ở nơi này làm việc, phụ trách giữ an ninh khu này, ta sẽ trả công cho các ngươi, nhưng phải nghe lệnh ta. Nếu ta phát hiện các ngươi giở trò, thì sẽ không có cơ hội thứ hai đâu”
Bọn người Đại Ngưu thở phào ra, đối phương nói vậy là muốn tha cho bọn chúng. Nhưng còn Tống gia, bọn chúng người dân bình thường sao chống nổi. Phương Triết hiểu ý bọn chúng, liền nói tiếp “Còn Tống gia, ta sẽ đích thân đến thăm viếng. Các ngươi chỉ cần cải tà quy chính, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội”
Bọn người Đại Ngưu nghe Phương Triết xác nhận vậy, bọn chúng mừng rỡ liền đồng thanh nói “Chúng tiểu nhân sẽ cải tà quy chánh. Phương công tử yên tâm!”
Bọn chúng thề thốt xong, liền thu dọn tàn cuộc rút lui.
Trong lòng mọi người trong Thực Vi Tiên hầu như rung động triệt để. Một thiếu niên đẩy lùi hơn trăm tên Hắc Bang, lại còn khiến bọn chúng quay đầu cải tà quy chánh. Đây thực sự là con người làm sao.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
235 chương
94 chương
1200 chương
178 chương
15 chương
100 chương