Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 360 : đạo hữu có biết bạch vô thiên ở đâu không?

Tình huống U Linh Tộc tự giết lẫn nhau gây ra động tĩnh không nhỏ. Hầu hết ai cũng bất ngờ trước hành động thôn phệ đồng loại để mạnh lên của Ám Dụ Vương. Đây là hành động gây ra khó hiểu đối với hầu hết người chứng kiến. Ám Dụ Vương sau khi thôn phệ toàn bộ hai trăm hai mươi U Linh Tướng, bản thân không hề thay đổi nhiều. Mái tóc bạc trắng như nữ nhân vẫn không ngừng đong đưa trong thân hình to lớn. Thay đổi lớn nhất chính là phần cổ, cổ tay, phần ngực xuất hiện một lớp hộ giáp gai góc. Đặc biệt là xuất hiện thêm một cái đuôi dài sắc nhọn. Toàn thân Ám Dụ Vương bắt đầu tỏa ra một làn sương mù. Hiện tượng này như thể bản thân Ám Dụ Vương xì ra một lớp khí có màu trắng đục. Làn sương mù càng lúc càng nhiều cho đến khi bao phủ lấy một khu vực rộng lớn. Đến một giới hạn nhất định, làn sương mù này tiêu thất. Thân ảnh Ám Dụ Vương to lớn cũng biến mất. Hồ Linh Tử ngạc nhiên, rồi bất ngờ quay về phía sau. Thân ảnh nhỏ nhắn của Ám Dụ Vương thình lình xuất hiện dùng chiếc đuôi sắc nhọn đâm tới. Hồ Linh Tử nhanh chóng dùng tay không chộp lấy chiếc đuôi, chỉ là tốc độ Ám Dụ Vương nhanh hơn. Chiếc đuôi xuyên qua lòng bàn tay Hồ Linh Tử, đồng thời đẩy lùi Hồ Linh Tử về sau năm trăm trượng. Tình huống phát sinh biến hóa khiến nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão đang giao chiến với Phi Dực Hổ Thống Soái trên không kinh ngạc. Cả hai lập tức lao đến trợ chiến nhưng đã bị Phi Dực Hổ Thống Soái ngăn lại. Phi Dực Hổ Thống Soái cười hắc hắc nói “Đối thủ các ngươi là ta, lơ là một chút là mất mạng…” Tức thì nhị trưởng lão bị Xích Mâu từ phía sau đánh tới, nhị trưởng lão lăn lộn một vòng mới có thể né thoát sát chiêu. Nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão đứng trên phi hành kiếm, ánh mắt thoáng nhìn về phương hướng Hồ Linh Tử đang chật vật, cả hai không biết làm sao. Cách duy nhất chính là dốc sức đẩy lùi Phi Dực Hổ Thống Soái càng nhanh mới có thể trợ giúp được. Lúc này Hồ Linh Tử đứng phất dậy, bản thân chưa kịp định thần đã thấy một chiếc đuôi đánh tới. Lần này, Hồ Linh Tử không trực tiếp bắt lấy mà nhanh chóng né sang một bên. Một tay điểm vào Thú Linh Liên trên cổ tay, tức thì từ bên trong Thú Linh Liên phóng vút ra bên ngoài một bóng đen. Bóng đen này nhanh chóng bao khỏa lấy Hồ Linh Tử. Ám Dụ Vương không để Hồ Linh Tử nghỉ ngơi, tiếp tục dùng chiếc đuôi sắc bén tiếp tục tấn công. Chỉ là lần này chiếc đuôi của Ám Dụ Vương chạm phải lớp bóng đen bên ngoài liền rút lại. Ám Dụ Vương mới dừng lại, bắt đầu đánh giá Hồ Linh Tử. Xung quanh Hồ Linh Tử được che chắn bởi một bóng đen không ngừng di chuyển. Khi nhìn kỹ lại, Ám Dụ Vương mới nhận ra đó chính là Cửu Linh Hắc Thứ Phong (1). Đây là một nhóm bầy đàn hắc phong cực kỳ lợi hại, xung quanh hắc phong được bao phủ một lớp gai cực độc. Đây được xem là lớp phòng thủ khắc chế đối với U Linh Tộc. Hồ Linh Tử siết chặt bàn tay bị xuyên qua trước đó rồi lại xòe ra. Tức thì vết thương lành lại. Lúc này Hồ Linh Tử mới đánh giá diện mạo mới mẻ của Ám Dụ Vương. Thân hình mỏng manh với mái tóc bạc trắng dài như một nữ nhân bình thường. Có điều ngũ quan có phần khác biệt với nhân tộc. Hồ Linh Tử nhàn nhạt nói “Nếu ta đoán không lầm, ngươi thôn phệ số lượng lớn thuộc hạ… phẩm cấp đã tiếp cận Bát Phẩm. Nếu cố gắng thêm hai cấp bậc nữa sẽ cạnh tranh vương vị U Linh Vương…” Hồ Linh Tử nhìn sắc mặt đối phương ngưng trọng. Hắn cười hắc hắc nói tiếp “Ta nói đúng không?” Ám Dụ Vương không trả lời xem như lời nói Hồ Linh Tử mười phần chính xác. Hồ Linh Tử thu hồi Cửu Linh Hắc Thứ Phong vào Thú Linh Liên rồi lấy từ Giới Chỉ ra một chiếc Thiết Phiến (2). Thiết Phiến này có màu trắng như Bạch Ngọc với phần sườn Thiết Phiến nổi lên gai góc. Hồ Linh Tử xòe Thiết Phiến ra với cử chỉ mời gọi “Đến, tiếp tục chiến!” … Trên thượng tầng Tháp Linh Ẩn. Tông chủ Vương Siêu Việt chăm chú nhìn kỹ diện mạo của nữ nhân tóc đỏ. Hai thân ảnh nhìn nhau hầu như không hề chớp mắt. Cục diện trước mắt chính là nữ nhân tóc đỏ dẫn quân đánh vào Vô Thượng Tông. Nàng ta chính là kẻ thù của Vô Thương Tông, chỉ là thái độ lão không quá thù địch. Lão ngập ngừng một hồi rồi nói “Cuối cùng nàng đã thành công đánh vào được tận bên trong Vô Thượng Tông… điều mà trước nay chưa có ai làm được…” Nữ nhân tóc đỏ cười nhạt “Ngươi chính là đang… khóc lóc sao?” Lão thoáng cười nhạt. Lão ngập ngừng một hồi rồi mới nói ra “Mười năm nay… nàng vẫn luôn bên cạnh ta có đúng không?” Nữ nhân tóc đỏ thoáng biểu hiện bất ngờ, bất ngờ vì đối phương quá tự luyến. Nàng ra vẻ không hiểu, sắc mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc. Nàng mỉa mai nói “Đây chính là di nguyện ngươi sao?” Lão bật cười, cười rất tự nhiên như thể đối diện là một bằng hữu lâu năm không gặp. Tâm trạng có chút hồi hộp. Lão nói “Chính là… căn cứ nàng, không phải bên dưới hải vực sao?” Nữ nhân tóc đỏ tức thì biến sắc mặt. Ý tứ đối phương đã rõ ràng. Đối phương biết căn cứ trước giờ của nàng là bên dưới hải vực. Nhưng vì lý do gì, đối phương đến giờ mới nói cho nàng biết. Nàng dò hỏi “Thế… vì sao không phá hủy căn cứ của ta?” Lão không nói mà chỉ cười nhạt, sắc mặt lão có phần trầm lại. Lão giơ tay ra một bên, bàn tay siết chặt như thể muốn thu hồi một vật gì đó. Từ bên dưới hải vực cách Tháp Linh Ẩn hai dặm đường lóe lên một tia lưu quang. Tia lưu quang như cảm nhận được một sự kêu gọi liền phóng vút lên trên tầng mây. Tia lưu quang này lượn một vòng rồi bắt đầu hướng Tháp Linh Ẩn bay tới. Khi tia lua quang tiếp cận thân ảnh tông chủ Vương Siêu Việt thì mới lộ rõ nguyên hình là một thanh kiếm có màu bạch sắc. Lão với tay chộp lấy rồi chậm rãi nói “Chôn vùi đã năm trăm năm, cuối cùng mới gặp lại…” Kiếm này chính là tùy thân pháp kiếm Thanh Minh Thần Kiếm của tông chủ Vương Siêu Việt. Tại vị trí giữa chuôi kiếm và thân kiếm có một khoảng trống có hình dạng tròn, tạo ra điểm nhấn vô cùng đặc biệt. Lão giơ kiếm sang một bên, chân mày giãn ra nhìn nữ nhân tóc đỏ. Lão chậm rãi đề nghị “Nàng có thể đáp ứng ta một chuyện xem như trả ân huệ giấu kính sào huyệt của nàng được không?” Nữ nhân tóc đỏ không nói gì mà im lặng. Lão nói tiếp “Với thực lực của ta và nàng, chỉ cần thi triển vài chiêu xem như phá nát bảy tòa tháp thì đáng tiếc. Cho nên đáp ứng ta ra bên ngoài đánh một trận sảng khoái, ngươi chết ta sống… thế nào?” Nữ nhân tóc đỏ mặc dù lòng mang hận thù, nhưng nghe giọng điệu đối phương có phần thành khẩn. Dù biết rằng kế hoạch thành công, Vô Thượng Tông sụp đổ là một việc hiển nhiên. Nàng khẽ gật đầu đáp ứng, cái đáp ứng này cực kỳ kín đáo. Nếu vô ý sẽ không thể nhận ra động tác của nàng. Tông chủ Vương Siêu Việt thở ra một hơi nhẹ nhõm liền ném Thanh Minh Thần Kiếm hướng ra bên ngoài Vô Thượng Tông, thân ảnh lão cũng nhanh chóng đạp lên thanh kiếm rời đi. Nữ nhân tóc đỏ không do dự đuổi theo phía sau. Người bên dưới đang chiến đấu kịch liệt vô tình ngước nhìn lên bầu trời. Bọn họ có thể thoáng nhìn thấy hai lưu quang đang lướt qua trên bầu trời. Một lưu quang có hình dạng như lưu tinh bay qua, lưu quang phía sau thấp thoáng có một màu đỏ như tơ máu. Cảnh tượng này có phần đẹp mắt. Hầu hết đệ tử tinh anh của Vô Thượng Tông đều vô ý ngước nhìn, chỉ là giao tranh không ngừng diễn ra. Bọn họ không có quá nhiều thời gian lơ là chuyện khác. Lúc này, trong khu vực đệ tử nội môn đang đối kháng với số lượng lớn Man Nhân xuất hiện hai thân ảnh. Thân ảnh to lớn là một man nhân đang xách cổ một đệ tử nội môn, thân ảnh còn lại là một tiểu yêu nữ một bên chất vấn “Đạo hữu có biết Bạch Vô Thiên ở đâu không?” (1): Phong: con Ong (2): Phiến: Quạt