Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 303 : đến vạn thú tông làm khách
Vạn Thú Tông nằm ở vị trí cao nhất khu vực Trung Lập, xung quanh là một vùng cao nguyên rộng lớn với rừng rậm bạc ngàn. Nơi đây còn là khu vực sinh sống của nhiều loài linh thú thuần chuẩn của Vạn Thú Tông.
Vạn Thú Tông chia làm hai khu vực chính. Khu vực trung tâm được gọi là khu vực an toàn có khuôn viên ước chừng năm nhìn mẫu được bao bọc bởi một hộ tông đại trận cực kỳ kiên cố. Khu vực an toàn này chính là khu vực chính của Vạn Thú Tông với hai vạn đệ tử và trăm loài thuần chủng linh thú với đặc tính hiền lành.
Khu vực phụ cận bên ngoài là khu vực nguy hiểm, không an toàn. Nơi đây thường là nơi lịch luyện của đệ tử Vạn Thú Tông cũng như là các loài hung thú và linh thú chưa được thuần chủng. Cho nên, bọn chúng sẵn sàng tấn công khi thấy bóng dáng con người.
Để có thể vào được Vạn Thú Tông an toàn cần phải đến một tòa sơn phong được xem là điểm dừng chân của khách nhân.
Vì Vạn Thú Tông có tiếng tăm ở Quỷ Vực, cho nên khu vực dừng chân này vốn chỉ là một tòa sơn phong bình thường. Theo thời gian, số người đến tìm hiểu đông đảo, dần dần tạo thành một thị trấn tự phát tên là Ngạn Sơn Trấn với đông người qua lại.
Để có thể từ điểm dừng chân đi vào Vạn Thú Tông cần phải cưỡi một loài thú phi hành tiếng tăm ở Vạn Thú Tông là Thần Ưng Cổ Hồng. Đây là loài thần ưng có kích thước to lớn, được Vạn Thú Tông thuần chủng làm phi hành thú. Đây chính là phi hành thú được xem như bộ mặt đại diện Vạn Thú Tông. Người ngoài muốn sở hữu là điều không thể xảy ra.
Trải qua hai ngày đường, Phương Triết cùng Lý Nhược Băng mới lần mò đến được điểm dừng chân của Vạn Thú Tông là Ngạn Sơn Trấn.
Hai bên đường số người buôn bán trao đổi hàng hóa khá nhộn nhịp. Đặc biệt là có nhiều quầy bán hàng ăn vốn là một thứ không mấy ưa chuộng ở Quỷ Vực. Vì nhóm tu sĩ tu luyện vốn có thể tích cốc ngày qua ngày, ít khi dùng đến lương thực để duy trì sinh lực.
Phương Triết hớn hở tấp vào một quầy hàng rồi mua hai chiếc bánh có hình tròn như cái bánh bao.
Hắn đưa cho Lý Nhược Băng rồi thử cắn một cái để thưởng thức hương vị.
Mùi vị bình thường, nhưng nhân bên trong được làm từ một loại thịt có vị khai khai khó ngửi. Ăn vào bên trong tạo ra một cảm giác nóng bỏng.
Sau mười hô hấp thì tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Hắn nhìn Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng cũng nhìn hắn. Cả hai vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra loại bánh có thể nâng cao tinh thần cũng như khí lực.
Hắn nhanh chóng hướng chưởng quầy dò hỏi “Bánh của đại thúc có cho đan dược vào hay sao?”
Vị đại thúc chưởng quầy ngạc nhiên nhìn hai vị khách nhân. Sau một lúc thăm dò, vị chưởng quầy mới nói “Thì ra là người mới đến. Loại bánh này có nhân được làm từ thịt loài Si Ngưu có đặc tính nâng cao tinh khí thần. Mặc dù không nhiều, nhưng lần đầu thưởng thức chính là cảm giác này. Khách nhân chính là mới đến nơi này?”
Phương Triết gật đầu, hắn lập tức hỏi tiếp “Đại thúc có biết địa điểm Vạn Thú Tông là nơi nào không?”
Phương Triết suy nghĩ một lúc, liền lấy ra hai viên Lam Linh Thạch cho vị đại thúc này. Đây là thứ mà Man Thiếu nói là “ngoài tiền tài ra thì không có thứ gì khác”.
Vị đại thúc nhìn hai viên Lam Linh Thạch, hai mắt lập tức sáng lên. Hắn lập tức chỉ tay về phía cuối con đường rồi nói “Cứ đi thẳng, đến cuối con đường sẽ thấy một trạm dừng chân. Nơi đó chính là lối vào Vạn Thú Tông. Nhưng để vào đó hầu như là không thể, chẳng hay quý khách không biết việc này?”
Phương Triết nghe vậy, hắn gãi đầu nói “Có một vị tiền bối mời vào đó!”
Nói xong, hắn liền chắp tay tạ lễ một cái rồi rời đi.
Địa điểm cuối con đường mà vị chưởng quầy đề cập chỉ là một đoạn ngắn chừng hai dặm. Cho nên Phương Triết và Lý Nhược Băng cưỡi bộ một lúc liền tới nơi.
Khu vực trạm dừng chân này được bố trí trên một đài cao, cách mặt đất vài trượng giống như một Truyền Tống Trận.
Lối đi lên trạm dừng chân có một nhóm chừng mười đệ tử mặc thanh y canh gác. Trên vai mỗi người đều đeo một thanh trường kiếm, khí thế có phần hơn người.
Phương Triết lúc này cảm thấy bản thân có phần may mắn vì hắn cũng “giống với người ta” chứ không phải cá biệt khi đeo một thanh kiếm trên vai.
Hắn trực tiếp tiến lại gần nhóm đệ tử mặc thanh y.
Nhóm người này lập tức chặn lại, một người đứng ra cảnh báo “Khu vực này nếu không phải là đệ tử Vạn Thú Tông, khách nhân không có thư mời bái phỏng thì không được tiếp cận…”
Phương Triết vội vàng chắp tay lại. Hắn nói “Có một vị tiền bối tên là Tôn Thiên mời đến, rất tiếc là không có thiệp mời. Vị đại ca thông cảm!”
Vị đệ tử canh gác nghe đến danh tự “Tôn Thiên” sắc mặt hắn lập tức thay đổi, có phần hòa hoãn hơn.
Hắn quan sát Phương Triết một hồi, đây là một thiếu niên có làn da đen. Nhìn sơ là biết trúng phải một loại kỳ độc mới khiến làn da bên ngoài đen sạm như vậy.
Hắn khách sáo nói “Nếu là khách của Tôn sư thúc thì vị huynh đệ chờ một lát. Bọn ta xác nhận thông tin trước…”
Nói rồi hắn lấy lệnh bài ra, truyền tin tức về phía Vạn Thú Tông.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, từ bên phía Vạn Thú Tông bay ra một con phi ưng to lớn. Đứng trên phi ưng chính là vị nam nhân tên Tôn Thiên trước đó đã gặp bên ngoài Ma Nhai Sơn.
Vừa thấy thân ảnh Phương Triết, Tôn Thiên lập tức phóng xuống phi ưng. Hành động thất thố này khiến nhóm đệ tử canh gác không khỏi sửng sốt.
Người nào người nấy đều nhủ thầm “Đây không phải là Tôn sư thúc luôn nghiêm khắc sao? Chẳng lẽ thiếu niên này là con riêng của Tôn sư thúc…”
Trong lúc nhất thời, hình tượng khó gần của Tôn sư thúc trong lòng bọn họ tan vỡ. Đây là một sư thúc rất bình thường và hòa ái.
Phương Triết thấy vậy liền khom người thi lễ “Gặp qua Tôn tiền bối!”
Tôn Thiên mỉm cười, tiến lại gần vỗ vai hắn liên tục. Hắn tán thưởng nói “Không phải là hôm sau có người đến Ma Môn đón sao? Tiểu hữu đúng là làm cho Tôn mỗ kinh ngạc…”
Phương Triết liền nói “Ma Môn có quy tắc riêng, không tiện ở lâu…”
Tôn Thiên gật đầu, giờ hắn mới biết vị thiếu niên này bị người ta xua đuổi. Nếu không thì không phải đếm sớm như vậy.
Hắn lập tức hướng nhóm đệ tử canh gác ra lệnh “Đến, cấp cho hai vị quý khách phi hành thú tiến vào bên trong!”
Nhóm đệ tử canh gác lập tức xuất ra một con Thần Ưng cổ Hồng từ Thú Linh Liên ra bên ngoài. Con phi hành thú này hình dáng so với con phi hành thú mà Tôn Thiên cưỡi có một chút khác biệt. Khác biệt chính là ở phần cổ, cổ con thần ưng của Tôn Thiên có màu sắc và bộ lông mượt mà hơn nhiều.
Phương Triết và Lý Nhược Băng phóng lên lưng con phi hành thú, cảm giác cưỡi phi hành thú lần đầu đúng là có khác biệt. Loại cảm giác này như thể lần đầu cưỡi phi hành kiếm ở Đạo Viện.
Cả hai theo sau Tôn Thiên băng xuyên qua lớp hộ tông đại trận.
Vừa bằng xuyên qua lớp hộ tông đại trận, những hình ảnh bên trong lập tức đập vào mắt Phương Triết và Lý Nhược Băng.
Vạn Thú Tông như thể một tòa lâu đài cổ kính, bao gồm mười hai ngọn tháp dựng đứng sừng sững bao quanh một tòa chủ tháp ở vị trí trung tâm. Độ hoành tráng có thể tính toán gấp nhiều lần so với Đạo Viện vốn đơn sơ đậm chất nguyên thủy.
Phi hành thú phi thẳng đến một quảng trường rộng lớn. Nơi đây chính là điểm dừng chân của phi hành thú.
Ngoài con phi hành thú của Phương Triết vừa cưỡi, xung quanh còn có nhiều đệ tử mặc y phục màu tử sắc trên lưng con thần ưng đáp xuống. Hầu hết bọn họ bắt gặp Tôn Thiên đều phải chào hỏi.
Điều này nói lên địa vị Tôn Thiên không hề nhỏ ở Vạn Thú Tông.
Tôn Thiên tiếp tục dẫn Phương Triết và Lý Nhược Băng đi thẳng vào bên trong quảng trường. Bọn họ đi qua một cánh cổng cao chừng mười trượng. Hai bên có hai tượng đá hình dạng Linh Xà Vương trước đó Phương Triết từng gặp qua một lần trong một hang động dưới hồ nước.
Điều này tạo ra một loại cảm giác thân thuộc, như thể gặp lại một người quen cũ.
Cả ba đi qua cánh cổng, tiến vào tòa tháp trung tâm.
Khi Phương Triết cùng Lý Nhược Băng theo sau Tôn Thiên bước vào chính điện của tòa tháp trung tâm. Bên trong đã có một bóng lưng cao lớn khoác trường bào đứng trên thềm cao chờ sẵn.
Tôn Thiên thấy vậy liền nhanh chóng khom người bẩm báo “Bẩm Trần Đại Sư, vị tiểu hữu tiểu nhân đề cập đã đến!”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
1287 chương
45 chương
1204 chương
82 chương
27 chương
10 chương