Thiếp chờ hoa bỉ ngạn

Chương 287 : khôi lỗi môn chủ

Toàn trường rung động vì cổ quan tài vừa xuất hiện, tiếp theo là một thi thể từ bên trong phóng ra bên ngoài rồi treo lơ lửng bên cạnh môn chủ Ám Thiên. Người đến quan sát tinh mắt có thể nhận ta cổ thi thể mới xuất hiện chính là một hình nhân. Nói đúng hơn là một khôi lỗi. Khôi lỗi khác hình nhân ở một điểm, đó là khôi lỗi có khả năng hoạt động theo một loại mệnh lệnh nào đó. Có điều khôi lỗi chính là tiền nhiệm môn chủ Mặc Cang. Chuyện này khiến tứ đại trưởng lão sắc mặt đỏ lên, nắm tay siết chặt nắm tay lại giận dữ. Trưởng lão Hắc Đàm là một trong tứ đại trưởng lão với tính khí nóng nhất. Hắn tức giận quát lên “Ngươi dám biến tiền nhiệm môn chủ thành khôi lỗi. Tội này chính là khinh thượng, đồng nghĩa với tội chết. Ngươi không biết sao?” Ám Thiên cười hắc hắc nói “Giờ ta chính là thượng, ta có thể khinh ai được nữa…!” Mặc Thần Dương từ trong lồng giam. Hắn không ngừng run rẩy. Mặc dù hắn không nhìn thấy rõ tình huống đang diễn ra. Nhưng hắn có thể nhận ra được khí tức phụ thân hắn đang ở trước mặt. Phụ thân hắn thật sự đã chết, kẻ thù đang đứng trước mặt hắn. Nói Ám Thiên là kẻ thù không sai, vì thủ đoạn tạo ra khôi lỗi không phải tìm một cỗ thi thể lạnh lẽo thi triển, mà là người còn sống mới có thể thi triển được thủ đoạn này. Đây được xem là thủ đoạn tàn độc của Ma Môn. Mặc dù là Ma Môn nhưng thủ đoạn này vẫn bị liệt vào loại thủ đoạn cấm sử dụng. Giống như Ma Chước chỉ là một loại thủ đoạn ngụy trang một lớp bên ngoài, tu vi mất hết. Còn khôi lỗi, tu vi vẫn còn giữ lại ở một cấp bậc thấp hơn một chút, nhưng vẫn còn lợi hại vì khôi lỗi sẽ hành động theo một loại bản năng vốn có của chủ nhân thân thể trước đó. Cho nên Ám Thiên chắc chắn đã hại chết phụ thân Mặc Thần Dương, không phải một cái chết thoải mái mà cực kỳ thống khổ, đau đớn. Bên dưới người đến quan sát, hơn phân nửa số người đã rời khỏi Âm Lôi Đài. Những người này không nghĩ tới môn chủ Ma Môn lại tàn độc như vậy, chứng kiến có thể khiến đạo tâm bọn họ bị tổn thương trầm trọng. Ám Thiên lúc này lạnh giọng ra lệnh “Đi, bắt giữ bốn người bọn chúng!” Khôi lỗi Mặc Cang nhận được mệnh lệnh nhanh chóng tiếp cận tứ đại trưởng lão. Tam đại hộ pháp của Ám Thiên cũng đồng loạt lao lên, rồi phân ra ba hướng bao vây lấy tứ đại trưởng lão. Người đến quan sát sợ hãi, bọn họ cũng nhanh chóng thoái lui về sau hai trăm trượng. Lý Nhược Băng một bên thì thầm “Chúng ta có nên trợ giúp tứ đại trưởng lão không đại ca?” Phương Triết đánh giá tình huống rồi nói “Chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, tìm cơ hội giải cứu Mặc Thần Dương” Man Thiếu sợ mất phần, hắn vội chen vào “Chiếc lồng giam vị huynh đệ của chủ nhân rất kiên cố. Không phải thanh kiếm bình thường có thể cắt đứt được” Tiểu Mạn một bên chen vào nói “Trên vai của vị huynh đệ đại ca ca bị khóa bởi Khốn Kiên Tỉnh. Cho nên có phá lồng giam ra cũng vô dụng. Rất may mắn là Tiểu Mạn có biết cách giải trừ Khốn Kiên Tỉnh đó” Phương Triết ra vẻ tò mò, Tiểu Mạn nói tiếp “Nhưng đại ca ca lại quên, huynh đệ đại ca ca đang ở Âm Lôi Đài…” Sắc mặt Phương Triết bắt đầu ngưng trọng. Chuyện này hắn sớm biết được, cách bố trí ở Âm Lôi Đài trùng khớp với “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”. Chỉ cần người điều khiển Trận Pháp khởi động, lôi đình đánh xuống thì khó mà chống đỡ được. Lúc này, ở khu vực Âm Lôi Đài. Tứ đại trưởng lão dưới trướng tiền nhiệm môn chủ Măc Cang liên tục tránh né khỏi khôi lỗi môn chủ bọn họ. Một bên tam đại hộ pháp cũng không ngừng vây công. Cả ba không ngừng vận dụng thủ đoạn “Khốn Tiên Trận”. Mục đích là bắt sống tứ đại trưởng lão để lập công. Bọn họ phát hiện tứ đại trưởng lão này chỉ có thể né tránh, mà không hề phản công. Đó là cơ hội cực kỳ tốt, để ba người bọn họ liên tục áp đảo. Những người quan sát từ xa có thể suy đoán, tứ đại trưởng lão không dám phản công vì còn niệm tình xưa. Mặc dù tiền nhiệm môn chủ đã không còn sống, chỉ là một bộ khôi lỗi nhưng hình thức diện mạo vẫn là môn chủ Mặc Cang. Bọn họ còn bị khắc chế bởi loại uy phong trước đó. Bởi vậy bọn họ muốn phản công, cần phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm đánh bại bản ngã của mình. Cuối cùng trưởng lão Âm Phong liếc nhìn ba người còn lại gật đầu một cái. Bọn họ thống nhất ý định phản công. Lúc này giải cứu thiếu chủ mới là nhiệm vụ chính. Tội phạm thượng, có thể suy xét sau. Cả bốn người đồng loạt xuất ra “Lục Giác Ma Kiếm”. Kiếm này có lưỡi kiếm hình lục giác với độ dài chừng ba xích. Từng khía cạnh được khắc ấn bởi nhiều loại hoa văn lạ lẫm dày đặc. Xung quanh tỏa ra khí tức ma chướng cực kỳ lãnh khốc. Người có thâm niên ở Quỷ Vực, hiểu rõ về bản chất Ma Môn sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì bọn họ nhìn thấy một lúc bốn thanh ma kiếm đã đạt tới phẩm cấp Ngũ Uẩn. Ngũ Uẩn là năm hình thức căn cơ khởi tạo ra bản chất con người. Bao gồm Sắc Uẩn, Thọ Uẩn, Tưởng Uẩn, Hành Uẩn và Thức Uẩn. Đối với ma đạo mà nói, Ngũ Uẩn chính là Ma Niệm, Ma Khởi, Ma Chướng, Cầu Ma và Ma Đạo. Đây là một loại ý tưởng chí cao của ma đạo. Một thanh ma kiếm đã đạt tới phẩm chất Ngũ Uẩn, nói lên uy lực vô cùng nghịch thiên. Nếu đem so sánh với tu sĩ nhân loại, bốn thanh Lục Giác Ma Kiếm đã đạt phẩm cấp thần khí. Có thể nói ở Quỷ Vực, sở hữu ma kiếm phẩm chất này không nhiều. Tứ đại trưởng lão Ma Môn sở hữu ma kiếm đạt phẩm cấp Ngũ Uẩn đối với nhiều người hiểu chuyện không quá bất ngờ. Bốn người này trước kia từng được xem như thực lực mạnh nhất Ma Môn, danh tiếng vốn đã được lưu truyền. Bây giờ nhìn bốn thanh ma kiếm, nhiều người đã biết được vì sao ngày xưa bọn họ lại nổi danh như vậy. Ám Thiên vẫn trạng thái phiêu phù trên không trung, gương mặt trắng bệnh thể hiện một sự lạnh lẽo không có sức sống. Hắn cười hắc hắc rồi mỉa mai “Cầm ma kiếm chí tôn trong tay, nhưng thực lực không đủ. Cũng chỉ là người bình thường nhặt được pháp bảo” Ý tứ của Ám Thiên chỉ ra thực lực tứ đại trưởng lão chỉ dừng lại ở Ngũ Phẩm. Cũng chỉ là tầm thường, đem so với hắn đã đạt tới Lục Phẩm thì vẫn còn kém xa. Tứ đại trưởng lão cũng không chú ý quá nhiều thái độ Ám Thiên. Hai trong ba tên đại hộ pháp là Nhị Tuyến Ma và Tam Tuyến Khốn một người dùng Khốn Tiên, người kia dùng Phong Châm tấn công liên tục về phía tứ đại trưởng lão. Hai người bọn họ chính là tự ý tấn công mà không dè chừng sự lợi hại của Lục Giác Ma Kiếm. Ám Thiên ở trên không trung làm ngơ. Hắn không ngăn cản, chẳng qua là muốn nhìn thấy sự lợi hại của Lục Giác Ma Kiếm. Hai trong tứ đại trưởng lão là Ma Khải và Hắc Đàm bước về trước. Một tay cầm Lục Giác Ma Kiếm, tay còn lại chạm vào phần giá kiếm có hình tròn có thể xoay được. Giá kiếm nhận tác động, lập túc xoay tròn tạo ra một dư chấn đánh thẳng về phía hai tên đại hộ pháp Nhị Tuyến Ma và Tam Tuyến Khốn. Người ngoài có thể nhận ra trong khoảng thời gian chưa đến một hô hấp, thần hồn của hai tên Nhị Tuyến Ma và Tam Tuyến Khốn bị đánh bật ra khỏi thể xác. Chính vì thế mà cả hai thất thần, không thể làm ra hành động nào. Cả hai chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thân ảnh đại trưởng lão Ma Khải và Hắc Đàm lao đến. Bọn họ tùy tiện dùng Lục Giác Ma Kiếm chấn nát thần hồn của hai tên đại hộ pháp Nhị Tuyến Ma và Tam Tuyến Khốn. Thần hồn chị chấn nát, thể xác lập tức rung lên rồi ngã ngang ra. Cả hai hoàn toàn bất lực trước thủ đoạn diệt sát thần hồn của Lục Giác Ma Kiếm. Người xung quanh quan sát, hầu như bị chấn kinh bởi thủ đoạn cực kỳ bá đạo của Lục Giác Ma Kiếm. Về phần Ám Thiến, hắn nhíu hàng chân mày. Thủ đoạn này quả thật quá bá đạo. Trên Âm Lôi Đài chỉ còn lại Nhất Tuyến Lang và khôi lỗi vô hồn của tiền nhiệm môn chủ Mặc Cang. Hai đại trưởng lão Ma Khải và Hắc Đàm trở về tụ họp với hai người còn lại. Bốn người bọn họ lúc này đưa ánh mắt về phía Nhất Tuyến Lang và khôi lỗi môn chủ Mặc Cang. Bọn họ chỉ có thể tiêu hủy khôi lỗi chứ không còn cách nào khác. Thình lình, bên phía lồng giam Mặc Thần Dương xuất hiện động tĩnh. Bốn người bọn họ đưa ánh mắt về phía thiếu chủ Mặc Thần Dương. Về phần Mặc Thần Dương, hắn lúc này có thể mở mắt ra nhìn rõ ràng. Hắn thở dốc một hồi vì Khốn Kiên Tỉnh đã được rút ra khỏi vai hắn. Phía sau lồng giam, Phương Triết cùng Tiểu Mạn đứng trên Hồng Viên Kiếm xuất hiện. Vừa rồi nhân cơ hội toàn trường chú ý cuộc giao tranh bên phía tứ đạo trưởng lão và bọn hộ pháp. Phương Triết xuất ra năm trăm thanh Hồng Viên Kiếm tạo thành bước đệm tiếp cận lồng giam để Tiểu Mạn rút Khốn Kiên Tỉnh ra. Tiểu Mạn vận dụng những sợi tơ mỏng manh màu đỏ xâm nhập vào cơ thể Mặc Thần Dương rồi từ bên trong bắn Khốn Kiên Tỉnh ra bên ngoài. Thủ đoạn này là từ bên trong đẩy ra chứ không phải từ bên ngoài tác động vào. Chính loại thủ đoạn này mới không gây ra tổn thương cho Mặc Thần Dương. Người không biết rút Khốn Kiên Tỉnh ra từ bên ngoài chắc chắn sẽ phế đi luôn tu vi cũng như bả vai của hắn. Mặc Thần Dương lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hắn liếc nhìn về thân ảnh với làn da đen. Người này chính là Bạch Vô Thiên, đại ca kết nghĩa với hắn. Hắn không ngờ, đối phương từ Bắc Cảnh đến Quỷ Vực cứu hắn mà không màn nguy hiểm đến tính mạng. Hắn thoáng mỉm cười, thì thầm nói “Đa tạ, đại ca!” Đây là lời cảm tạ từ trong tâm can hắn thốt ra, cho nên có một dòng nước mắt chảy ra. Hắn sớm đau đớn tuyệt vọng, lúc này tìm được sinh môn như thể bắt gặp tân sinh. Cho nên hắn không kìm được xúc động. Hắn nhìn về phía tứ đại trưởng lão, nhàn nhạt nói “Phụ thân ta… không được động đến!”