Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 255 : âu dương sinh cố sự (1)
Ở một vùng núi phía tây Huyền Vĩnh Thành có một ngọn núi trải dài gọi là Lam Nhạc Sơn. Xung quanh được bao phủ bởi rừng rậm đại ngàn, bao la rộng lớn.
Trước kia là nơi trú ẩn của gia tộc Dương gia lánh đời. Sau đó, vì một lý do nào đó bị người Âu Dương gia ở Huyền Vĩnh Thành phát hiện và diệt môn, không người sống sót. Có sống sót, người duy nhất trốn chạy được chính là Âu Dương Sinh.
Sau khi Âu Dương Sinh trốn thoát khỏi Lam Nhạc Sơn, hắn một mạch nam tiến, cuối cùng dừng chân lại ở Đạo Viện thuộc Hạ Thiên. Từ đó con đường tu luyện hắn có phần thuận lợi hơn.
Cơ duyên mà hắn không thể nào quên được là có một lão sư phụ tốt cùng huynh đệ kết nghĩa. Xem như nhân sinh hắn ngoài báo thù ra, còn một lý do có thể cảm thấy thỏa mãn.
Lúc này, hắn đứng trên phi hành kiếm quan sát toàn cảnh Lam Nhạc Sơn. Nơi đây có quá nhiều hoài niệm cũng như còn vương vấn một sự day dứt không thể nào buông bỏ được. Nếu không phải là hắn, Dương gia chưa chắc đã bị liên lụy đến nỗi chịu cảnh diệt môn.
Sự hối tiếc này khiến hắn lặn lội đến nơi này.
Hắn đáp xuống chân núi Lam Nhạc Sơn. Nơi này trước kia là một sơn trang rộng lớn với nhiều người thuộc dòng họ Dương gia sinh sống. Lúc này đã hoang phế, mục nát.
Hắn chậm rãi đi qua đại môn Dương gia, vết tích đổ nát do bị người khác tàn phá vẫn còn lưu lại.
Mặc dù mục nát, nhưng xương cốt của người đã khuất đã không còn. Điều này nói lên, có người tốt bụng đã thay hắn chôn cất người nhà Dương gia.
Hắn đi một vòng sơn trang thì phát hiện rất nhiều mộ phần phía sau hậu hoa viên. Vết tích lưu lại vẫn còn mới, bề mặt bia mộ sạch sẽ không dính bụi bẩn.
Hắn nhắm mắt lại phóng thích thần thức dò xét một phen.
Khu vực phụ cần hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có cách sơn trang chừng hai dặm, bên cạnh một con suối. Nơi đó có khí tức của một nhóm người.
Hắn thấy vậy, liền phóng lên phi hành kiếm nhanh chóng đến khu vực đó thăm dò.
Chỉ chừng mười hô hấp sau, hắn đứng phía trên không trung nhìn xuống.
Nơi con suối, có hơn mười người với y phục gia nhân Âu Dương gia. Bọn họ đang vây bắt một vị cô nương y phục rách rưới bộ dạng như ăn mày.
Nhóm người này biểu lộ ra vẻ mặt thèm khát, nhìn là biết không mấy tốt lành gì.
Về phía vị cô nương đang trong bộ dạng khốn khổ. Nàng ta đang cầu cứu nhưng không biết ai sẽ đến cứu nàng. Bởi vì nơi đây là một khu vực hoang vắng. Hơn nữa, ai sẽ dám đứng ra để đối đầu với người của Âu Dương gia.
Nàng đưa chủy thủ lên định kết liễu thì Âu Dương Sinh từ trên không trung đáp xuống. Hắn tùy ý thu lấy cây chủy thủ trong tay nàng.
Lúc đầu nàng còn bất ngờ sửng sốt, sau đó thì nét mặt có phần hớn hở mừng như gặp lại người quen.
Nàng nhanh chóng cất tiếng “Âu Dương Sinh... đại ca?”
Khuôn mặt nàng trước đó lem luốc như ăn mày, trang phụ càng không tươm tất. Nên nhất thời khó nhận ra được thân phận của nàng.
Âu Dương Sinh lúc này mới để ý tới vị cô nương này.
Khuôn mặt băng lãnh của hắn giãn ra khi gặp lại một người vô cùng quen thuộc. Người này có thể xem như một vị sư muội, cũng có thể nói là thanh mai trúc mã của hắn khi còn ở Dương gia.
Khi người Âu Dương gia đến diệt môn. Hắn cùng những người khác đối kháng, đánh nhau nhiều ngày cuối cùng không thể đối kháng lại, chẳng còn ai sống sót. Nếu không có phụ thân nàng là gia chủ Dương gia níu chân địch nhân để hắn thoát thân. Hắn cũng khó mà sống được đến ngày nay.
Không nghĩ tới, ngoài hắn ra còn có nàng, Dương Tâm Nhi.
Hắn nhanh chóng tiến lại gần đỡ lấy nàng lên. Hắn vén mái tóc nàng lên, khuôn mặt lem luốc đáng thương của nàng ta khiến tâm can hắn vốn lãnh đạm ngập tràn sự ấm áp.
Hắn cứ nghĩ ông trời đối xử với hắn quá nhẫn tâm, cướp đi mọi thứ từ gia tộc cho đến thanh mai trúc mã của hắn.
Gặp lại nàng, hắn như có thêm một cơ hội để bù đắp sự hối tiếc mà hắn đã mang lại cho người nhà họ Dương.
Hắn chậm rãi nói “Về sau, ta sẽ lo lắng cho sư muội!”
Dương Tâm Nhi hai mắt rưng rưng, nhanh chóng áp sát vào người hắn.
Bọn người Âu Dương gia lúc này mất hứng. Một tên lao tới định dùng thanh đao trong tay kết liễu Âu Dương Sinh. Hắn chỉ vừa dịch chuyển một bước chân, đã thấy một thanh trường thương xuyên qua hắn. Hắn nhanh chóng ngã xuống, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhóm người còn lại sửng sốt, nhanh chóng cầm đại đao đồng loạt lao lên. Khí thế có phần ác liệt.
Âu Dương Sinh tùy ý cầm trường thương quét ngang qua. Hơn mười tên gia nhân Âu Dương gia không cách nào phản kháng, tất cả đều bị một chiêu miểu sát.
Bọn chúng như thể đậu phụ không cách nào chống đỡ được một đòn đánh bình thường. Đẳng cấp hai bên quá cách biệt, nói đúng hơn bọn gia nhân này chỉ là những người bình thường. Nếu có tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ Nhất Phẩm là cùng.
Dương Tâm Nhi mở to hai mắt ra nhìn Âu Dương Sinh bằng ánh mắt không thể nào tin nổi.
Âu Dương Sinh mà nàng quen biết không thể nào có năng lực như thế này. Nếu hắn có thủ đoạn lợi hại như vậy, Dương gia đã không bị diệt môn rồi.
Nàng lắp bắp “Là Sinh ca sao?”
Hắn mỉm cười, sờ lên đầu nàng ta, xoa mấy cái rồi nói “Đương nhiên là ta, sư muội tưởng ai?”
Hắn đỡ nàng đứng dậy rồi lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng. Nàng vừa nuốt vào, sau mười hô hấp cảm giác như bay bổng lân lân khó tả.
Âu Dương Sinh sớm nhìn vóc dáng gầy yếu của nàng, chứng tỏ nàng đã nhiều ngày không ăn gì cho nên suy nhược như hiện tại. Nội tâm hắn dâng lên một sự ray rứt khó nói nên lời.
Nếu bản thân hắn đến trễ một bước, có thể nàng sớm đã bị bọn người này hãm hại. Với sức khỏe của nàng hiện tại, khó mà có thể chèo chống được lâu.
Hắn cầm lấy cánh tay vẫn còn run rẩy của Dương Tâm Nhi, từ tốn nói “Kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Tâm Nhi lúc này đã bình tâm lại. Nàng bắt đầu kể lại chuyện từ khi bọn người Âu Dương gia đến diệt môn.
Lần đó, sau khi nàng nói chuyện với phụ thân thì bất ngờ ngủ thiếp đi. Nàng không hay biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi nàng tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang dưới một mật thất.
Nàng hoảng hốt rời khỏi mật thất, phát hiện mật thất này dưới một cái giếng khô ngoài hậu hoa viên. Chính vì mật thất dưới giếng khô cho nên bọn người Âu Dương gia không phát hiện, nàng mới may mắn sống sót.
Nghĩ lại, phụ thân nàng sớm đã biết bọn người Âu Dương gia đến cho nên mới ứng phó trước và đem nàng giấu đi. Nếu không thì nàng sớm cũng trở thành một thi thể lạnh lẽo.
Nàng dưới mật thất chừng hai ngày, phát hiện không có động tĩnh mới rời khỏi mật thất.
Nàng phát hiện toàn bộ hơn hai trăm người Dương gia không một ai sống sót. Nàng cố tìm kiếm thi thể phụ thân mẫu thân, nhưng không phát hiện ra hai người bọn họ.
Vì lo sợ phụ thân mẫu thân còn sống quay trở lại nên nàng không rời khỏi Dương gia sơn trang mà âm thầm giả làm ăn mày sống qua ngày.
Cho đến khi gần đây, người Âu Dương gia phát hiện ra sự hiện diện của nàng rồi âm thầm bố trí cạm bẫy.
Nàng may mắn trốn thoát được đến khu vực bờ suối này thì Âu Dương Sinh xuất hiện giải vây, nếu không nàng không biết bản thân sẽ có kết quả như thế nào.
Kể đến đây, hai mắt nàng lại rưng rưng không kiềm chế được.
Một khoảng thời gian dài sống lẻ loi đơn độc ở nơi không người. Nàng hoàn toàn không biết tương lai của mình như thế nào, đôi khi nàng muốn kết thúc cuộc sống hiện tại. Nhưng vì vẫn còn hy vọng phụ thân mẫu thân quay trở về mà nàng duy trì mục đích sống đến thời điểm này.
Nàng nhìn sang bóng dáng cao rao, ánh mắt sắc bén của Âu Dương Sinh. Nội tâm dâng lên cảm xúc tuôn trào.
Nếu không có Âu Dương Sinh xuất hiện, có thể nàng không thể tiếp tục duy trì tình trạng mệt mỏi thế này nữa.
Nàng sớm dọn dẹp mộ phần những người thân thích trong Dương gia, chủ yếu là muốn rời khỏi nơi này. Nàng muốn lao xuống vực sâu kết thúc chuỗi ngày mệt mỏi. Không nghĩ tới, ông trời vẫn còn thương đến số phận khắc khổ của nàng.
Âu Dương Sinh nhìn dáng vẻ gầy gò của Dương Tâm Nhi, nàng ta quả thật chịu nhiều đau khổ. Nếu hắn không về, có thể hắn sẽ triệt để quên đi sự tồn tại của nàng. Như vậy, có phải hắn đã bỏ lỡ đi một cơ hội trả ân cho người Dương gia hay không.
Hắn quàng tay qua vai nàng, ghì chặt vào lòng rồi nói “Ta cam đoan sau này sẽ không để sư muội chịu khổ nữa. Mối thù diệt môn, ta sẽ đòi lại…”
Dương Tâm Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nàng bỗng nhớ đến một chuyện liền nói “Dưới mật thất còn lưu lại một vật, Âu Dương Sinh đại ca xem giúp tiểu muội…”
Hắn gõ trán nàng một cái rồi căn dặn “Cứ gọi Sinh ca như trước, gọi như vậy ta thấy rất xa lạ…”
Nàng gật đầu, bẽn lẽn nói “Nghe theo Sinh ca!”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
1287 chương
45 chương
1204 chương
82 chương
27 chương
10 chương