Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Chương 238 : càn khôn kính
Ở một khoảng không gian nào đó, bao trùm toàn bộ là một màn đêm thăm thẳm không hề có ánh sáng.
Chỉ có một khu vực, le lói một đốm sáng nhỏ. Ánh sáng nhỏ này được phát ra từ Càn Khôn Kính. Nó đang thay chủ nhân chống chịu sức ăn mòn của không gian xung quanh.
Bạch Vô Thiên lúc này chầm chậm mở mắt ra, đáng lý ra hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại được. Chỉ là vừa rồi hắn nhận được một tin nhắn cuối cùng từ lão sư phụ “Giúp ta, coi sóc Đạo Viện!”.
Dòng tin nhắn này đánh thức hắn dậy.
Khi hắn vẫn chưa tiếp thu được dòng tin nhắn của lão sư phụ. Hắn phát hiện đầu óc như muốn nổ tung, từng dòng tin tức trước kia không ngừng tràn về khiến hắn đau đớn không sao tả được.
Hắn khụy xuống ôm đầu, bất giác hắn nằm xuống co rút lại.
Hắn cắn chặt răng, hắn muốn gào thét lên nhưng không thể. Tiếng khóc nứt nẻ khiến hắn không thể mở miệng được.
“Tại sao ta vẫn còn sống?”
“Người chết phải là ta?”
“Tai họa là ta mang đến, ta phải gánh chịu. Tại sao lại là cha mẹ ta, tại sao?”
Tâm lý không còn sống cách đây gần ba năm liên tục lặp lại trong đầu khiến hắn vô cùng thống khổ.
Bất giác, thân ảnh lão sư phụ hiện diện trong đầu hắn. Hắn lúc này mới bình tĩnh lại.
Hắn lao đi dòng nước mắt không ngừng tuôn trào ra. Hắn muốn kiểm soát lại tâm trạng. Hắn không phải là nhược nhân, không phải là một người yếu đuối chỉ biết khóc lóc.
Hắn ngồi xếp bằng, để tâm vô tạp niệm.
Thời điểm này, có thể để tâm vô tạp niệm còn khó hơn lên trời. Nhưng bản tính hắn vốn kiên cường, trước giờ chưa đầu hàng qua số phận.
“Nếu khi đó ta chết đi, như vậy sự hy sinh của phụ thân, mẫu thân là vô ích. Người cứu mạng ta là lão ăn mày, cũng là ân sư ta”
“Nếu không gặp qua Khúc Tiểu Bạch, ta vẫn là một tiểu hài tử bệnh tật. Không thể giúp ích cho gia tộc, cũng không thể mang niềm tự hào cho phụ thân, mẫu thân. Khi đó gánh nặng bản thân ta mang lại còn lớn hơn…”
“Nếu Bá Tuyệt không phải rơi vào tay ta, mà là một người khác. Người thiện lương gặp phải cũng sẽ gặp họa sát thân. Người hung ác gặp phải thì gây họa nhân gian. Ta xem như xui xẻo gánh chịu định mệnh này, phụ thân mẫu thân chắc chắn sẽ không có nhiều phiền muộn. Hơn nữa trước khi họ ra đi, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười mãn nguyện”
“Mạng này giờ đã không còn phụ thuộc vào ta nữa, mạng này là do ân sư ban tặng. Ta cũng không thể cô phụ sự kỳ vọng của ân sư…”
“Ta sẽ theo di nguyện ân sư, coi sóc Đạo Viện…”
Đến đây, hai mắt hắn mở ra một lần nữa. Lần này đã không còn sự thê lương, mà ẩn chứa một sự kiên quyết. Hắn nhất định sẽ vì sư phụ mà coi sóc Đạo Viện. Xem Đạo Viện chính là ngôi nhà của hắn.
Hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Càn Khôn Kính đang không ngừng tỏa ra hào quang chiếu rọi, bảo hộ hắn. Đây chính là thứ lão sư phụ cho hắn.
Hắn với tay về Càn Khôn Kính, vì nơi đó phát ra một sự kêu gọi.
Khi bàn tay vừa chạm vào bề mặt Càn Khôn Kính. Tức thì hắn bị hút vào bên trong.
Khoảng không gian bên trong Càn Khôn Kính tĩnh lặng, cảm giác chính là tuyệt đối an toàn. Phía dưới bàn chân hắn, cảm giác mềm nhũn như đang đứng trên mặt nước.
Xung quanh, quang cảnh bắt đầu sáng dần lên.
Trước mặt hắn là một Trận Bàn hình tròn, xung quanh có nhiều hoa văn đan xen nhau. Chính giữa Trận Bàn là một mặt gương sáng bóng, bên trong có chứa rất nhiều hình ảnh, hình ảnh ở ngọn Chủ Phong.
Hắn đặt tay lên bề mặt tấm gương, bất ngờ trong đầu óc hắn xuất hiện một sợi dây liên kết. Sợi dây này có thể khống chế hoàn toàn Càn Khôn Kính.
Hai mắt hắn sáng lên.
Lúc này hắn đã hiểu được công dụng của Càn Khôn Kính. Nó có thể nhìn thấy được những hình ảnh đã xảy ra. Với thực lực hắn hiện tại, tối đa chỉ có thể duy trì được trong khoảng thời gian mười ngày.
Hắn chợt nhớ trước kia ở Mai Hoa Đình (1) lão sư phụ đã vận dụng một lần. Nhờ đó có thể giải oan được cho Tiểu Hắc. Giờ đây hắn cũng có bản lĩnh như vậy, có thể dựa vào Càn Khôn Kính nhìn thấu được những chuyện đã trải qua.
Nhưng bản chất không phải dừng lại ở việc nhìn thấu chuyện đã qua, mà còn có thể can thiệp được.
Hắn có thể dựa vào Càn Khôn Kính, trở về khoảng thời gian trước đó nhưng đây lại là một sự cấm kỵ. Có thể nhìn thấu chuyện đã qua đã là một sự cấm kỵ huống chi là có thể thay đổi.
Nội tâm hắn cương quyết “Cho dù trả giá đắt cỡ nào… ta cũng không hối hận!”
Hắn đặt tay trước mặt gương, ý niệm đặt tại hình ảnh sau khi Ám Dạ Vương “Bắt Bóng” hắn chừng mười hô hấp. Một tia lưu quang sáng lên, tức thì hút hắn vào bên trong tấm gương.
Bên ngoài, khoảng không gian vốn cực kỳ yên tĩnh sau khi Ám Dạ Vương dùng thủ đoạn bắt nhốt hắn lại.
Tất cả xung quanh đệ tử, đệ muội đều mang một tâm trạng vô cùng lo lắng.
Thình lình Càn Khôn Kinh xuất hiện, phóng xuất ra một lưu quang bắn xuống mặt đất. Thân ảnh Bạch Vô Thiên lập tức xuất hiện khiến mọi người sững sờ. Đặc biệt là Ám Dạ Vương.
Hắn đã chuẩn bị từ trước, vội hét lớn lên “Sư nương! Mau đi cứu sư phụ”
Thẩm Giai Nghê lúc này đang còn ngờ vực vì nhìn thấy Càn Khôn Kính xuất hiện. Càn Khôn Kính xuất hiện với tình huống như vậy, nàng cũng có thể hiểu ra một hai. Tên tiểu tử này đã sử dụng đến “thời không” của Càn Khôn Kính. Chính vì thế mới có thể thoát ly khỏi thủ đoạn “Bắt Bóng” của Ám Dạ Vương.
Nàng bất ngờ hơn khi hắn nhắc đến việc cứu lão sư phụ. Đây chính là ý nói hắn đã thấy được gì đó mới hốt hoảng như vậy.
Nàng không dự dự, bạo phát ra toàn bộ thực lực chân chính. Thân ảnh nàng chỉ trong phút chốc phi thẳng đến phương hướng Cấm Vực.
Phần Bạch Vô Thiên, khi rời khỏi không gian Càn Khôn Kính. Hắn nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào trạng thái bị phong ấn ký ức một lần nữa. Nhưng tình huống vẫn không có gì thay đổi. Hắn chỉ cảm nhận được một sợi dây liên kết giữa hắn và lão sư phụ, ngoài ra thì hắn vẫn nhớ rõ ràng những chuyện trước kia.
Lúc này hắn mới ngộ ra được. Thời gian là cách thứ ba có thể tháo gỡ bỏ phong ấn. Chỉ là lần vận dụng Càn Khôn Kính thay đổi dòng chảy thời gian, hắn sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào.
Ánh mắt hắn lộ ra một sự cương quyết “Ta không quan tâm, miễn có thể nhìn ân sư bình an. Như thế đã đủ!”
Về phần Thẩm Giai Nghê, nàng lấy tốc độ nhanh nhất lao đến Cấm Vực.
Khi ánh mắt nàng nhìn về phía Kiếm Hư Chân Quân, đã thấy lão dùng Thôn Man Kiếm đâm đại trưởng lão từ phía sau. Một phần thân thể đã bị hắc động cắn nuốt.
Ánh mắt lão nhìn về phương hướng Thẩm Giai Nghê đầy nuối tiếc. Lão mỉm cười căn dặn “Nhớ chăm sóc tốt cho lũ nhỏ!”
Nàng không kìm chế được liền hét lên “Không!”
Mặc kệ nàng kêu gào, lão đã tự bạo Nguyên Anh. Dư chấn bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Thời gian như trôi đi rất chậm, nàng vẫn kịp nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Cổ Thanh Sơn. Trong phút chốc bạo thể, lớp dị dung bên ngoài bong tróc. Chân dung Cổ Thanh Sơn ngoài ba mươi biểu lộ ra bên ngoài. Đó chính là chân dung mà nàng mong mỏi nhìn thấy nhất, không ngờ rằng khi nhìn thấy chân dung thật của hắn. Hắn đã hy sinh.
Áp lực vụ nổ cực kỳ lớn, đánh bật nàng về phía sau gần một dặm đường. Cho đến khi chấn động từ từ lắng xuống, khung cảnh bắt đầu yên lắng lại.
Khắp nơi đất đai đã bị bong tróc, cây rừng toàn bộ đã bị sang bằng.
Nàng nhanh chóng đến vị trí nơi Cổ Thanh Sơn đã bạo thể. Nơi đó đã bị khoét sâu một hố to với chiều sâu hun hút.
Nàng nhanh chóng lấy ra Bạch Liên Hoa, đây chính là loài kỳ hoa ở Bách Hoa Cốc. Công dụng chính là thu hút thần hồn hoặc tàn hồn rồi uẩn dục chờ đợi thời cơ trùng sinh.
Khi Bạch Liên Hoa vừa xuất hiện, xung quanh bắt đầu xuất hiện hai sợi tàn hồn từ bên dưới mặt đất trồi lên. Hai sợi tàn hồn này chính là của Cổ Thanh Sơn và đại trưởng lão.
Nàng chộp sợi tàn hồn đại trưởng lão, không chút do dự bóp nát nó. Đây chính là đoạn tuyệt sinh cơ của đối phương. Đối phương vĩnh viễn sẽ không thể trùng sinh được nữa.
Sợi tàn hồn của Cổ Thanh Sơn như tìm được một nơi cực kỳ thích hợp, nhanh chóng len lỏi vào Bạch Liên Hoa.
Nàng tin chắc rằng, nếu đã có kỳ hoa uẩn dục được thần hồn thì chắc chắn sẽ có cách khiến Cổ Thanh Sơn một lần nữa sống lại.
(1): Chương 60
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
66 chương
32 chương
522 chương
7 chương
23 chương
79 chương