Thiên Ý
Chương 56 : Dung nhập
“Tạch!” Đồng Xuyên vẩy ngón tay, giọt dung dịch rơi xuống đồ án trên ngọc đàn.
Ngay khi giọt linh dịch rơi xuống đã lan ra rồi theo lộ tuyến đồ án tràn đi, tưởng chỉ một giọt nhỏ nhưng lại như có một nguồn nó đi đến đâu thì đồ án chuyển màu đến đó, chỉ sau một giây đồ án đã chuyển thành màu bạc nhưng những tơ sáng kia vẫn là màu xanh nhạt.
Đồng Xuyên lão thấy vậy cũng không ngạc nhiên mà lúc này liền đưa hai tay ra trước ngọc đài rồi vận chuyển nguyên thần tràn ra khiến hai bàn tay gã bất trợt xuất hiện hai màng khí mờ mờ di chuyển.
“Phạch! Phạch!” Hai tay của Đồng Xuyên lão giả đánh lên hai điểm trong đồ án trên ngọc đài đồng thời hai mắt lão cũng nhíu lại, khí thế toàn thần bùng ra, nguyên thần thì ầm ầm vận chuyển ra hai tay rồi tiến nhập vào đồ án trên ngọc đài. Khi này không chỉ đồ án trên ngọc đài sáng lên mà cả ngọc đài và tế đàn phía dưới đều sáng lên.
Nguyên thần tràn vào khiến cho lớp dung dịch màu bạc trên đồ án như sôi lên rồi bị ép cho chảy vào các tơ sáng xanh đang cắm vào người Liễu Thiên.
“A…” Liễu Thiên hai mắt trợn trừng, gương mặt đầy gân xanh nổi lên, cả cơ thể như muốn vùng dậy nhưng không thể cử động dù chỉ một chút.
“Chịu khó, đầu tiên nó sẽ phá nát từng chút cơ nhục rồi mới theo sự phục hồi mà tiến hành cộng sinh.” Đồng Xuyên vừa vận hành nguyên thần điều khiển trận đồ vừa lẩm bẩm.
Lúc này, nhìn sâu vào bên trong những tơ sáng kia thì thấy rất nhiều phân tử của dung dịch màu bạc kia đang đi qua lớp da của Liễu Thiên mà tiến vào các tế bào. Theo vô số tơ sáng kia lượng dung dịch được chia đều và cùng lúc tiến nhập cơ thể Liễu Thiên. Chúng vừa vào thì tràn vào mạch máu, kinh mạch, rồi tan ra từng tế bào. Đám phân tử này cũng rất lạ chúng vừa tiếp xúc với các tế bào chứa các phân tử hữu cơ trong cơ thể Liễu Thiên thì ngay tức khắc trở lên cuồng bạo, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, chúng ào ào tràn ra khắp mọi nơi trong cơ thể hắn rồi đồng loạt tiến vào các mô sống tiền hành phá hủy một số tế bào trong cơ thể Liễu Thiên.
Ngay lúc này vô vàn cảm giác đau đớn theo các lộ tuyến thần kinh truyền về đại não khiến Liễu Thiên tê dại da đầu, cả người tím tái, gương mặt đầy gân xanh, đôi mắt thì như bị tẩm bột mà biết thành trắng dã, miệng thì liên tục lẩm bẩm rên nhỏ không thành tiếng.
“Quả nhiên chịu được, thật sự chịu được!” Đồng Xuyên lão đứng cạnh nhìn thấy phản ứng của Liễu Thiên như vậy lại vui vẻ lẩm bẩm rồi lại tiếp tục vận hành nguyên thần vào đồ án ép dung dịch kia chảy vào cơ thể Liễu Thiên.
“Thế nào còn tỉnh không?” Sau một lúc khi giọt dung dịch đầu tiên được ép xong, Đồng Xuyên lau mồ hôi lo lắng hỏi.
“Qua chút thời gian hệ thần kinh cũng quen, đệ cũng thấy đỡ hơn nhiều. Huynh cứ tiếp tục đi, đệ muốn đau một mạch rồi nghỉ!” Liễu Thiên lúc này vẫn thanh tỉnh, đôi mắt dần có thần nhưng gân trên mặt vẫn như cũ nổi hết lên nước da chỗ đỏ chỗ xanh nhìn rất quỷ dị. Lúc này không biết hắn đang đau khổ ra sao nhưng đôi mắt đang mở lớn vì đau đớn vẫn hiện lên tia sắc sảo đầy quyết tâm, giọng nói có phần run run nhưng vẫn không hề có ý lùi bước.
“Làm sao có thể làm một mạch được. Cái gì cũng có giới hạn, sự đau đớn một người chịu được cũng vậy! Vượt quá chính là chết rồi!” Đồng Xuyên nghe Liễu Thiên nói vậy tuy vẫn tiếp tục nhưng trong lòng thì thầm lo lắng.
“Nếu không phải vì thứ kia trọng đại thì ta thực sự không giám đem đệ ra làm thí nghiệm. Ngộ nhỡ có xảy ra bất trắc ta cũng không để Liễu gia phải thiệt thòi!” Đồng Xuyên nhăn mày tự nhủ rồi lại tiếp tục rút ra một giọt linh dịch màu bạc tiếp tục tế luyện.
“Nha…Hừ! Vô dụng thì chết!” Liễu Thiên nằm trên ngọc đài liên tục rên la nghiến răng tự nhủ còn Đồng Xuyên lão giả cứ thế lấy từng giọt từng giọt một ép vào cơ thể Liễu Thiên.
“Còn tỉnh không?” Một lúc sau, Đồng Xuyên lại hỏi.
“Tiếp đi, đau đớn đáng sợ nhưng chưa phải là thứ có thể làm đệ gục ngã!” Liễu Thiên gương mặt nhăn nhó cố nói.
“Giỏi! Đã vậy dùng hết đi!” Đồng Xuyên gật đầu tán thưởng rồi lại tiếp tục.
Thời gian chầm chậm trôi đi, trong không gian như cái hộp này, tiếng kêu liên tục vang lên không ngớt.
Hơn nửa canh giờ sau, Đồng Xuyên mồ hôi ướt trán, còn Liễu Thiên nằm đó gương mặt đờ dại tái xanh, đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi nhìn lên không trung.
“Vốn chỉ cần năm giọt là có thể thay thế Thủy Khởi nhưng tiểu tư ngươi lại dùng hết cả lọ mà vẫn còn sống. Được chờ ta dùng chút nguyên thần khôi phục lại chút tinh thần rồi tính tiếp.” Đồng Xuyên lau mồ hôi nói rồi khẽ đặt bàn tay lên trán Liễu Thiên.
“Không cần! Chẳng phải đã chịu đau khổ rồi sao cứ tiếp tục luôn đi! Đệ muốn một mạch xong luôn! Mà đệ nói rồi nếu đệ là kẻ yếu đuối thì chết có gì đáng tiếc, còn đệ có thể mạnh mẽ vượt qua thì mai sau còn sợ đau khổ gì nữa?” Liễu Thiên nằm đó gương mặt tuy đang tái xanh đơ dại nhưng ánh mắt từ sợ hãi bỗng chuyển thành sắc sảo ngăn Đông Xuyên điều trị tinh thần cho mình đồng thời cũng tỏ vẻ bình thản giải thích.
“Cứng đầu, được, muốn đánh cược thì đại ca đây sẽ liều chết mà theo vậy!” Đồng Xuyên lắc đầu nói rồi lại dùng vẻ mặt điên cuồng kết ấn.
“Tiếp theo nếu ngươi muốn thì ta sẽ truyền vào một miếng Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc, thứ này trên đời thật sự khó có miếng thứ hai. Còn về công dụng của nó thì rất thần kỳ có nhiều truyền thuyết chưa được kiểm nghiệm. Tuy nhiên muốn dung hợp thứ này vào cơ thể khó càng thêm khó. Nó tồn tại ở dạng tinh thạch nên muốn đưa nó vào cơ thể thì đầu tiên phải nấu chảy mà thứ này khó nấu chảy hơn Thiết Kim mấy lần. Khi đó mà chuyền vào cơ thể thì rất có thể sẽ nướng chín ngươi!” Đồng Xuyên lấy ra một miếng ngọc xanh biếc chỉ bằng ngón tay từ từ nói.
“Vậy sao? Chắc huynh cũng có cách giảm bớt nhiệt độ chứ?” Liễu Thiên nghe vậy lầm bẩm hỏi.
“Có thì có nhưng vẫn rất nguy hiểm. Lại nói thì quá trình dung hợp thế nào thì chưa ai thử vì cách dùng hợp này ta là người đầu tiên thực hiện! Mà ta nghĩ Hỗn Độn Tị Linh dịch cũng đủ rồi nên lúc này nếu đệ muốn rút lui thì vẫn tính là thành công! Thiếu một thứ chưa chắc đã yếu thêm một thứ chưa hẳn đã mạnh!” Đồng Xuyên gật đầu nói rồi lại dùng giọng điệu ngưng trọng đe dọa kèm theo chút lo lắng khuyên nhủ.
“Hì! Đời người có ai chê ít bảo vật đâu? Đệ cũng tham, một khi có cơ hội thì phải vơ vét hết!” Liễu Thiên khẽ cười phều phào nói.
“Xem ngươi kìa, tham ư, liệu còn mạng mà dùng không? Rất có thể ngươi sẽ chết!” Đồng Xuyên lão giả lắc đầu tự giễu.
“Trước kia huynh từng nói muốn hơn người thì không thể chị dựa vào chăm chỉ mà cần có cơ duyên cùng cách suy nghĩ hơn người. Lúc này cơ duyên đến mà bỏ lỡ thì làm sao đệ có thể vươn lên được đây?” Liễu Thiên vẻ mặt trầm tư từ nói cuối cùng lại tự hỏi.
“Đúng vậy! Việc đưa mấy thứ này vào cơ thể là cơ duyên cực lớn của ngươi, nếu là ta thì ta cũng phải đánh cược một lần!” Đồng Xuyên nghe vậy suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu lẩm bẩm.
“Tu luyện vốn nghịch thiên nên cố gắng quá mà mất mạng thì cũng tính là thành công!” Liễu Thiên cố mỉm cười nói.
“Được rồi! Tiếp tục thôi! Tuy nói là nhiệt độ cực cao nhưng qua chỗ quang ti kia cũng sẽ giảm đi tám thành, hai thành kia thì ngươi phải gồng mình lên mà chịu thôi!” Đồng Xuyên lúc này lại nói rồi chợt nhớ ra gì đó căn dặn.
“Cứ coi như đột phá đi!” Đồng Xuyên thấy Liễu Thiên không nói gì nữa thì lẩm bẩm rồi để miếng ngọc kia lên đồ án. Lúc này, hai tay lão kết ấn liên tục sau đó vỗ mạnh vào nhau rồi lại xòe ra úp xuống viên ngọc kia.
Từ hai bàn tay của Đồng lão giả không hề thấy xuất hiện thứ gì nhưng lão cũng không đổi tư thế. Lúc này, nhìn lão như đang sưởi tay trên miếng ngọc kia vậy.
Liễu Thiên thì không biết truyện gì xảy ra nhưng cũng không sốt ruột mà lại nằm nghĩ về mấy truyện vui trong đời mình.
Tầm mười phút trôi qua, Đồng lão vẫn chưa thay đổi tư thế, không những thế mà vẻ mặt còn nổi lên một tia huyết khí như đang gồng hết sức vậy.
Thế rồi thêm một chút thời gian nữa thì dị biến đã xuất hiện.
Chỉ thấy miếng ngọc dưới bàn tay của Đồng lão che chở cuối cùng cũng bị nung chảy. Lúc này lớp mỏng phía ngoài của của miếng ngọc dần tan thành nước chảy xuống. Điều đặc biệt là miếng ngọc này cứ như nước biển đóng băng vậy. Khi còn trong khối thì có màu xanh nhưng đến khi tan chảy thì nước là màu trắng.
Một chút ngọc dịch màu trắng này chảy xuống đồ án kia cũng rất nhanh lan ra khắp đồ án.
Ngay lúc này, Đồng lão thu tay trái lại vận chuyển nguyên thần truyền vào kích thích đồ án trên ngọc đài còn một tay vẫn như cũ “ấp” cho miếng ngọc kia chảy ra.
Thế là trên đồ án, Thể Ngọc Huyền Tinh ngọc ở dạng lỏng được Đồng Xuyên truyền qua vô số tơ sáng vào người Liễu Thiên.
Một thứ mùi khét khét bốc lên!
“A A A!” Ngay lúc này Liễu Thiên đau đớn hét lớn, đôi mắt trợn lên như sắp nồi ra với vô số tơ máu, hai hàm nghiến vào nhau liên tục. Cùng với đó là toàn thân hắn rất nhanh xám đi, lớp da bên ngoài lứt nẻ bong ra như mùn cưa vậy. Rất may là đồ án phía dưới lại có thể phân hủy tạp chất chứ không chỉ một lúc chỗ này sẽ xuất hiện đầy bụi da.
“A! Con ** nó! Đau quá! Nha…” Liễu Thiên không chịu được chửi thề rồi lại kêu rên. Lúc này, tóc hắn quăn lại gần như cháy hết, gương mặt hắn xám xịt với những đường gân chằng chịt, từ khóe mắt, khóe mũi hay rìa miệng rồi ở lỗ tai đều một vệt máu chảy ra rất nhanh đã khô đen lại. Lúc này, đôi con ngươi của Liễu Thiên đang đỏ ngầu đảo quanh nhìn rất đáng sợ.
“Vẫn tỉnh táo thật là điên rồ, cả cơ thể bị thiêu đốt, cơ nhục bung ra mà vẫn chưa ngất ư?” Đồng Xuyên lão giả nghe Liễu Thiên chửi thì lại càng hưng phấn lẩm bẩm.
“Nhưng nhìn kiểu này hình như đang bị tổn thương trong bên trong Hàm Yên huyệt chẳng mấy nữa Thần Quan sẽ vỡ! Việc này vẫn tiếp tục tuy tiểu tử này không bỏ cuộc nhưng cơ thể hắn sẽ không chịu được!” Đồng Xuyên nhìn thương thế của Liễu Thiên mà lẩm bẩm.
“Đúng rồi! Mình còn một phần Vạn Diệu phù, thôi thì đem ra dùng luôn đi!” Đồng Xuyên lão giả đang lo lắng bỗng nhớ ra gì đó thở dài nói.
Vạn Diệu phù này vốn Đồng lão chuẩn bị để dùng khi giao chiến với tên kia nhưng khi này vì Liễu Thiên nên lão đành mang ra dùng.
Đồng Xuyên hai tay vẫn duy trì như cũ còn miệng lại lè ra một lá phù màu vàng sậm có phần cũ nát. Nhìn lướt qua cũng có thể thấy một văn tự cổ màu đỏ ngoằn nghèo án ngữ đa phần diện tịch lá bùa, bao quanh văn tự kia là một đường viền được vô số hoa văn li ti đan thành.
Là bùa vừa bay ra, Đồng Xuyên lão phun ra một tia thanh khí. Thanh khí nhập vào Vạn Diệu phù lập tức khiến nó phát sáng. Ánh sáng vàng chiếu sáng không gian trong tế đàn!
“Đi!” Đồng Xuyên khẽ quát, miếng phù lập tức bay đi rồi chui vào trong đầu Liễu Thiên.
Ngay khi này cả cơ thể Liễu Thiên tràn ra một lượng khí màu vàng, mà khi lớp khi vừa xuất hiện thì nước da của Liễu Thiên đã khá hơn hẳn. Nó tuy không trở lại bình thường nhưng cũng không bong ra nhiều như trước nữa! Nhìn lên trên thì thấy máu từ thất khiếu cũng không chạy ra nữa.
Thế nhưng bằng đó chỉ là cầm chừng chứ không phải chữa trị, Liễu Thiên gương mặt vẫn nhăn nhó ánh mắt vẫn trợn lên đỏ ngầu, cái miếng khô khốc đang liền tục kêu rên.
“Một bên phá một bên hồi, tuy cơ thể không bị ảnh hưởng nhưng tinh thần vẫn chịu đau đớn! Một ải này nếu qua được thì tiểu tử này chắc chắc có tương lai rất xán lạn!” Đồng Xuyên vẫn đứng thi pháp nhưng vẻ mặt đăm chiêu suy tư.
“A! Ta giết! Gừ!...” Liễu Thiên nằm trên ngọc đàn điên cuồng rên la như muốn vùng ra nhưng lại không thể.
Đồng lão vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn như cũ tiến hành dung nhập.
Tiếng rên vang vọng không gian như đếm từng nhịp của kim đồng hồ vậy! Thời gian trôi đi thật chậm thật chậm. Liễu Thiên cứ nằm đó chịu đừng từng chút từng chút một.
Trong không gian này không rõ ngày đêm nên chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian quá trình dung nhập cũng dừng lại.
Đồng Xuyên lão giả gương mặt tiều tụy đứng một bên nhìn Liễu Thiên. Còn Liễu Thiên lại thay đổi rất nhiều, đầu đã rụng hết tóc, gương mặt hóp lại với toàn xương, hốc mặt lõm xuống nhìn rất ghê người. Mà không chỉ có vậy mà ngay cả người hắn cũng gầy tòng teo, tay chân đều nhỏ đi rất nhiều chỉ còn da bọc xương, mà nhìn thì cả xương của hắn cũng đã nhỏ đi! Lúc này nhìn hắn không khác gì một tên bại liệt teo cơ lâu ngày vậy.
“Thêm chút nữa!” Lúc này, Đồng Xuyên lão giả nhìn Liễu Thiên rồi lại lấy ra một vòng ngọc nhỏ nói còn Liễu Thiên cũng không nói gì chỉ cố gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
5 chương