Thiên xuân mộng 2

Chương 2 : hung tin. . .

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChương 2: Hung tin. . . Tôi tức giận vỗ ầm ầm bàn phím trong tiệm net. Rồi ngày mai, cuộc sống êm đềm của tôi sẽ gặp sóng gió gì nữa đây? Tôi chỉ đá 1 cục đá vào đầu tên giảng viên, số phận đột nhiên “gắn kết” với hắn. Ha, đi đâu cũng gặp hắn, làm gì cũng thấy hắn. Hắn là thần thánh phương nào dám ở đây tác oai tác quái? Trên màn hình máy tính hiện lên mấy dòng chữ loằng ngoằng không rõ ràng. Tôi vuốt mặt, trong lòng lo lắng không thôi. Tôi học được ở đây là nhờ học bổng, chứ tiền tôi kiếm ra còn chưa đủ ăn nữa. Tôi đâu có động đến hắn, tự nhiên lại báo chuyện chuyên cần lên ban giám hiệu, chuyện lừa thần dối thánh bí mật của tôi sắp bại lộ rồi. Là muốn đòi chậu bỉ ngạn ư? Giống hoa đó quý hiếm lắm à? Trả là được chứ gì? Tôi mệt mỏi lê bước về căn gác, chuẩn bị đi làm ca chiều. Gió đông thổi lạnh ngắt, tôi mặc vội chiếc áo len trắng đi ra ngoài. - Ây, người đẹp, đi đâu vậy? Tôi liếc nhìn, là cái đuôi Quốc Minh chuyên gia hỏi han xong ăn quịt tiền trả lời này. Tôi không đáp, đi tiếp. - Đi làm ở ngoại ô đúng không? Lên xe đi!- Cậu ta vẫn đẹp trai, vẫn ga lăng, vẫn bị cự tuyệt như thường ngày. - Tôi không có tiền trả xe ôm đâu!- Tôi tiếp tục đi, mặc cho Quốc Minh chầm chậm chạy con mô tô phía sau. - Bà cô của tôi ơi, tôi đâu có cần tiền như cô?- Quốc Minh quay đầu về phía sau yên nháy mắt với tôi. - Không cần tiền? Anh đang chạy con mô-tô mua bằng tiền, mặc quần áo mua bằng tiền, mang giày mua bằng tiền, tiêu xài tiền đó!- Tôi khoanh tay, nhướn mắt nói. Quốc Minh cười hề hề: - Lên xe đi! Từ đây đến ngoại ô cũng khá xa, tôi đành mặt dày đi nhờ xe một cách nghênh ngang. Cậu ta cởi chiếc nón bảo hiểm đang đội ra, đội cho tôi. - Ôm chặt nha! Vừa nói xong, Quốc Minh phóng ga hết tốc lực, tưởng chừng gió có thể cuốn bay tôi đi. Vừa ôm cứng lấy cậu, tôi vừa hét: - ĐỒ LỢI DỤNG! LÁT NỮA PHẢI ĐƯA TIỀN ÔM CẬU CHO TÔI ĐÓ! - Ai đời đi nhờ xe lại đòi tiền chứ!- Tiếng gió xen lẫn tiếng nói nghe thật ồn ào, nhức óc. - TÔI KHÔNG BIẾT ĐÂU! CHẠY CHẬM LẠI! Rất nghe lời, nói là làm. Cậu phanh gấp làm mặt tôi đập vào lưng cậu, đau ứa nước mắt. Tôi phóng xuống xe, vuốt vuốt cái mũi đỏ tươi, tức giận đi thẳng. - Nè nè... Tú Anh... Quốc Minh lẽo đẽo theo sau tôi, cậu cũng chịu khó nê con mô tô bên hông lắm. Tôi bực bội quay lại. - Cậu định lấy mạng người khác à? - Chạy mô tô có ai chạy thấp hơn 80km/h đâu! Ban nãy tớ chỉ chạy có 79km/h thôi! - Nói dối!- Tôi đi tiếp. Quốc Minh không tỏ ra hối lỗi mà thảnh thơi đi cùng, miệng còn nở nụ cười khoái chí, nhìn mặt cậu ta là tôi phát bực. Thanh niên này đúng chuẩn bám váy ba mẹ, gia đình chẳng có gì ngoài điều kiện. Đó là lí do tôi không thích cậu ta, dù cậu ta có siêu cấp đẹp trai đi chăng nữa. - Cậu biết giảng viên mới của khoa cậu không?- Cậu ta hỏi tôi. - Hả? Sao?- Vừa nghe đến tên cầm thú đó là tôi gân máu, tức đến sôi máu não ùng ục. - Ừm... Nghe đồn rất đẹp trai, lăm le soán ngôi đệ nhất mỹ nam nhân của tớ. Có thật đẹp vậy không?- Quốc Minh nhỏ giọng mè nheo như con nít. Cậu ta vuốt cằm, khuôn mặt tự mãn, rõ ràng không cần câu trả lời của tôi, chính cậu ta đã có câu trả lời cho bản thân. - Cậu nghĩ xem...- Tôi bỏ lửng câu nói, vẻ mặt cũng không quan tâm cho lắm. Dù rất ghét Quốc Minh nhưng cũng phải công nhận, tôi ghét tên giảng viên kia hơn hẳn 5 bậc. - Không qua được tớ!- Quốc Minh phá lên cười. Thấy chưa, tôi đã đoán trước rồi mà. Ấu trĩ. Tôi nhếch môi cười khẩy. - A, tớ đã làm cho mỹ nhân cười ư? Thật sự thành tựu nha!- Quốc Minh vỗ tay lên xe một cái. Tôi lập tức thu lại nụ cười thương mại, trưng bộ mặt tỉnh bơ: - 1 nụ cười 50 nghìn, thêm cái ôm ban nãy, tổng 150 nghìn. Cậu không đưa đủ tớ không để cậu đi. - Cậu lại như thế rồi!- Mặt cậu ta xụ xuống. Cho tay vào trong túi lấy tiền.- Thân thể của cậu xứng đáng hơn từng ấy! Cậu dúi vào tay tôi vài tờ 500 nghìn. Tôi im lặng. Biết Quốc Minh không có ý xấu nhưng tôi cũng không thể nhận lòng tốt đó. Tôi chỉ cầm 1 tờ 500 nghìn, đưa lại số tiền dư cùng 350 nghìn trong ví, không trả lời, cúi đầu đi. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy phải đưa tiền cho tôi. Cậu ta còn đưa tôi nhiều hơn số tiền đó. Quốc Minh không theo nữa, con đường phút chốc im lặng. Tôi không phải kinh doanh thân thể mình... Thật ra là có, đôi lúc, tôi không rõ mình làm như vậy có phải là quá rẻ rúng hay không. . . ................................................................................... - Em xin lỗi, ba hôm trước em đột nhiên đổ bệnh nên không thể đến làm được!- Tôi cúi đầu, tâm trạng hơi rối bời trước chị quản lí. Chị nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thân thiện: - Tưởng cô ứng tiền 3 tháng rồi bỏ trốn chứ! - Làm gì có!- Tôi nở nụ cười cứng ngắt. Quả thật một tuần trước, ba tôi bị bệnh nên cần tiền gửi về gấp nên đã ứng tạm 9 triệu đó. Chuyện này cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Tú Anh không hề ăn gian của ai 1 xu nào cả! - Trừ lại 3 ngày lương đi!- Chị ta nói tỉnh bơ. - Dạ!- Tôi lấy 300 nghìn trong ví ra đưa cho chị, ra ngoài bưng nước. Cuộc sống chưa bao giờ chậm trễ hay kịp để tôi hít một hơi dài. Tôi biết, chị sẽ không bao giờ đuổi việc tôi vì tôi chính là “mật hoa” dẫn dụ ong bướm đến. Có khách đến đây uống cafe chỉ vì muốn gặp tôi một lần. Thế nên, tôi là người dưới mái hiên cũng không hề phải nể mặt đâu, hà tất phải cúi đầu sợ sệt. - Ly cafe không đường của quý...- Tôi bỏ lửng câu nói. Tên soái ca sơ mi trắng, nam thần của mọi nữ sinh nhưng lại là con cú ghẻ trong mắt của tôi đã bò tới đây. Ha, tôi biết rồi nha, hắn chính là thích tôi, định làm cái bóng lãng vãng theo tôi đây mà. Xin lỗi! Youre no door!- Chúc quý khách ngon miệng!- Tôi đặt ly cafe lên bàn rồi đi vào trong. Khuôn mặt hắn ta mang đầy ý cười, chỉ nhìn tôi chăm chăm làm toàn thân tôi cũng trở nên ngứa ngáy muốn đánh người. Quán vắng khách, chỉ loe hoe vài người nên tôi cũng rãnh rỗi làm bài báo cáo mới. Tuy tôi hay vắng mặt thường xuyên nhưng các bài luận, báo cáo của cả nhóm đều do tôi làm. Chỉ có học mới thoát khỏi nghèo, chuyện kinh doanh đổi thân thể là không thể nào, nó không phải là một cái nghề. Lát sau, quán bắt đầu đông khách, một mình tôi chạy đôn chạy đáo còn không kịp. Đến nhá nhem tối, quán mới dần vắng lại. Làm xong phân nửa bài báo cáo, tôi trở ra dọn dẹp tàn dư. Quán đã đóng cửa, trời tối đen như mực. Hắn vẫn ngồi đó, im lặng cầm quyển sách đọc. Rốt cuộc hắn muốn gì đây? - Thưa quý khách, quán của chúng tôi sắp đóng cửa! - Tôi đang... đợi em!- Hắn gấp cuốn sách lại, nhìn thẳng vào mặt tôi nghiêm túc. Tôi chép miệng. . . Tôi và hắn đi cùng nhau trên con đường vắng vẻ, tiếng côn trùng kêu còn to hơn tiếng nhạc vũ trường. Hắn im lặng. 15 phút, 30 phút, 1 tiếng, cho đến tận căn trọ của tôi, chân tôi mỏi nhừ rồi. Tôi mới bực bội hỏi: - Thưa thầy, thầy có chuyện gì thì nói đi ạ! - Không có gì, ngủ ngon!- Hắn nở nụ cười mê hoặc nhìn tôi rồi chạy đi mất. Tôi gãi đầu khó hiểu rồi vào nhà, tôi với hắn đâu có thân thiết lắm đâu nhỉ? Tôi ngồi soạn mỹ phẩm, đôi mắt mở không lên gật gà gật gù. Thật ra thì tôi có thể đến trường đều đặn nhưng lại không thể. Lúc trước, khi ba tôi còn mạnh khoẻ, ông cứ bảo tôi chỉ cần yên tâm ở trên đây học, tiền bạc cứ để ông vay vốn. Nhưng dần dà, ông không còn khoẻ như trước nữa mà mắc phải căn bệnh quái ác- suy tim. Ngoài việc tự kiếm tiền nuôi sống bản thân thì tôi còn phải gom góp tiền để thay tim cho ông. 5 năm qua, tôi đã gom góp được hơn phân nửa rồi. Gần Tết, công suất làm việc của tôi phải tăng lên gấp đôi, kì thi thì càng lúc càng nhiều. Nhiều lúc cũng muốn buông xuôi tất cả 1 lúc thôi, nhưng chỉ sợ buông xuôi rồi có muốn nắm lại cũng chẳng được. Đến hơn 3 giờ sáng, tôi mới chợp mắt được một tí. 7 giờ lại phải dậy đến trường để nộp bài báo cáo về phần mềm mới. Hôm nay, soái ca sơ mi trắng đặc biệt im lặng, xem xét mấy bài báo cáo. Nhìn thì đạo mạo, nho nhã nhưng ai biết đâu được bên trong con người đó là con mãnh thú thì sao? Tôi tròn mắt quan sát thầy, không được đánh giá con người qua vẻ bề ngoài đâu! Hết tiết, thầy bảo tôi ra gặp riêng. - Bài báo cáo của em không ổn tí nào! - Không ổn ư?- Tôi nhăn mặt, sao lại không ổn chứ, tôi đã thức gần như cả đêm để làm đó. - Đúng vậy! Nó... rất tốt, cực kỳ chi tiết.- Hắn ta nở nụ cười, tim tôi cũng sắp đứt ra.- Tú Anh, em nên nhớ, học bổng của em không tự nhiên mà có, chính là do thực lực, sự chăm chỉ và nghị lực. Thế nên, nếu em còn vắng mặt ở tiết dạy nào của tôi, học bổng sẽ không cánh mà bay... - Thầy đang khen hay chê vậy? Vắng tiết thầy thì. . . .- Tôi chép miệng nói, học 5 năm rồi chẳng có chuyện gì, có 1 giảng viên mới thì tôi có hẳn 1 cuộc đời mới, đổi đời, chòi oi, sướng nha :D.- Mà hơn nữa, thầy là chủ nhân của học bổng à? Thầy có quyền gì quản em hả?- Tôi chống nạnh, vênh váo, vẻ mặt không hợp tác. - Đúng vậy!- Hắn cười.- Em nghĩ học bổng từ nước ngoài là do ai rãnh rỗi gửi cho em hả? Em có nghe nói nó gửi từ bang California không? Mỗi học kì, đều đặn như thế... là 1000 USD! Bộp chiếc cặp trong tay tôi rơi xuống đất. Đầu óc tối qua đã hoạt động hết công xuất nên không được tỉnh táo lắm. Tôi thu lại bộ lông gà mái đang xù lên, nhỏ nhẹ: - Từ ngày mai em sẽ đi học đều hơn!- Nói rồi tôi cúi xuống nhặt chiếc cặp lên. - Chỉ đều hơn thôi?- Hắn nhướn mày. - Ừm... không vắng nữa!- Tôi gật đầu chào hắn rồi lủi thủi ôm cặp đi thật đáng thương, khỏi nói, quay lưng cũng biết được miệng hắn đã cười rộng đến mép tai... Lát sau về tới nhà tôi mới nhớ, rất có thể hắn chỉ nói cho sướng miệng, có ai làm chứng hắn là người cung cấp suất học bổng cho tôi gần ấy năm không? Không hề, haha, tôi tự cười cợt trấn an bản thân nhưng tinh thần cũng hoang mang không kém.