Edit: Mimi Beta: Mimi *****<img alt=C48 src="http://www.phongkieudabac.net/wp-content/uploads/2016/04/C48.jpg" data-pagespeed-url-hash=833228754 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng Tư Đồ Sênh cũng bình ổn trở lại, lết đôi chân mềm nhũn đi kiếm đồ ăn. La Mật nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng người nọ, nhìn đối phương ‘tao nhã’ mà ăn như sói đói hổ vồ: “Bọn họ sắp về nhà rồi.” Tư Đồ Sênh cầm chiếc khăn tay lau lau khóe miệng: ”Tôi sẽ ăn nhanh một chút.” “… Nhiệm vụ thì sao?” “Không phải còn có cô à?” La Mật nói: ”Thời điểm cùng BOSS xuất trận, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không mang theo não.” Tư Đồ Sênh đáp lời: “Chẳng trách mỗi lần đi cùng cô tôi đều mệt như vậy, thì ra đang đi cùng người chết a.” La Mật không muốn tiếp tục đề tài này, trực tiếp hỏi: ”Rốt cuộc anh có điều tra ra ai là gian phu không?” Tư Đồ Sênh trả lời: “Có thấy ánh mắt mà bà Chúc dùng để nhìn ông chủ Chúc không?” La Mật cẩn thận, nghiêm túc mà quan sát hồi lâu, sau đó nói: ”Anh cảm thấy bà ta sẽ nhanh chóng biến thành quả phụ, thừa hưởng gia sản kếch xù?” Tư Đồ Sênh nói: “Là tràn đầy tình yêu!” La Mật: ”Cũng có khả năng trong mắt bà ấy, chồng mình chính là nhân dân tệ, hoặc có giá trị tương đương một tỷ đồng.” “… Trong mắt cô, chồng cô là cái gì?” La Mật đáp: ”Con người.” Tư Đồ Sênh lại hỏi: ”Cô trong mắt chồng cô thì sao? Có não không?” La Mật trả lời: “Thời điểm ở bên ông xã, tôi không cần suy nghĩ, chỉ ôm hôn. Anh thử nói xem?” Tư Đồ Sênh giật mình: “Thế hẳn là không có não.” La Mật: ”…” Tư Đồ Sênh ăn no uống đủ, khí lực đã phục hồi, bước từng bước đầy sức sống trên con đường. La Mật theo ở phía sau, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp lắm: ”Chúng ta đang đi đâu a?” “Về nhà.” “Vụ án thì sao?” “Tra xong rồi.” “Tra xong khi nào?” La Mật ngạc nhiên. Tư Đồ Sênh: ”Về nhà sẽ nói.” “Vì sao về nhà mới nói?” Từ đây về nhà còn cả quãng đường dài, nghẹn nín một đường như thế, sớm muộn gì cũng chết. Tư Đồ Sênh tình ý sâu xa nói: “Cô không mang theo não, vậy tôi nói cho ai nghe?” La Mật: ”…” Ông chủ tính toán chi li như vậy, quả thực khó lòng cộng tác! Vì thế cô lập tức giơ hai tay, trong miệng phát ra mấy tiếng ‘cạch cạch cạch’, tựa hồ cầm cái gì đó để lên đầu mình: ”Lắp xong não rồi.” Tư Đồ Sênh sợ ngây người. La Mật: ”Có thể nói a.” “Từ quan sát chi tiết có thể thấy được, tình cảm bà Chúc đối với ông chủ Chúc rất sâu nặng.” “Chi tiết nào?” “Trong mắt cô chỉ có nhân dân tệ, tôi nói ra cô cũng không cảm nhận được đâu, đừng làm khó dễ chính mình.” Tư Đồ Sênh tiếp tục nói, “Ông chủ Chúc mời những khách nhân này hoàn toàn bất ngờ, nếu gian phu thật sự có mặt ở đây, cho dù bà Chúc và gã đã thông khẩu cung, nhưng nhất định vẫn sẽ cảm thấy bất an, hoặc là chặt chẽ quan sát nhất cử nhất động của gian phu, hoặc là theo dõi ông chủ Chúc, hoặc là cố ý nói nói cười cười với một người khác nhằm che giấu… Bất kể thế nào, đêm nay biểu hiện của người phụ này cũng rất bình thường.” La Mật lại nói: ”Ý của anh là, đêm nay gian phu không tới.” Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Đó cũng là một khả năng.” “Còn có khả năng nào nữa?” “Cô đi đối chiếu DNA của bà Chúc và đứa nhỏ đi.” La Mật ngẩn ra: ”Nhầm con?” Tư Đồ Sênh: ”Loại phán đoán này không phải càng không đáng tin hơn so với mời mấy trăm người tới đây để nhận diện gian phu sao?” La Mật một phen đoạt lấy chìa khóa xe của Tư Đồ Sênh, thúc giục: ”Đi nhanh một chút đi!” Tư Đồ Sênh đành phải vòng sang ghế phó lái, vừa mới mở cửa, liền thấy một chiếc xe taxi loạng quoạng phóng tới đây. Thời điểm sắp sửa đi ngang qua hai người bọn họ, nó bỗng nhiên mãnh liệt chuyển hướng, dừng lại ngay trước mặt Tư Đồ Sênh. Cậu nhất thời giật mình kinh hãi đến dựng thẳng tóc gáy, vừa định chửi ầm lên thì người trên xe đã nhảy ra, nắm chặt bờ vai cậu, một phen kéo vào trong ngực. Tư Đồ Sênh: ”…” “Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?” Ở phía sau, La Mật giơ tay hình chữ ‘V’ với người mới tới. Anh Hạo Hanh hít vào một hơi, nghiêng đầu, ở bên tai Tư Đồ Sênh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Nghĩ đến người đang ôm mình vừa mới trải qua chuyện gì, Tư Đồ Sênh thả lỏng hai tay đang dùng sức giãy dụa, quyết định mặc kệ đối phương. Nhưng là… Anh Hạo Hanh ôm đến một phút đồng hồ cũng không chịu buông tay. Tư Đồ Sênh mất hết kiên nhẫn: ”Này, bình thường lại đi.” Tài xế taxi cũng nhịn không được thò đầu ra: ”Đúng vậy, bình thường lại đi! Mau thanh toán tiền xe, tôi còn bận làm chuyến khác nữa!” La Mật nhìn hai người khó mà phân tách kia, chủ động đi tới trả tiền taxi. Anh Hạo Hanh buông tay, nắm lấy bờ vai người nọ, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đáy mắt đối phương. Bầu trời tối đen. Con ngươi của anh còn thăm thẳm hơn cả bầu trời. Đối với cặp mắt thâm thúy mà chuyên chú này, Tư Đồ Sênh âm thầm kinh hãi, chật vật quay đầu sang chỗ khác. Anh Hạo Hanh sa sầm ánh mắt: ”Đây là thái độ đối với người… trở về từ chõi chết sao?” Phía sau chữ ‘người’ dường như còn có một chữ nữa, bởi vì rất nhẹ, cho nên không thể nghe ra. Tư Đồ Sênh vểnh tai: “Người gì trở về từ chõi chết?” /mi/ ’người yêu’ -,.- Anh Hạo Hanh không đáp, ngược lại đẩy cậu ra một chút: “Không phải cậu nói sẽ chờ tôi à, hiện tại còn muốn đi đâu?” Tư Đồ Sênh thoáng dừng hô hấp, cười nói: ”Không đợi được, chuẩn bị đi tìm anh. Anh còn chưa ăn cơm đúng không, chi bằng chúng ta…” Nói đoạn cậu ra hiệu với La Mật. La Mật vừa trả tiền xe xong, liền đem chìa khóa nhét vào trong tay Tư Đồ Sênh, chớp chớp đôi mắt, dùng khẩu hình tựa hồ phát âm mấy chữ ‘tự cầu phúc đi’, sau đó nhanh chóng nhảy lên taxi, rời khỏi hiện trường. Tư Đồ Sênh: “…” Anh Hạo Hanh khen ngợi: ”Thư ký của cậu rất thức thời.” Tư Đồ Sênh: “Ha ha.” Đây không phải là thức thời, mà là thiếu nghĩa khí. Anh Hạo Hanh lại nói: ”Chẳng phải cậu bảo chờ khi mặt đối mặt hãy nói sao? Hiện tại chúng ta đã mặt đối mặt rồi.” Tròng mắt Tư Đồ Sênh hết liếc trái lại đảo phải, chính là nhất quyết không chịu nhìn thẳng vào đối phương. Anh Hạo Hanh bất mãn hừ lạnh một tiếng: ”Tôi vừa mới chết hụt đấy.” Ánh mắt Tư Đồ Sênh dần dần ngưng tụ, chậm rãi chuyển tới mặt anh. Anh Hạo Hanh bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ tới cậu.” “Nghĩ tới tôi đã mời cậu ăn rất nhiều bữa cơm.” “Nghĩ tới cậu vì tôi mà trúng một nhát dao.” “Nghĩ tới chuyện về sau tôi sẽ tiếp tục mời cậu ăn cơm nữa… tiếp tục tiếp tục…” “Sau đó tôi cũng tiếp tục vì anh mà trúng dao sao?” Tư Đồ Sênh ra vẻ thoải mái nói, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt thành khẩn và nghiêm túc của Anh Hạo Hanh lại không cách nào cười nổi. Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã rất muốn gần gũi cậu. Trước kia cảm thấy đều là do duyên phận, hiện tại ngẫm lại, có thể chính là háo sắc.” Tư Đồ Sênh: “…” Anh Hạo Hanh: ”Bộ dáng cậu thực sự vừa mắt tôi.” Tư Đồ Sênh đáp: “Cám ơn. Có điều những lời như thế thật sự không cần đặc biệt chạy tới đây để nói.” Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Ừ, tôi đặc biệt chạy tới là muốn nói một chuyện khác.” Tư Đồ Sênh nhất thời cứng đơ. Anh Hạo Hanh nhận thấy người nọ một bộ muốn chui xuống đất bỏ trốn, sắc mặt tối sầm, kiên trì nói tiếp: “Nhưng tôi thấy, vẫn chưa đến lúc.” Tư Đồ Sênh gượng cười. “Tôi nghĩ, nếu vừa rồi tôi và cậu cùng ở trên xe thì tốt quá.” “…” Tư Đồ Sênh lên tiếng, ”Thanh niên! Thanh tỉnh chút đi! Loại ý tưởng này của anh nói dễ nghe, chính là đồng sinh công tử; nói khó nghe, đó là đồng quy vu tận. Anh cũng biết, một người trưởng thành được như tôi đây thực không dễ dàng, chí ít cũng phải lưu lại đóa mẫu đơn trân quý này cho tổ quốc chứ!” Anh Hạo Hanh không để ý tới cậu, tự nói tự nghe: ”Cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, trải qua hoạn nạn, tình cảm nhất định có thể tăng tiến vững vàng!” Tư Đồ Sênh trả lời: “Muốn tăng tiến, xin đi từng bước từ thấp đến cao. Nói chuyện tình cảm, xin tặng Melatonin (*). Đừng kéo người vô tội xuống nước!” (*) Melatonin: nhãn hiệu dược phẩm tăng cường sức khỏe trí tuệ nổi tiếng, có công dụng giảm bớt lo lắng và căng thẳng -_- Anh Hạo Hanh bực bội nở nụ cười, không khí tốt như thế lại bị người này nói mấy câu chọc cười mà tan nát. Anh vươn tay, dùng sức kéo kéo mái tóc cậu ta. Tư Đồ Sênh đẩy tay người nọ ra, vuốt ve mái tóc bảo bối của mình: “Đừng chạm bừa, tôi cố ý giữ gìn cho bà xã tương lai sờ đấy!” Anh Hạo Hanh đang định cất bước vừa nghe được lời này liền khựng lại, hung hăng cào cào lung tung hai cái trên đầu đối phương. Bữa tiệc chấm dứt, khách khứa tan dần. Anh Hạo Hanh ngồi ở ghế phó lái, nhìn đám người đông nghìn nghịt đi qua, còn Tư Đồ Sênh vẫn ở chỗ cũ, không kiên nhẫn mà vỗ vỗ vào cửa kính xe. Cậu mất tự nhiên mà cởi bỏ dây buộc tóc, một lần nữa buộc lại cẩn thận rồi với ngồi vào ghế lái. Khách khứa tan tiệc tốp năm tốp ba hi hi ha ha vừa cười vừa nói mà đi ngang qua đầu xe, chính là không ai chú ý tới chiếc xe này có hai người sống đang ngồi lù lù bên trong. Thùng xe nho nhỏ bị vách thủy tinh hắc ám vây kín tựa hồ tạo thành một gian phòng kín. Anh Hạo Hanh nhịn không được vươn tay, lại bị Tư Đồ Sênh một phen bắt lấy. “Đừng đụng vào tóc tôi.” Tư Đồ Sênh cảnh cáo. Anh Hạo Hanh tránh thoát ma trảo của đối phương, biếng nhác duỗi thắt lưng: ”Đừng tự đa tình.” Tư Đồ Sênh nói: ”Anh dám thề về sau tuyệt đối không chạm vào tóc tôi không?” Anh Hạo Hanh trả lời: ”Không bằng cậu cạo trọc đi.” Tư Đồ Sênh: ”…” Anh Hạo Hanh lại nói: “Không chừng một ngày nào đó cậu ngã xuống khỏi vách núi, nhờ tôi nắm được mớ tóc này mà cứu cậu một mạng cũng nên!” Tư Đồ Sênh tưởng tượng một chút, nghiêm túc nói: ”Nếu thật sự có ngày đó, xin hãy buông tay!” Cậu không muốn người đã té xuống, mà ‘cái nắp’ còn lưu lại trong tay người khác. Anh Hạo Hanh cũng thử tưởng tượng một phen, sau đó trong lòng có chút không thoải mái, chế giễu nói: “Cậu không thể không đi tới vách núi sao?” “…” Tư Đồ Sênh, “Giọng điệu nghiêm túc của anh khiến cho tôi thiếu chút nữa đã cho là mình thật sự đi tới vách núi, té xuống, hiện tại đang dùng linh hồn mà trả lời anh đấy.” Anh Hạo Hanh: ”Vậy về sau cậu phải chú ý một chút.” “… Kỳ thực anh không phải Anh nhị, mà là anh nhi (*) đi?” Tư Đồ Sênh tự nói với chính mình, kể cả anh có là cự anh, cự anh, cự anh (*)… Tôi vẫn là rất muốn đánh anh! (*) Anh nhi: trẻ con; cự anh: đứa trẻ to xác “Hửm?” Hạ lưng ghế dựa thấp xuống, Anh Hạo Hanh lười biếng quay sang nhìn người kia. Nếu thu hồi nanh vuốt cùng với sự sắc bén, Anh nhị thiếu đích thực có khí chất baby, khiến cho người khác nhìn vào mà trong lòng mềm nhũn, hỏa khí theo đó vơi đi ít nhiều. Tư Đồ Sênh hít vào một hơi, khởi động ô tô. Chính là, khi ô tô chạy chưa đầy năm dặm, cậu đã nhận được điện thoại của Giang Lệ Hoa, so sánh với cú điện thoại lúc trước, ngữ khí của bà hiện tại trầm thấp lạ thường: ”Hạo Hanh đang ở bên cạnh con sao?” Tư Đồ Sênh đáp: “Đúng vậy.” Giang Lệ Hoa nhẹ nhàng thở ra: “Cám ơn con. Hạo Hanh có một người bạn như con, đó là may mắn của nó.” Tuy rằng Tư Đồ Sênh xác nhận những lời này là đúng, thế nhưng trước mặt trưởng bối vẫn phải bảo trì một sự khiêm tốn thích hợp: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Có một người mẹ giống như Giang ma ma đây mới thực sự là may mắn của anh ấy.” Giang Lệ Hoa ha ha cười: “Đích thực nó rất may mắn,” Dừng một chút, bà lại nói, “Lát nữa có thể cảnh sát sẽ tìm con để nói chuyện, đừng sợ nha.” Tư Đồ Sênh: “…” Giang Lệ Hoa tiếp lời: “Chủ yếu là điều tra chuyện phanh tự nhiên lại không ăn.” Chung quy Tư Đồ Sênh vẫn cảm thấy những lời này của bà dường như đang ám chỉ với mình một điều gì đó, đáng tiếc không đợi cậu lĩnh hội, Giang Lệ Hoa đã gác máy rồi. Vừa lái xe vừa suy nghĩ về chuyện này, bỗng nhiên đầu óc mãnh liệt lóe lên một tia sáng, cậu vỗ vỗ vào người bên cạnh: “Chiếc xe phanh không ăn anh lái từ đâu tới?” Anh Hạo Hanh trải qua một hồi sinh tử trong gang tấc, vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này thân tâm đều mệt mỏi, buồn ngủ vô cùng, không kiên nhẫn mà đẩy tay người nọ ra: “Từ nhà.” “Nhà nào?” Anh Hạo Hanh thấy cậu chấp nhất như vậy, rốt cuộc cố nhấc mí mắt: ”Ga ra của ba tôi. Có vấn đề gì sao?” Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Nói cách khác, chuyện lần này có thể là nhắm vào ba của anh, đúng không?” “Chiếc xe này là quà sinh nhật ông cậu tặng cho tôi, ba tôi không dùng tới.” Thoáng dừng một chút, anh lại nói, “Hẳn là nhắm vào tôi.” Tư Đồ Sênh nói: ”Thế thì được rồi.” Anh Hạo Hanh hỏi vặn lại: ”Nhắm vào tôi mà là được rồi?” Tư Đồ Sênh: “Mẹ anh nói cảnh sát đang tìm tôi.” Con mắt đang nhập nhèm vì buồn ngủ của Anh Hạo Hanh rốt cục trừng lớn hơn một chút. “Cậu làm?” Tư Đồ Sênh không trả lời mà hỏi ngược lại: ”Nếu do tôi làm, anh còn có thể bình an vô sự mà ngồi ở chỗ này sao?” Khóe miệng khe khẽ cong lên, Anh Hạo Hanh đáp: “Nói không chừng, cậu chính là vì muốn tôi ngồi ở chỗ này cùng cậu.” “…” Tư Đồ Sênh không phản ứng lại lời nói của đối phương. Còn Anh Hạo Hanh chẳng biết bất chợt nghĩ tới điều gì, tự nhiên có phần hưng phấn, đánh nhịp chân phải không ngừng mà thưởng thức phong cảnh một màu đen tối ở bên ngoài khung cửa sổ hồi lâu, sau đó đột nhiên quay đầu liếc nhìn Tư Đồ Sênh một cái. Cái nhìn này bao hàm ý tứ cực kỳ phong phú, Tư Đồ Sênh thiếu chút nữa một cước đạp mạnh chân ga, khiến ô tô giật mạnh rồi lao đi vun vút. Bị nhìn chằm chằm như thế, cho dù đối trượng có là một anh chàng đẹp trai đi chăng nữa, cũng không khỏi khiến người khó chịu. Vì thế cậu bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Anh Hạo Hanh xoay đầu lại, chậm chạp hỏi: ”Mấy ngày nay, tôi không tới tìm cậu, cậu có cảm giác gì?” Ăn cơm không ai mời! Chính mình bỏ tiền thì lòng đau! Đó chính là cảm giác đầu tiên của Tư Đồ Sênh. Đừng nghĩ tới những chuyện kỳ kỳ quái quái, nhân sinh chiếm được lợi ích đã là viên mãn lắm rồi! Về phần cảm giác thứ hai, tựa hồ thiếu thiếu một cái gì đó, trong lòng rất không tự nhiên. … Chính là, cái này Tư Đồ Sênh trực tiếp liệt vào ảo giác. Anh Hạo Hanh gõ nhẹ ngón tay vào cửa kính: “Nếu cậu nói không nên lời, chi bằng tôi cho cậu vài lựa chọn? - A. Rất khó chịu.” Tư Đồ Sênh: loại bỏ. Anh Hạo Hanh: “B. Phi thường khổ sở.” Tư Đồ Sênh: ”…” Có lẽ cậu có thể đoán được những lựa chọn tiếp theo. “C. Thống khổ.” “D. Sống không bằng chết.” “E. Hồn phi phách tán.” “F. Cực kỳ bi thương.” Không đợi đối phương nói ‘G’, Tư Đồ Sênh liền vội vã cắt lời: ”A!” Anh Hạo Hanh sáng bừng con mắt: “Cậu chắc chắn?” Tư Đồ Sênh ậm ừ lên tiếng. Anh Hạo Hanh khẽ cười, sau đó tiếp tục ngủ vùi.